Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thần Sư

Unknown

Chương 93. Vết sẹo không thể phai mờ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93. Vết sẹo không thể phai mờ


Thỉnh thoảng hơi đau một chút, nhưng cũng chỉ đến thế là cùng.

Himiko hướng mắt về phía Trần Hoài Nam cùng một nụ cười điềm nhiên... Trong khi ánh mắt của cô ấy lại tựa như đang khóc: "Giả sử như cậu biết được tôi đã từng bị người khác xâm hại, bị l·ạm d·ụng, bị đối xử như một món đồ chơi rẻ tiền... Liệu cậu của hiện tại có còn chấp nhận tôi và xem tôi như một con người hay không?"

"Vào đi, tôi mặc lại rồi"

"Do cậu không chịu gõ cửa ấy chứ!" Himiko trừng mắt: "Mà thôi, đến ngực tôi cậu cũng chạm vào rồi thì mấy chuyện này có là gì đâu, mặc kệ đi"

Ngại quá, nhưng vui c·hết đi được!

Mà thôi.

Nữ quân y vừa nói, vừa chuẩn bị rời đi: "Cậu biết không... Hôm đó cô ấy đã chiến đấu bằng cả tính mạng của mình để bảo vệ cậu đấy. Tinh thần quyết tâm bảo vệ một ai đó đến hơi thở cuối cùng thực sự đáng trân trọng và không phải ai cũng đủ dũng khí để làm được..."

"Mà... Cũng không biết Lily ở nhà có ổn không nữa... Con bé đó yếu ớt lắm"

Thế là nụ hôn đầu trong suốt hơn mười tám năm cuộc đời cũng mất luôn rồi!

"Vậy sao... Nghe vẫn thật khó tin đấy" Nữ quân y nói: "Chắc là cậu sẽ không thể thoát khỏi đây cho đến khi thân phận được xác minh hoàn toàn rồi. Lúc đấy phiền cậu cung cấp một chút thông tin để chúng tôi liên hệ về trường của cậu"

Nữ quân y: "Bộ cậu quậy lắm hả?"

Himiko trầm mặc một lát, cũng như đôi chút mặc cảm tự ti trong lòng. Những vết sẹo xấu xí đó là chính thứ duy nhất mà cô ấy không muốn Trần Hoài Nam nhìn thấy... Mặc dù cô ấy sớm biết rõ kiểu gì cái ngày này cũng đến mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

...

Trần Hoài Nam hơi ngây ra. Thứ cậu muốn biết chỉ đơn giản là những vết sẹo đó từ đâu mà ra thôi... Làm sao bây giờ lại liên quan đến quá khứ của cô ấy rồi?

Để có thể cứu mạng cậu, Himiko có lẽ đã phải làm rất nhiều chuyện mà bình thường một người con gái đáng ra không nên làm. Cậu không muốn cô ấy cảm thấy ngượng ngùng vì điều này nên mới không hỏi cụ thể, chỉ cần ngầm hiểu là được rồi.

Cũng may là đang ngồi quay lưng với cậu ta, nếu không cô ấy sẽ c·hết vì xấu hổ mất!

Kể cả vậy, vẫn có một vị quân y cố tình đi theo quan sát hành động của cậu ta, vừa là để theo dõi bệnh tình, vừa là với mục đích phòng chống gián điệp.

"Về những vết sẹo trên lưng tôi... Nó hẳn chính là những tháng ngày khiến tôi ám ảnh nhất cuộc đời này. Có lẽ lúc đó tôi chỉ cần phát d·ụ·c thêm một tí thì tôi đã sớm không còn cái gọi là trinh tiết nữa" (đọc tại Qidian-VP.com)

Himiko khẽ hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt về phía đống lửa, ngồi húp bát cháo nóng ăn kèm với một chút lương khô. Tuy bữa ăn khá là đơn bạc nhưng cô ấy vẫn cảm thấy rất vui vì Trần Hoài Nam đã quan tâm cô ấy đến mức này...

Không nghĩ ngợi gì nhiều, Trần Hoài Nam đẩy cửa tiến thẳng vào trong phòng mà không kịp phản ứng trước thái độ trì hoãn của Himiko. Thế là cảnh tượng lúng túng đã xảy ra khi cậu ta vô tình nhìn thấy đối phương đang cởi trần thay băng: "A..."

Xoạch~

...

Nếu cô ấy đã có ý muốn giãi bày thì cậu cũng không ngại ngồi đây lắng nghe đâu.

"Thanh âm này là... Quý cô hôm bữa đã nói chuyện với tôi sao?" Trần Hoài Nam quay sang cúi đầu một cái: "Cảm ơn vì đã chiếu cố tôi suốt thời gian qua"

Khoảng vài ba ngày sau đó, cả Himiko cũng đã lấy lại sự tỉnh táo và đang bình phục khá tốt, khác hẳn với Trần Hoài Nam hiện vẫn còn vật lộn với mấy vết bỏng lạnh chưa chịu lành. Cơ mà tình hình chung thì cả hai đều đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất rồi, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có lẽ mình không nên giấu diếm làm gì nữa. Cô ấy đã nghĩ như vậy.

Không sai, kho lương thực của khu doanh trại này cực kì kém phong phú, thậm chí còn thiếu đi một vài loại gia vị! Điều này làm Trần Hoài Nam nhớ nhung căn bếp yêu dấu của mình ở nhà quá...

"Lão ta nói đã sắp xếp cho chúng tôi một khoá huấn luyện ở khu Lãnh Nguyên này... Thế là buổi sáng hôm sau thức dậy, chúng tôi đã suýt chút nữa trở thành tảng băng" Trần Hoài Nam u oán ra mặt: "Cũng không biết mấy tên còn lại ra sao rồi... Mà chắc sẽ không c·hết được đâu, họ mạnh và nhiều mánh khoé hơn tôi nhiều"

Nghe thật tham lam và cố chấp, nhưng như thế mới chính là Himiko.

"Ý gì vậy!?"

...

"Cậu từ nơi khác đến đây sao? Tại sao cậu lại có mặt ở nơi đó vậy? Theo lí mà nói, lẽ ra cậu không thể ở đó được!" Vị quân y kia lên tiếng ngờ vực.

"Nam à... Chỉ là giả sử thôi nhé"

"Đừng nói như kiểu tôi là một tên biến thái thèm khát cơ thể cậu chứ..." Trần Hoài Nam thở dài: "Lương thực ở dưới đó không phong phú lắm, tôi chỉ làm được đến thế này thôi, mong là cậu không chê"

"Chuyện nhỏ thôi, tôi cũng đâu mất miếng thịt nào đâu mà sợ" Himiko tỏ ra vô cùng bình thản đáp lại.

Vừa thử làm một vài món cho Himiko, Trần Hoài Nam vừa thuận miệng đáp: "Tôi và Himiko vốn không phải người ở đây. Chắc hẳn cô biết đến Học Viện Tân Sinh mà đúng không? Tôi chính là học sinh ở đó đấy, nhưng mà là ở lớp cá biệt"

Cũng may là Himiko khi đó đã kịp thời quay lưng lại nên Trần Hoài Nam không có nhìn thấy thứ mình không nên thấy. Nhờ vậy mà cậu ta mới nhẹ lòng được chút đỉnh... Mặc dù vẫn cảm thấy rất tội lỗi.

Thấy Trần Hoài Nam đã rời đi, Himiko suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm: "Tranh thủ lúc này thay băng rồi vệ sinh v·ết t·hương một chút vậy. Là người đang ăn nhờ ở đậu, mình không thể cứ làm phiền người ta mãi được... Kể cả có là bác sĩ"

Bất quá với cái giọng điệu có phần mất tự nhiên đó... Hình như cậu ấy cũng nhận ra điều này rồi. Cơ mà vừa rồi cậu ấy đã không nhắc tới hai chữ "trách nhiệm" thế tức là cậu ấy đã không nghĩ tới chuyện mình dám cởi đồ sưởi ấm cho cậu ấy...

"Lần này tôi lại nợ cậu, tổng lại là chính xác là hai món nợ lớn" Trần Hoài Nam lên tiếng với vẻ mặt có phần mất tự nhiên: "Hi vọng hôm đó cậu đã không bị làm khó"

Ngoài ra, cũng vì hai người họ đều là người lạ mặt nên đã được vị chỉ huy bí ẩn bố trí phòng nghỉ riêng với các binh sĩ trong khu doanh trại này, nhờ vậy mà họ mới có thể hành xử một cách tự nhiên hơn đôi chút. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu như biết được, chắc chắn là cậu ấy sẽ chịu trách nhiệm với mình... Tuy nhiên, đó lại không phải thứ mà mình mong muốn! Thứ mình muốn là một tình yêu hoàn mỹ vô khuyết chứ không phải thứ tình yêu bị ràng buộc bởi trách nhiệm!

"Ờ, nếu như các vị bác sĩ không ngăn cản"

Nói xong, Trần Hoài Nam đẩy cửa rời đi.

"À ha..." Nữ quân y lại nhìn Trần Hoài Nam thêm một lát rồi nặng nề thở dài: "Cô gái đấy đáng thương thật đó..."

Ngồi đọc sách được một lúc, Trần Hoài Nam nhìn thấy Himiko lúc này đang ngồi trầm tư bên bếp lửa, chẳng biết là đang nghĩ cái gì trong đầu. Bản thân cậu cũng đang có một vài câu hỏi muốn hỏi cô ấy... Cơ mà sau khi suy nghĩ lại, cậu lại nghĩ là mình không nên hỏi làm gì nữa.

"Không biết Lily ở nhà thế nào rồi..."

Thôi, không nhận ra cũng tốt.

Xuống tới nhà bếp, Trần Hoài Nam lục lọi kho thức ăn một lát rồi xoa cằm, vẻ mặt trông như đang nghĩ ngợi cái gì đó: "Đúng như mình nghĩ, người ở Lãnh Nguyên sẽ phải ăn uống rất kham khổ. Khẩu phần ăn của mình được chuẩn bị mỗi ngày đã được tính là cực kì sang trọng rồi"

"... Cô ấy chưa g·iết tôi là may lắm rồi"

Đó là những gì Himiko đã nghĩ.

Một lúc sau, Trần Hoài Nam đã xong việc và bưng một ít đồ ăn trở về phòng.

"Quan trọng ư..."

Đâu chỉ là cởi đồ sưởi ấm cho nhau... Hôm đó cô ấy đã phải thực hiện hầu như mọi biện pháp c·ấp c·ứu để có thể kéo dài hơi tàn cho cậu ta đấy!

"Có ăn là may rồi..."

"Cậu thật sự muốn biết sao? Về quá khứ của tôi ấy..." Himiko cười hỏi: "Nó sẽ không phải một câu chuyện vui vẻ hay li kì gì đâu. Cậu có thể sẽ rất thất vọng đấy"

Ngay sau khi trở vào, Trần Hoài Nam lập tức tỏ ra khó hiểu: "Sao cậu lại tự ý thay băng chứ? Chuyện này chẳng phải nên để cho bác sĩ làm thì tốt hơn sao? Tôi thật sự không lường trước nổi hành động này..."

"Không có gì... Nhưng đừng có quên những gì tôi đã nói với cậu lúc trước nhé. Hãy quý trọng cô ấy bằng tất cả những gì cậu có thể"

"Chờ! Chờ đã-"

Nữ quân y: "Cho nên?"

"Ai cũng nói vậy, tôi khá là quen rồi" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Tôi với cô ấy là bạn cùng lớp, đồng thời cũng là bạn cùng phòng trọ luôn. Do đã sinh hoạt cùng nhau một thời gian nên chúng tôi cư xử khá là thoải mái với nhau, chỉ vậy thôi"

"Được sao?" Nhãn thần của Himiko sáng rực lên.

"Lí do ban đầu không phải như vậy... Nhưng bây giờ nói vậy cũng chẳng sai" Khoé miệng Trần Hoài Nam giật một cái: "Thật ra học sinh bình thường nên học trong trường mới phải... Cơ mà giáo viên của lớp tôi đầu óc cũng rất cá biệt..."

"Mà này... Himiko" Lúc này, Trần Hoài Nam lại lên tiếng hỏi: "Tôi biết điều này là không nên... Nhưng tôi muốn hỏi làm cách nào trên lưng cậu lại xuất hiện những vết sẹo trông đáng sợ đến vậy?"

"Cậu trai trẻ à, cậu hãy học cách tự nhận thức thử xem bản thân mình quan trọng với cô gái đó đến như thế nào đi. Có đôi khi một chút ngây thơ hoặc vô tư sẽ vô tình làm tổn thương người khác đấy"

"Có *** chưa?"

...

Chương 93. Vết sẹo không thể phai mờ

Động tác làm bếp của Trần Hoài Nam dần dần ngừng lại, có lẽ cậu ta cũng đang suy nghĩ rất kĩ về những gì vị nữ quân y vừa mới nhắc nhở.

Nữ quân y lẳng lặng nhìn Trần Hoài Nam nấu ăn thêm một lúc rồi tiếp tục hỏi: "Vậy cậu với cô gái đó là quan hệ gì? Tôi cứ có cảm giác hai người trông không giống hai đứa bạn cùng lớp..."

"Được, không thành vấn đề"

"Xin lỗi!"

"Cậu lịch sự thật đấy... Miễn là cậu không gọi tôi là quý cô nữa" Nàng quân y đeo khẩu trang kín mặt nói: "Mà cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu" (đọc tại Qidian-VP.com)

"..."

Thấy Trần Hoài Nam lạng choạng đi kiếm nhà bếp, các vị quân y gần đó thật sự không khỏi giật nảy mình. Họ đều khuyên ngăn cậu ấy nên cố gắng nghỉ ngơi cho mau lại sức... Thế nhưng khi nghe cậu ta giãi bày, họ rốt cục cũng thôi không ngăn cản nữa. Bởi vì tình trạng của cậu ta thật ra cũng không còn nặng đến thế.

"Tôi vào đây"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93. Vết sẹo không thể phai mờ