Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 8: Chăm chỉ

Chương 8: Chăm chỉ


Hàn Văn Thanh là một bé ngoan, đi học về làm bài tập xong mới chơi game. Vì thời gian eo hẹp, tất nhiên chỉ có thể tập trung tinh lực vào thứ mà mình yêu thích nhất nên tuy nghe giang hồ đồn thổi Nhất Diệp Chi Thu cá cược người thua phải chơi game quảng cáo nào đó thì tuy tò mò nhưng không chơi thử.

Hôm nay dù sao cũng thua Nhất Diệp Chi Thu rồi, vẫn là tải xuống chơi đi.

Hàn Văn Thanh ngồi chờ game cài đặt, nhìn thanh đếm ngược chạy lâu vãi chưởng đành rút sách tiếng Anh ra chép từ. Không hiểu sao áp dụng công thức đàng hoàng mà kết quả thi môn này vẫn luôn lạ lắm.

Ví dụ như câu: "Có thể cho tui mượn tiền không?"

Hàn Văn Thanh chọn: "Có thể, tiền đây."

Cực kỳ hợp lý mà.

Nhưng câu trả lời đúng lại là: "Xin lỗi, tui không có tiền, mượn người khác đi."

Người bạn nhỏ có tiền - Hàn Văn Thanh: tui không hiểu.

Thôi kệ nó, sau khi giằng co với câu hỏi một hồi thì Hàn Văn Thanh nhìn lên thấy game đã cài xong.

Cái biểu tượng game là hình lốc xoáy cách điệu (cúc áo đồng phục trường Chú Thuật) nhìn không có gì đặc sắc lắm.

Nhấp đôi vào biểu tượng, một cửa sổ mới hiện lên với đồ họa quá phận xinh đẹp, có thể hiểu được vì sao cài đặt lâu vậy. Nhưng như thế lại làm người khó hiểu vì sao cái biểu tượng lại nhạt thếch như vậy?

Trò chơi có thể dùng góc nhìn của ngôi thứ nhất và ngôi thứ ba tuỳ sở thích nhưng khi đăng nhập lần đầu tiên thì mặc định ngôi thứ nhất.

[Hôm nay là một ngày đẹp trời, ngươi mẫu mực thức dậy sớm nhưng có gì đó ngờ ngợ.

Hình như con c·h·ó và con mèo kia đang hẹn hò?

Ngươi lắc đầu nguầy nguậy nhưng âm thanh vọng vào đầu vẫn không biến mất. Ngươi hình như có thể nghe hiểu động vật rồi.

Trước khi ngươi kịp lo lắng mình sẽ sống ra sao thì một con mèo trắng xinh đẹp trống rỗng xuất hiện.

Sau đó không hiểu sao ngươi thành con sen (có trả lương) rồi.

Còn có quá trình đăng kí hợp đồng lao động để sau này đóng bảo hiểm với đóng thuế dễ dàng nữa.]

Hàn Văn Thanh nhìn cái hợp đồng lấp lánh đáng yêu trên màn hình, phải công nhận quá trình tạo nhân vật có sáng tạo.

Điền xong bảng biểu xong đến mục nắn hình nhân vật được nguy trang dưới cái tên mĩ miều là chụp ảnh thẻ để dán lên hồ sơ.

Hàn Văn Thanh tuy là cái bé ngoan nhưng cũng là một thằng game thủ đực rựa, Vinh Quang còn dùng ngoại hình nhân vật mặc định để tung hoành giang hồ. Không hiểu sao chắc do mèo Gojo quá đẹp nên phá lệ đĩ ngựa, dành cả nửa tiếng đồng hồ để chỉnh nhân vật.

["Sao mà ngươi lâu thế. Mà thôi, ta còn mong đợi điều gì từ ngu xuẩn phàm nhân đây." - mèo Gojo tung ra phát biểu khiến muốn đánh mèo, mỗi tội đồ họa quá tốt rồi, giọng nam tươi sáng lồng tiếng cho mèo Gojo quá tốt nên người chơi nào cũng không kiềm được tha thứ nó.]

Hàn Văn Thanh bị game cuốn, trước khi nhận ra thì trời đã sáng và mình thì chưa ngủ. Khuôn mặt vì thiếu ngủ mà càng có vẻ sát khí đằng đằng, giáo viên vừa nhìn thấy liền không dám gọi lên bảng trả bài, thật đáng mừng!

———

Hôm nay là một ngày đẹp trời, sinh nhật Diệp Tu. Gojo cao hứng gõ bậy lên Baidu để xem thử có gì hot.

Baidu: đi làm chứng minh nhân dân đi.

Gojo-người có nhân viên chuyên giải quyết mấy vụ này: suýt quên mất.

Vì thế năm đó nghiện net nam Diệp Tu chịu khổ độc thủ, không hiểu bị Gojo dùng thủ đoạn gì mà khi tỉnh dậy thì vị trí địa lý khác vãi.

Mờ mịt bị nhấc như túi xách (không hiểu sao nhưng tư thế này còn rất thoải mái?) Diệp Tu nhìn qua thì được vẫy tay chào bởi Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh.

Suy xét lại danh sách người quen, đánh giá khoảng không giữa chân và mặt đất thì người xách mình chỉ có thể là Gojo Satoru.

Mà khung cảnh xung quanh thật quen thuộc...

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Tu Nhi, chúng ta đến nhà em lấy sổ hộ khẩu để làm chứng minh nhân dân sau đó tiện thể tổ chức sinh nhật luôn. Cuối cùng cũng chờ đến ngày hợp đồng của chính ta là hợp pháp rồi."

Vì thế sinh nhật gì đó chỉ là tiện thể?

Diệp Tu nghĩ vẩn vơ một chút mới nhận ra một vấn đề: mình chuẩn bị bị vác về nhà.

Ái, này sao được! Dù cho sau tháng ngày bị Gojo lăn lộn thì da mặt của Diệp Tu thoáng dày lên một chút nhưng gặp ba mẹ sau tháng ngày bỏ nhà đi bụi vẫn ngại c·hết người nha.

Diệp Tu nhưng không lo lắng về vụ bị nhốt trong nhà không cho ra ngoài chơi game tiếp. Dù sao có Gojo Satoru mà.

Tô Mộc Thu cùng Tô Mộc Trang bên cạnh vây xem Diệp Tu từ trạng thái mờ mịt chuyển sang đau tim chuyển sang yên tâm, tấm tắc bảo lạ.

Bình thường Diệp Tu một cách nào đó thoạt nhìn cực dáng tin cậy, còn tự tin cực kì, thế mà hôm nay b·iểu t·ình đặc sắc như vậy. Đã thế sau một hồi mà còn chưa phản ứng lại việc mình vẫn bị người ta xách như xách túi, hình như quên luôn rồi. Bộ tư thế đó thoải mái lắm hay sao?

"Chúng ta tập thể đình công thì Gia Thế như thế nào?"

"Tất nhiên là tập thể nghỉ phép có lương hai ngày rồi."

———

Hôm nay là một ngày đẹp trời, Mê Đẹp Nữ tính xông pha quán Internet Gia Thế để lợi dụng cơ hội ngắm trai.

Không hiểu vì sao nhân viên của Gia Thế toàn mỹ nam mỹ nữ mà không tiến công giới giải trí, nhưng Mê Đẹp Nữ mới không chê đâu.

Lỡ đám người đều nổi tiếng thì chị đây làm thế nào có cơ hội vây xem ở cự ly gần như thế này được.

Diệp đệ đệ, anh em họ Tô còn nhỏ nhưng nhìn đường nét khuôn mặt liền rõ ràng tương lai tươi sáng như thế nào.

Tất nhiên Mê Đẹp Nữ không phải biến thái theo dõi người bạn nhỏ. Cô chỉ đơn thuần thưởng thức cái đẹp rồi cảm thán một chút mà thôi, người mà cô nhăm nhe là ông chủ đẹp trai kia kìa.

Cao cao dáng người, trắng nõn làn da,... một đám đáng khen nhưng so lên cuối cùng vẫn thua trước ánh mắt mà nhân loại không nên có.

Trái tim nhỏ bé mê trai của Mê Đẹp Nữ mỗi lần hồi tưởng liền cảm thấy xao xuyến.

Nói thật, ông chủ đẹp trai đến mức phi nhân loại như vậy thì phàm nhân như cô sẽ e ngại không dám vây xem. Cái dạng giống như khi ngươi diện kiến Thần thì sẽ tự giác cúi đầu không dám nhìn đó.

Chỉ là loại cảm giác này liền bị đống thao tác đáng yêu của Gojo nhanh chóng xoá tan. Ai lại dám thần hoá người luôn ấu trĩ làm nũng như miêu miêu đâu.

Tổng kết lại, hôm nay vẫn là ngồi xổm tiệm net vây xem mỹ nhân đi.

Rất tiếc, kế hoạch vẫn luôn không theo kịp biến hoá. Mê Đẹp Nữ nhìn bảng thông báo trước cửa Gia Thế, lòng đầy ưu sầu.

[Tạm dừng kinh doanh hai ngày. Nếu có yêu cầu dùng Internet thì mời nhìn qua bên kia đường.]

Mê Đẹp Nữ ở nhà có máy tính nối mạng nên cũng không gấp gì, chỉ tiếc thời gian rảnh để xem mỹ nhân bị bay màu. Dù sao cũng không có kế hoạch khác, cô nhìn bên đường phát hiện đúng là có cái tiệm net thật.

Mãi đến khi vô Hưng Hân và nhìn thấy mỹ nữ kiểu ngự tỷ Trần Quả, nỗi lòng thấp thỏm biến mất rồi.

———

"Cháu là nhà sáng lập trò Mèo Méo Meo sao? Thật là tuổi trẻ tài cao."

Mấy bạn nhỏ ngồi một bên trố mắt nhìn Diệp ma ma khen Satoru, thằng người lớn đó còn không biết xấu hổ giả non làm nũng,

Nhưng đám nhân viên quán net dù sao cũng đã quen rồi, nhanh chóng bình ổn tâm tình, ngoan ngoãn nghịch c·h·ó.

Diệp Thu đang còn ủy khuất vì công cuộc bỏ nhà ra đi bị thằng anh mất nết nẫng tay trên, mỏi mắt mong chờ anh trai bị ba má la rầy thì lại phải đối mặt với trường hợp này.

Hức hức.

"Mấy đứa cùng nhau đi làm CMND đi."

Hức hức.

Đám bạn nhỏ đứng ngoài cổng nhà, tiếng nói cười của Gojo và cha mẹ Diệp vẫn còn vang vọng từ trong nhà. Đây là bị đuổi ?

Chương 8: Chăm chỉ