Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 92. Bên bờ sinh tử
Mấy ngày sau.
Đang lúc ngủ ngon lành, Trần Hoài Nam lại phải giật mình tỉnh dậy như thường lệ vì lí do bất khả kháng. Tuy nhiên lần này lí do đó lại không phải Lily... Mà là vì từng cơn gió tuyết buốt giá đang thổi thẳng vào mặt cậu ta như muốn cắt xé da thịt.
"Mẹ kiếp, cái gì mà lạnh thế!?"
Trần Hoài Nam trùm kín chăn lại rồi bắt đầu nhận ra rằng mình từ lâu đã không còn ở nhà nữa... Thay vào đó là ở một cánh đồng tuyết lạ hoắc, và lạnh giá thì phải nói là thôi rồi tổ quốc ta ơi.
Hắt xì!
Đột nhiên, Trần Hoài Nam nghe thấy tiếng hắt hơi của một cô gái ở đâu đó. Người ấy dĩ nhiên chính là Himiko lúc này cũng đang trùm chăn kín người, mắt vừa thấy cậu liền suýt chút lộ ra biểu cảm mừng rỡ: "Tôi cứ tưởng mình lạc mất cậu rồi chứ!"
Thế là trong một thời khắc bất cẩn, chiếc chăn duy nhất của Himiko đã bị gió tuyết cuốn bay mất tiêu.
Himiko: "..."
Trần Hoài Nam: "..."
Thôi, dù gì cũng đã từng ngủ chung giường mấy lần rồi, chút chuyện nhỏ này còn lạ gì nữa đâu mà đắn đo? Nghĩ kĩ lại đi, mạng người quan trọng hơn lễ tiết nhiều!
Hai người cùng nấp dưới một chiếc chăn lẽ ra phải khiến cho họ thấy ngại ngùng lắm... Nhưng không hề. Trước thời khắc sinh tử như thế này... Họ thật sự chả rỗi hơi đâu mà để tâm đến chút tiểu tiết đó!
"Tình hình trước mắt cho thấy chúng ta đã bị ông thầy đó lén lút đánh xe lên đến tận Lãnh Nguyên phía bắc rồi" Trần Hoài Nam nói khẽ: "Đừng thở dốc, hãy cố gắng giữ vững tỉnh táo. Tuy nghe hơi sai sai nhưng tôi không tin lão ta cố ý muốn dìm c·hết chúng ta trong gió tuyết đâu"
Himiko khẽ gật đầu: "Tức là gần đây có gì đó có thể giúp chúng ta sống sót... Hoặc là quân cứu viện sao?"
"Có khả năng thôi... Nhưng trước tiên chúng ta phải tìm chỗ tránh gió cái đã. Cứ thế này thì chúng ta đóng băng thật đấy!" Trần Hoài Nam cười như muốn phát điên: "Đều tại cái lũ khốn đó, cầu mong bọn chúng c·hết thẳng cẳng dưới gió tuyết đi!"
"Hơi độc miệng rồi đó"
Lê lết dưới gió tuyết thêm khoảng vài phút ngắn ngủi, dường như thể chất yếu ớt của Trần Hoài Nam đã dần đi đến giới hạn. Ánh mắt của cậu ta tối lại, hơi thở cũng trở nên khô cứng hơn, như thể hai lá phổi cậu ta đã sắp sửa đóng băng.
Tầm nhìn của hai người dưới cơn bão tuyết lớn như thế này là vô cùng hạn chế... Nhưng vẫn may là Himiko vẫn đủ tinh tường để nhìn ra một cái hang ở gần đó: "Hình như là hang thú dữ... Nhưng chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác rồi"
Sau cùng, Himiko phải khó khăn lắm mới mang được Trần Hoài Nam đang bất động vào trong hang. Tuy ý thức đã sắp tắt nhưng cậu ta vẫn kịp tự dằn vặt bản thân trước khi ngất xỉu: "Xin lỗi, lần này tôi lại làm vướng chân cậu rồi"
Himiko vả vào mặt Trần Hoài Nam đôm đốp, miệng la to hòng níu giữ sự tỉnh táo của đối phương nhưng vô dụng. Cậu ta quá yếu ớt để chống chọi với cái rét khủng kh·iếp của cơn bão tuyết và nhiệt độ âm.
"Không ổn rồi, vết bỏng lạnh nhiều quá. Cứ thế này thì cậu ta sẽ c·hết mất" Himiko cắn răng, cố gắng nhớ lại những thời điểm khó khăn nhất của mình nhưng chẳng thể tìm ra bất kì manh mối gì để cứu cậu ta cả.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô ấy chỉ có thể làm vậy.
"Đằng nào thì tương lai mình cũng trao thân cho cậu ta mà thôi, không phải nghĩ ngợi làm gì hết! Himiko! Làm thôi!"
Nghĩ là làm, Himiko dứt khoát cởi hết quần áo của cả bản thân lẫn Trần Hoài Nam ra, sau đó ôn nhu ôm cậu ta vào lòng dưới chiếc chăn mỏng manh và mấy bộ quần áo đã bị đông cứng.
Cô ấy hi vọng nhiệt độ đến từ cơ thể mình sẽ giúp cho cậu ta không ít thì nhiều... Chứ ở thời điểm hiện tại, cô ấy thật sự không thể nghĩ ra cách nào khác nữa.
Mà nói gì thì nói...
"Nó lớn hơn mình nghĩ"
Himiko thoáng có suy nghĩ bậy bạ rồi lập tức lắc đầu vung suy nghĩ ấy đi: "Khoan đã, cố gắng kìm chế bản thân nào Himiko! Nên nhớ rằng đây là hang của thú dữ, mình không thể lơ là cảnh giác được!"
...
...
Không rõ bao lâu sau đó.
Vượt qua cơn nguy kịch, Trần Hoài Nam từ từ tỉnh lại với cảm giác bỏng rát lan rộng khắp cơ thể. Cơ mà thứ nhiệt độ lạnh lẽo cắt xé da thịt đó dường như đã không còn nữa, thay vào đó là một cảm giác ấm áp cùng một chút hương vị than củi.
"Mình được cứu rồi? Nhưng Himiko đâu?"
Ngắm nhìn những vết bỏng lạnh chi chít trên khắp cơ thể, Trần Hoài Nam chợt cảm thấy rùng mình. Với tình thế kiểu đó thì lẽ ra cậu phải c·hết rồi mới đúng... Bằng cách nào cô ấy có thể níu giữ cái mạng nhỏ này của cậu ở lại trần thế vậy?
"Không được, mình phải đi tìm cô ấy!"
Chuyện đấy chỉ là thứ yếu thôi! Cái duy nhất cậu muốn biết bây giờ là Himiko có còn sống hay không!
Bịch~ bịch~
"Tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm, hình như là bệnh nhân tỉnh rồi nhỉ?"
Đúng lúc Trần Hoài Nam đang định rời khỏi giường thì ai đó đã xuất hiện từ bên ngoài hành lang kèm theo một thứ thanh tuyến rất đỗi nhẹ nhàng, như ẩn chứa ma lực khiến người ta cảm thấy an tâm: "Anh đang đi tìm bạn đồng hành phải không? Cô ấy hiện đang ở phòng c·ấp c·ứu. Mặc dù không c·hết được nhưng sẽ cần tương đối thời gian để chữa trị thương thế"
"Cô ấy bị sao vậy? Nếu được thì quý cô nào đó có thể cho tôi biết được không?"
"Gọi là quý cô nghe già quá, tôi đây chỉ mới hai mươi tuổi thôi" Người con gái bí ẩn khẽ cười nói tiếp: "Về tình trạng của cô gái kia, cô ấy bị bỏng lạnh khá nặng... Và còn b·ị t·hương bởi sự t·ấn c·ông của con quái thú nào đó nữa. Cũng may là tiếng rống của con quái vật đó đủ lớn để chúng tôi định vị và tìm đến ứng cứu kịp thời, nếu không thì cô cậu đã đi rất xa rồi"
"Cảm ơn vì đã giúp đỡ" Trần Hoài Nam cúi đầu cảm tạ.
"Đừng vội cảm tạ, sau khi khoẻ lại cậu còn phải báo cáo lai lịch với cấp trên đấy. Nếu lai lịch bất minh thì coi chừng, mấy thanh niên đó không dễ nói chuyện như tôi đâu" Cô gái nhắc nhở.
"Vậy đi, tôi sẽ tiếp tục theo dõi tình trạng của cô gái đó, mong cậu hãy an tâm tịnh dưỡng cho mau khoẻ" Cô gái lại nở một nụ cười nhẹ nhàng, dường như đâu đó còn có chút ghen tị: "Nghe tôi nói này, tuy tôi không rõ cậu với cô ấy có quan hệ gì, thế nhưng với thân phận là một người con gái như cô ấy... Tôi hi vọng cậu hãy trân trọng cô ấy như chính mạng sống của cậu"
"..."
"Tôi hiểu rồi, vẫn luôn là vậy"
"Tốt, là tôi lo chuyện bao đồng rồi"
Cứ như vậy, cô gái bí ẩn lặng lẽ rời đi.
Còn Trần Hoài Nam chỉ trầm mặc... Bởi vì cậu biết ẩn ý đằng sau lời gửi gắm của cô gái lạ mặt đó cụ thể là gì.
Hẳn là trong lúc cậu hôn mê, Himiko đã làm những chuyện rất không tưởng chỉ vì muốn níu kéo mạng sống của cậu... Chắc chắn là vậy, tuyệt đối không sai được.
Cậu có một vài suy đoán...
Nhưng phải đợi đến lúc cô ấy tỉnh lại mới có thể xác minh được.
...
...
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Trong căn lều của một toán quân canh giữ nào đó, Edgar ngồi ôm đầu bên đống lửa, trong lòng cảm giác bồn chồn không thôi: "Việc ném bọn mình ra giữa cánh đồng tuyết hẳn là sự trừng phạt của thầy ấy rồi... Nhưng mà bây giờ mỗi người mỗi nơi, thiết bị thu phát sóng cũng chẳng có nữa, biết tập hợp lại bằng cách nào bây giờ?"
Để có thể sống sót dưới gió tuyết, cậu đã phải tiêu tốn rất nhiều món đồ dự trữ được cất trong không gian của riêng cậu. Số tiền đó tính ra đủ để mua một căn nhà trong nội đô đấy! Ác thiệt mà!
May là ông ta không có ý định để cậu c·hết dưới gió tuyết luôn, bởi vì ở gần đó có một doanh trại thuộc một lực lượng nào đó chưa được xác định. Tuy nhiên họ có vẻ khá là thân thiện, đồng ý cứu giúp cậu giữa thời khắc sống còn.
"Cậu trai trẻ, đã cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Từ bên ngoài căn liều, giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên tỏ vẻ quan tâm. Thấy vậy, Edgar cũng lên tiếng đáp lại: "Tôi khoẻ rồi, ông có thể dẫn tôi đến gặp chỉ huy của ông được rồi"
"Chỉ huy nói cậu tạm thời cứ gia nhập hàng ngũ giúp đỡ các binh lính chống lại thú triều trước. Đợi sau khi làn sóng này trôi qua, chỉ huy sẽ cố gắng dành thời gian ra để nói chuyện với cậu"
"Thú triều là cái gì? Quái vật t·ấn c·ông?"
"Đúng vậy, thi thoảng đám quái vật trên cao nguyên sẽ tập hợp lại để t·ấn c·ông các làng mạc hoặc thành phố ở gần đó. Và q·uân đ·ội chúng tôi có mặt ở đây với nhiệm vụ ngăn cản chúng bằng mọi giá" Người đàn ông đáp lại: "Xin lỗi vì đã thất lễ, lẽ ra chúng tôi phải tiếp đãi cậu như một vị khách mới đúng... Nhưng bây giờ lực lượng mỏng quá, chúng tôi sẽ bị vỡ phòng tuyến nếu quân chi viện không đến kịp"
"Không sao, chính các anh đã cứu tôi mà. Tôi cũng phải làm gì đó để thể hiện lòng biết ơn của mình chứ" Edgar cười khẽ rồi lấy giáo lẫn khiên ra, dự định trợ giúp q·uân đ·ội ở đây phòng thủ.
...
...
Ở nhà Trần Hoài Nam.
Vì cả Himiko lẫn Trần Hoài Nam đều đã bị bế đi từ sớm nên bây giờ chỉ có một mình Lily đang ở nhà. Biết rõ điều đó, Tiểu Na La đã mau chóng tìm đến nơi xem thử cô bé đang như thế nào, bởi vì cô ấy đang có một thứ dự cảm chẳng lành.
Đến gần cửa chính, Tiểu Na La loáng thoáng nghe được tiếng đàn dương cầm đang phát ra từ trong nhà. Tiếng đàn ấy không trong sáng giống như những gì mà tiếng ca của cô bé đã từng thể hiện, thay vào đó... Nó lại mang một thứ sắc màu u tối, điên cuồng và dồn dập.
Những thanh tuyến trầm lặng cứ lặp đi lặp lại đến ám ảnh, có đôi khi còn xuất hiện những nốt cao bất chợt khiến cho người nghe lập tức giật nảy mình. Đừng nói là người bình thường, ngay cả Tiểu Na La cũng cảm thấy có hơi ghê ghê rồi.
Thứ giai điệu điên loạn ấy đã phần nào xác minh dự cảm của Tiểu Na La là đúng... Rằng cô bé này khi ở một mình sẽ không còn bình thường nữa!
"Chồng ơi là chồng, anh lại phạm phải sai lầm c·hết người rồi!" Tiểu Na La thầm mắng Vũ Trường Phong một cái rồi nhẹ nhàng đưa tay lên gõ cửa.
Lẽ ra anh ấy phải nhận thức được rằng đây đang là thời điểm Lily thực sự cần ai đó ở bên cạnh nhất chứ!
Một lát sau, tiếng đàn dần ngừng lại, khiến cho không gian xung quanh căn nhà trở nên yên tĩnh đến lạ thường... Ừm, đó chỉ là mặt ngoài mà thôi, chứ thật ra những linh hồn tồn tại xung quanh Tiểu Na La đã sớm phát điên hết rồi.
"Coi bộ phải sớm ngày làm nghi thức siêu thoát cho họ rồi"
Thêm một lúc nữa, Lily mới chịu tiến ra mở cửa đón khách. Tuy nhiên, người đang đứng trước mặt Tiểu Na La hiện giờ có khi lại chẳng phải là Lily: "Cô là người đã c·ướp anh chị khỏi em đúng không?"
Đôi mắt tím sẫm giống như tượng trưng của điềm gở, đồng tử dựng ngược lên như mắt loài săn mồi, khí chất lãnh đạm u ám nhưng lại chất chứa một thứ cảm xúc điên cuồng đến tận cùng. Đó đều là những thứ không hề xuất hiện ở Lily trước kia.
Cũng có nghĩa là... Thần Tính của cô bé đã sớm thức tỉnh và đang hoàn toàn nắm quyền kiểm soát cơ thể này!
"Nhân Tính của con đâu?"
"Còn phụ thuộc vào câu trả lời của cô" Lily hắc ám trả lời một cách không hề có sự khoan nhượng.
Tiểu Na La khẽ thở dài: "Chú của con đã mang họ đi huấn luyện rồi, sẽ không có chuyện gì đâu. Chắc khoảng vài tuần nữa là họ sẽ về với con thôi"
Lily hắc ám trừng mắt: "Điều gì có thể chứng minh được những gì cô đang nói là sự thật?"
"Chẳng phải hồi trước Nhân Tính của con đã từng ban phúc cho thằng Nam hay sao? Con có thể thông qua nó để cảm nhận nhịp đập sinh mệnh của cậu ta" Tiểu Na La bình tĩnh đáp.
"Con không làm được, lực lượng mà con và Nhân Tính nắm giữ là khác nhau" Lily hắc ám khẽ lắc đầu: "Được rồi, tạm tin cô vậy. Mời cô vào nhà chơi"
"Không, cô đến đây là để mang con đến ở với cô... Con không muốn đến chơi với con gái cô hay sao?" Tiểu Na La nói.
Lily hắc ám lắc đầu: "Không muốn. Con căn bản không cần bạn bè, chỉ cần có anh chị bên cạnh là đủ rồi, những người khác đều không cần thiết"
"Nhưng Nhân Tính của con thì cần" Tiểu Na La đáp lại: "Đồng thời, cô cũng có thể trở thành gia sư dạy con sử dụng Thần Lực đúng cách. Cá chắc là đến khi trở về, cậu ấy sẽ rất vui vẻ nếu được nhìn thấy những thành tựu xuất sắc của con đấy"
"..."
"Tch... Phiền phức"
Có vẻ như cô bé nhận ra mình đang bị đối phương nắm thóp mất rồi.
Lily hắc ám thoáng lộ vẻ ghét bỏ trên mặt rồi tiếp tục nói: "Con sẽ đi vậy, nhưng đừng đánh đồng con với cái đứa ngốc ấy. Con đã tự lấy tên cho mình rồi, đừng có xem con với nó là cùng một người!"
Tiểu Na La mỉm cười, hai mắt hơi hé mở nhưng cũng nhanh chóng khép lại như bình thường: "Ồ? Vậy con tên gì nhỉ?"
"Lycoris"