Thân Thể Tôi Bị Xuyên Qua
San Hô Thụ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23-24
Khương Mạt ngẩng đầu nhìn, là weibo của một tên paparazzi đăng vào chiều nay, tiêu đề là: Nói một chút về chuyện yêu hận tình thù giữa Khương Mạt và Từ Văn Bân.
Tiểu Lưu: “......Chị Mạt….”
Từ Khương Mạt dẫm giày cao gót xuống xe, đến kéo mở cửa xe, đập máy ảnh, lôi người, đánh người…… Liền mạch lưu loát, quả thật là ngầu đến mức không có bạn bè.
[Mới có mấy ngày, các người đều gọi Khương Mạt chứ không gọi ‘nữ thần’ nữa à?]
Đúng vậy! Hai người bọn họ có thù với nhau!
Thông báo vừa ra dân mạng lại bắt đầu thảo luận sôi nổi:
Nghê Bạt cũng biết, nhưng vì biết nên mới càng tức giận: “Lão tiện nhân làm bao nhiêu chuyện xấu, nếu có thể tìm được chứng cứ khác thì tốt rồi.”
Tên c·h·ó săn nghe xong, chân cũng mềm nhũn, gương mặt tang thương nói: “Chị Mạt, bây giờ cánh paparazzi không ai dám chụp chị nữa rồi.”
Trong lòng Khương Mạt nổi đầy bong bóng màu hồng, trộm cười, đan mười đầu ngón tay vào tay anh, Hoa Minh nhìn gương mặt cô, mấy lần muốn nói lại thôi.
Khương Mạt vội kéo tay Thẩm Vân giới thiệu: “Cậu ấy là thành viên trong nhóm chơi game của chúng ta…..”
Tối hôm nay cô và Thẩm Vân ở chung một phòng. Aaaaaaaaaaaaaaaa!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Tần là minh tinh, giam mấy ngày không quan trọng, quan trọng là cô ta triệt để xong đời rồi, sau này cũng không có khả năng đứng dậy được, hơn nữa còn phải bồi thường tổn thất cho Hoàn Á.]
Khương Mạt vốn dĩ đang cười híp mắt nghe, vừa nghe câu này lập tức nghẹn lại.
Sau lưng anh là hàng ngàn ngọn đèn của thành điện ảnh, anh đứng giữa biển trời lấp lánh, đeo mắt kính, ánh sáng khắp trời đều rơi vào đôi mắt anh.
Nhưng cô lại cười rực rỡ như vậy, vui vẻ như vậy, trả lại trang phục quay phim liền chạy về hướng cậu ta…
Một câu nói liền phân rõ thân sơ xa gần.
Thẩm Vân: “Thuận miệng hỏi một chút.”
Chà, thẹn thùng như vậy sao còn xây dựng hình tượng cao lãnh làm cái gì?
Bỏ đi, đợi đến lúc về Thẩm tiên sinh tự mình nhắc cô vậy.
Thẩm Vân cười ôm vai Khương Mạt, nói tạm biệt với mọi người, xoay người rời đi.
“Bọn anh tự giới thiệu qua rồi.” Bớt đánh trống lảng.
Lần này tên c·h·ó săn ngừng hét, nhìn gương mặt gần như không nhận dạng được trước mặt, ngập ngừng nói: “Cô là Khương Mạt?”
“Xoạt…...Bốp!”
[Nghe phát khóc rồi, cứ cho là làm tiểu tam, có thể bị người trong cuộc đánh, có thể bị người qua đường chửi, dựa vào cái gì mà bị cưỡng gian, bị dày vò? Cuối cùng còn mất mạng.]
Nếu như trước khi gặp nhau cậu ta vẫn có thể lấy cớ đối phương chỉ có mỗi gương mặt đẹp, để phụ nữ ra ngoài vất vả kiếm tiền để an ủi bản thân, bây giờ đến sự an ủi như vậy cũng trở lên cứng nhắc.
Dáng vẻ Khương Mạt đánh người lúc đó quá đáng sợ, tôi liền đáp ứng theo bản năng, sau đó cảm thấy có chút mất mặt, nhiều lần Từ Văn Bân nhằm vào cô ấy tôi cũng chưa từng lên tiếng, nhưng bây giờ cảm thấy lúc đó Khương Mạt không đánh tôi đúng là may mắn của tôi, nếu không người hợp tác với Từ Văn Bân nói không chừng chính là tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh Từ……. tôi xin anh, đưa ảnh chụp cho tôi đi…….. cả tiền và người tôi đều đã cho anh rồi…”
_ _
[Chỉ có tôi muốn biết tại sao Từ Văn Bân lại nhằm vào Khương Mạt sao? Hình như Khương Mạt chưa từng đắc tội với hắn thì phải?]
“Chị mau đưa anh rể về nghỉ ngơi đi, muộn như vậy rồi.”
[Đại thần đừng chỉ đăng lên mạng, cũng gửi cho chú cảnh sát một bản đi.]
Khương Mạt nghe không hiểu lắm, vẫn vui vẻ giao phó Hoa Minh đưa mọi người đi ăn cơm.
[Xin lỗi, lầu trên của lầu trên là antifans nhà tôi, sự việc lần này fans Trạch chúng tôi cũng rất cảm kích Khương Mạt, chúc một ngày tốt lành.]
[Đánh hay lắm, tên c·h·ó c·h·ế·t Từ Văn Bân này, đánh c·h·ế·t hắn cũng không hết hận.]
[Dựa vào nhân phẩm của nữ thần, trước đây đắc tội với không biết bao nhiêu người rồi, không thấy lạ chút nào, nói không chừng lúc nào đó ngứa miệng thì sao?]
“Đúng, vừa nhìn là biết yêu đến c·h·ế·t đi sống lại, cũng không uổng chị Mạt si mê anh ấy như vậy.”
…..chị mới tẩy trang một nửa, cứ thế này chạy ra sẽ dọa đến chồng chị!
[Làm con mẹ mày Từ Văn Bân, quá không ra gì, đau lòng cho chị gái.]
Đăng lên xong, cô ngẩng đầu nhìn khách sạn cách đó không xa, đột nhiên ý thức được…..
Mọi người nghĩ cũng thấy đúng, trước đây Khương Mạt thật sự rất đáng ghét, rõ ràng quê mùa đến không thể quê mùa hơn mà lúc nào cũng tỏ ra cao cao tại thượng, đắc tội với ai cũng không lấy làm lạ, vẫn là nên quan tâm Từ Văn Bân c·h·ế·t thế nào thì hơn.
Khương Mạt nhìn xong, không nhịn được lại nhướng mày: “Vậy mà lại không chụp tôi? Tôi đã hết thời rồi sao?”
Khương Mạt hơi sững người, vội vàng nhảy lên, hỏi: “Thật sao? Thật sao? Anh ấy đang ở đâu?”
[Đậu xanh, đây là vị đại hiệp nào tìm ra vậy? Thánh nhân sao? Thế này cũng có thể tìm ra được]
Vừa quay người Khương Mạt vội hỏi Hoa Minh mũ với kính râm để cô đeo lên: “Nói không chừng bên ngoài có c·h·ó săn.”
Chỉ yêu Khương Mạt: “...............................”
Cô gái chỉ ra bên ngoài: “Đang đợi ở bên ngoài.”
[Fans đều cút hết đi, tôi chỉ muốn biết tên c·h·ó khốn khiếp Từ Văn Bân này bị phán ngồi tù bao lâu.]
Qua một lúc, cuối cùng đối phương cũng im lặng một chút, hỏi: “Hành Hoa, anh nói cho tôi biết, đoạn ghi âm này có phải là anh tìm ra không? Đậu xanh! Trâu bò! Rốt cuộc anh làm nghề gì vậy? Hacker quốc tế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Giả vờ liệt nữ trong trắng cái gì? Cho một lão già làm thì được, ông đây làm thì lại không được?”
Còn về việc quay trộm, căn bản là không đáng nhắc đến, chỉ giam giữ vài ngày là xong.
Khương Mạt: “Sao anh biết? Lạ thật, mấy ngày trước xung quanh em còn toàn là c·h·ó săn, sao đột nhiên lại không chụp em nữa?”
Khương Mạt đã quen như chuyện cơm bữa, trước đây là vì đồn đoán trên mạng nên cậu ta ở phim trường chẳng nói mấy câu với cô, nhưng vẫn cùng nhau chơi game.
Tắt điện thoại, Thẩm Vân dựa lưng vào ghế, xoa xoa ngón áp út bên trái, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính đen như mực.
“Không… tôi không muốn…”
Thậm chí có người đoán ra thứ mà người đàn ông muốn ‘thử’, dùng trên cơ thể phụ nữ quả thực là cực hình, những người được ăn học tử tế chẳng có mấy ai dùng.
“Thật sự đẹp trai như vậy sao?” Tiểu Lưu có chút kinh ngạc, “Vậy đi thôi, chị cùng em đi xem xem.”
_ _
Hừ! Trước đây cô cũng có cơ bắp, bây giờ cả người mềm oặt, đến đường cơ bụng cũng không có, không ngầu chút nào.
A a a a a a, lại nắm tay rồi! ! ! !
Một lúc lâu sau, âm thanh lại rõ ràng trở lại, người đàn ông mở cửa rời đi, trong phòng chỉ còn lại tiếng phụ nữ khóc.
Tên c·h·ó săn vừa nghe là cô, lại lần nữa bị dọa mặt biến sắc: “Chị Mạt, tôi không chụp trộm chị, thật sự thật sự thật sự, không tin thì chị xem đi.”
“He he, muốn lấy ảnh?..... Cùng tôi thử cái này, tôi sẽ cho cô.”
Khương Mạt vội vàng lấy trang sức giả trên người xuống, trả lại trang phục quay phim rồi chạy ra ngoài.
“Chua quá chua quá, ông đây cũng muốn yêu đương.”
Cô gái bước đến túm lấy tiểu Lưu, kích động dậm chân liên tục: “Chị Lưu, bây giờ em không thấy kì lạ chút nào chuyện tại sao chị Mạt lại si mê chồng chị ấy như thế, chồng chị ấy quả thật quá đẹp trai rồi, chúng ta mau đi xem!”
Khương Mạt chạy ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Vân.
Hơn nữa cơ bắp thì làm sao? Cơ bắp luyện tốt rõ ràng cực kỳ gợi cảm!
Lúc này đã rất muộn, mệt mỏi một ngày, người ở trường quay đều bận rộn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nghỉ ngơi, lúc đầu không có mấy người chú ý đến Thẩm Vân, nhưng dần dần, những ánh mắt dừng lại trên người anh càng ngày càng nhiều.
Mọi người đều coi như người trong giới giải trí, không biết đã nhìn qua bao nhiêu kiểu tuấn nam mỹ nữ, nhãn lực tự nhiên cũng không giống người phàm, nhưng nhìn thấy Thẩm Vân vẫn không nhịn được kinh ngạc trước vẻ đẹp của anh.
Dẫn đến sự bùng nổ của dư luận, bên cảnh sát đều sẽ đưa ra thông báo chính thức từ phía chính phủ, lần này cũng không ngoại lệ, rất nhanh cảnh sát đã công bố kết quả điều tra, những tin đồn trên mạng là sự thật, Từ Văn Bân bị nghi ngờ có liên quan đến tàng trữ chất cấm trái phép, Tần Mộng Dao là đồng phạm, nhưng vẫn chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng, đã tố tụng đến cơ quan kiểm sát.
“Anh rể căn bản không quan tâm được không hả, cậu xem ánh mắt anh ấy nhìn chị Mạt, đậu xanh, dịu dàng đến tan chảy luôn rồi.”
Trong phòng làm việc chỉ có mình anh, anh nhìn một lúc, đứng dậy khoá trái cửa văn phòng, ngồi lại vào chỗ, mở máy tính lên.
“Ồ.”
[Lầu trên đủ rồi đấy, theo lý mà nói nữ thần cũng là người bị hại được không hả?]
Thẩm Vân xem tới đây, cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, giơ tay chậm rãi gõ bàn phím: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là một nhân viên lập trình.”
Loại người này hiểu rõ mấy trò trong giới giải trí, lại có kinh nghiệm điều tra theo dõi, còn có mối lấy được dược phẩm phi pháp, muốn xử một đứa con gái quá dễ dàng.
Chương 23-24 (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Vân vừa xuất hiện, trong mắt cô liền chỉ có anh ta.
Chương 24
Khương Mạt xem xong vô cùng vừa ý, lập tức đăng một dòng weibo: “Chụp trộm tôi không vấn đề gì, nhưng nếu để tôi bắt được có người chụp trộm ông xã tôi, ăn đòn không nghi ngờ gì.”
Khương Mạt: “Hình như là vậy, biên nhận chỉ nói đến chuyện dược phẩm phi pháp, chuyện khác đều không nhắc đến.”
“Thật sao? Đẹp trai hơn cả anh Trạch sao?”
“Xí, nhan cẩu.”
[Má ơi! Có chút ngầu, giống chị đại xã hội đen.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A!”
“Không phải anh không giận sao?”
Khương Mạt và anh là người một nhà.
Nhưng lại rất sạch sẽ.
Chỉ yêu Khương Mạt: “Đậu xanh, tôi nghe xong sắp tức c·h·ế·t rồi, lão tiện nhân đó đê tiện đến rãnh biển Mariana rồi, lão quỷ háo sắc đó còn làm ra loại chuyện điên rồ này, đậu xanh, ông đây sắp tức c·h·ế·t rồi.”
Chỉ yêu Khương Mạt: “Đoạn ghi âm này bị phơi bày ra ánh sáng cũng quá đúng lúc rồi, đoán chừng lão tiện nhân sẽ bị phán mười mấy năm ha ha ha ha, tránh cho hắn ra tù lại tiếp tục gây phiền phức cho Mạt Mạt nhà chúng ta, cảm ơn chị gái này, mong chị bình an trên thiên đường.”
Mà những người trong giới, cho dù hào quang b*n r* tứ phía, cũng không tránh được nhiễm lên mùi vị bò ra từ khoảng cách h*m m**n vật chất.
Khương Mạt cực kỳ oan uổng, ngày trước lúc đi học, nhân duyên của cô rõ ràng cực kì tốt, cả trường đều là bạn bè, cho dù học hành không tốt, lúc thi luôn có bạn tốt chủ động truyền đáp án cho cô.
[Tần Mộng Dao là tòng phạm? Chắc chỉ bị giam mấy ngày.]
Từ sau chuyện buổi tối ngày hôm đó, đến chơi game cậu ta cũng không chơi cùng cô nữa, gặp nhau thì tránh xa hơn mười mét, lúc quay phim có cảnh đối thoại thì chỉ hận không có một bức tường chắn ở giữa, có những lúc không thể tránh được, chạm mặt một cái liền đỏ mặt…..
Nghê Bạt cũng lái xe xuyên đêm đến trường quay mắng Khương Mạt một trận không kịp vuốt mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Cái đệt, ngắn như vậy sao?]
Chương 23 (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Mạt lại nói lại lời Nghê Bạt một lần, hỏi: “Anh hỏi cái này làm gì vậy?”
[Có người nói là một fans của Khương Mạt, nhưng không biết chính xác là ai.]
Tên c·h·ó săn vội vàng đưa máy ảnh cho cô, bên trong toàn bộ là một nam minh tinh trong đoàn làm phim khác.
Khương Mạt nhướng mày: “Không phải chụp tôi sao?”
Đoạn ghi âm này không biết đã làm bao nhiêu người nghe rơi nước mắt:
Trên mạng cãi nhau không ai chịu thua ai câu nào.
Thẩm Vân không chút dấu vết hơi nhếch đuôi mày, trước mặt Khương Mạt Mạt gọi anh là anh Thẩm, Khương Mạt Mạt không ở đây liền biến thành Thẩm tiên sinh.
Thượng Minh Trạch thật sự không nhìn tiếp được nữa, nói: “Chị Mạt, anh Thẩm, em về trước đây.”
Đặc biệt là chuyện nữ tinh tinh tự sát kia, nếu có thể tìm được bằng chứng, phán hắn ta hai mươi năm vẫn là nhẹ.
Anh bị âm thanh tin nhắn QQ dồn dập làm tỉnh dậy.
Thái độ anh phân phó người khác quá tự nhiên, Hoa Minh thuận miệng liền đồng ý.
…...Nói đến điều này, mọi người đột nhiên nhớ lại, hình như trên người chị Mạt cũng không có quá nhiều khí chất của người trong giới giải trí.
Bên dưới đính kèm một đoạn video.
Bây giờ cô mới nhìn thấy cậu ta?
Đúng lúc này, một cô gái ở phim trường đột nhiên chạy vào, đỏ mặt nói: “Chị Mạt, cái đó….hình như chồng chị đến rồi.”
Cô chạy như bay đến chỗ anh, Thẩm Vân dang rộng cánh tay, mỉm cười đón lấy cô.
Nghê Bạt: “........”
Thượng Minh Trạch đã tẩy trang xong, đang chuẩn bị đi về, kết quả trên đường gặp không ít người chạy về phía trước, kéo một người lại hỏi mới biết là chồng Khương Mạt đến rồi.
“Oa, anh đúng là xấu xa, anh cố ý doạ em có phải không?”
Đúng vậy, tỉnh lại lâu như vậy, cô vẫn chưa hỏi Thẩm Vân rốt cuộc anh làm công việc gì.
Cô ta khóc rất lâu, sau đó bò dậy tìm máy ghi âm, bắt đầu nói chuyện: “Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa……..tôi quá nhu nhược, không dám báo cảnh sát, những bức ảnh đó không thể để bố mẹ tôi nhìn thấy …….. nếu tôi c·h·ế·t đi có phải là sẽ không cần chịu tội nữa?......Từ Văn Bân không phải là người……. tôi sẽ lập một tài khoản mới, đăng đoạn ghi âm này lên, tôi cũng không biết đoạn âm này khi nào mới được phát hiện, hoặc là vĩnh viễn không có người phát hiện ra…..không sao cả, dù sao tôi cũng không nhìn thấy được. ……..Tạm biệt thế giới này.”
Tôi đến nói đáp án cho mọi người:
Cô có chút khổ não, nếu như cô thật sự hết thời rồi, phải nhanh chóng tìm con đường kiếm tiền khác mới được, nếu không thì lấy gì nuôi Thẩm Vân đây?
Lời này mang có chút đen tối, vừa nói ra liền gợi lên một tràng cười ám muội ở phim trường.
Bước chân cậu ta hơi dừng lại, mang theo trợ lý tiếp tục đi về phía trước.
Lúc tẩy trang, nhân viên làm việc là một cô gái trẻ, họ Lưu, mọi người đều gọi là tiểu Lưu, bình thường vô cùng bát quái, vừa giúp cô tẩy trang vừa nói chuyện phiếm với cô.
Cậu ta vẫn chưa nông cạn đến mức chỉ nhìn thấy tiền, người đàn ông trước mặt này vừa nhìn là biết không phải người bình thường, cho dù mặt kinh tế thu nhập không cao, ở trong lĩnh vực của anh nhất định cũng là một người xuất sắc.
Kết quả bây giờ thì hay rồi, vừa mở mắt cả thế giới đều là kẻ địch.
Đây có lẽ là mở đầu của ân oán.
Mọi người lại một trận ồn ào: “Cảm ơn anh rể.”
“Nói cho em biết trước thì chỉ có vui mừng mà không có ngạc nhiên nữa rồi.”
“Ưmm, đừng…….cầu xin anh……”
Cách điện thoại, Thẩm Vân nghe được lời Nghê Bạt nói, hỏi một câu: “Cảnh sát không tìm được chứng cứ khác sao?”
Đoạn ghi âm này vừa đăng lên, lần nữa dẫn đến sự bùng nổ trên mạng xã hội.
“.......Ồ.”
Cô gái thấy vẻ mặt bối rối Khương Mạt tưởng mình hỏi câu không nên hỏi, vội vàng hoà giải: “Ai da, là em thuận miệng hỏi như vậy thôi, dù sao công việc bên ngoài giới giải trí em cũng không hiểu…….”
Khương Mạt ôm vẻ mặt mờ mịt quay lại, Thẩm Vân nói: “Vừa rồi muốn ngăn em lại nhưng không kịp, không phải chụp em đúng không?”
Anh vừa nói vừa lấy khăn tay từ trong túi ra, giúp cô lau đi thứ đen đen trên mắt, phát hiện không lau sạch được, đành từ bỏ.
[Thật sự không đáng, nếu là tôi tôi sẽ lấy bằng chứng lão tiện nhân t·ố·n·g· ·t·i·ề·n tôi đi báo cảnh sát, không phải chỉ là ảnh l** th* sao, sợ cái gì, cùng lắm thì phẫu thuật thẩm mỹ.]
Khương Mạt: “.........”
Vừa nhìn là mọi người đều biết đây không phải là người trong giới giải trí, cho dù người đàn ông này có gương mặt thuộc hàng đỉnh cấp trong giới giải trí.
Lúc tin đồn Khương Mạt ngoại tình vừa bạo phát ra ngoài, tôi và Từ Văn Bân một trước một sau bám theo chụp Khương Mạt, đi được nửa đường, Khương Mạt đột nhiên xuống xe, lôi Từ Văn Bân từ trong xe ra ngoài, đập máy ảnh của hắn ta, còn đạp hắn một phát.
“Chị Mạt, fans của chị cũng quá lợi hại đi, như vậy cũng có thể đào ra được, nếu không tên c·h·ó già Từ Văn Bân này lại được ung dung ngoài vòng pháp luật. ….Đúng rồi, chồng chị làm công việc gì vậy? Bình thường đều không thấy chị nhắc đến.”
“Hả? Tại sao?”
“Bỏ đi, tôi không hỏi nữa, cho dù là anh anh cũng sẽ không nhận, tôi hiểu…….”
Khương Mạt: “Em cũng không biết, em hỏi giúp anh…….. Này, ẻo lả, lần trước anh nói nữ minh tinh tự sát kia tên là gì vậy?”
“Yêu cái mông! Cậu đã béo thành thế này rồi.”
“Chà chà, em đúng là đi vào cái vận cứt c·h·ó, rốt cuộc vị Thần nhân này mê em ở chỗ nào?” Nghê Bạt ngồi trên sô pha, vắt chéo chân, nhìn dáng vẻ nghĩ mãi không ra của Khương Mạt.
Thượng Minh Trạch vừa đi khỏi, ánh mắt nhìn về phía hai người càng ngày càng nhiều, đúng lúc Hoa Minh cũng chạy đến, cô vội vàng nói với những người xung quanh: “Ông xã tôi đến, tối hôm nay mời mọi người ăn đồ nướng, mong mọi người giúp đỡ, đừng chụp ảnh, cũng đừng đăng lên mạng.”
Cho đến lúc anh gọi một cô gái lại, hỏi Khương Mạt ở đâu.
“Anh rể đẹp trai thật đấy, anh rể đẹp trai như vậy bọn em mới không nỡ để người khác nhìn thấy.”
Quả nhiên, không lâu sau, bên cảnh sát liền sửa lại đơn xin khởi tố đối với Từ Văn Bân, thêm các tội lớn như t·ố·n·g· ·t·i·ề·n, cưỡng gian, bảo đảm không có cái chừng hai mươi năm đừng mong ra tù.
Ngày hôm sau, bọn họ nhận được biên nhận từ bên cảnh sát trước cộng đồng mạng, sau khi nghe xong anh tức đến nỗi đi đi lại lại trong phòng.
Đằng sau có thể là người tải lên muốn bảo vệ riêng tư cho người c·h·ế·t nên đã làm nhiễu âm, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng phụ nữ xin tha và tiếng đàn ông đánh chửi.
Lúc đó tôi cũng có mặt ở hiện trường, Khương Mạt cũng phát hiện ra tôi, tôi vốn tưởng rằng Khương Mạt sẽ đánh tôi một trận như đánh Từ Văn Bân, không ngờ cô ấy tiến đến gõ cửa sổ xe, cười nói nếu như Từ Văn Bân bôi nhọ cô ấy, mong tôi giúp cô ấy làm chứng.
Trong lòng Thượng Minh Trạch đột nhiên trống rỗng.
Anh bước lên một bước, chuyển chủ đề: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm Khương Mạt, Hoa Minh, làm phiền cậu mua thêm một ít hoa quả mời mọi người, được chứ?”
[Hiên ngang!]
Khương Mạt ngẩng đầu vô tội nhìn anh, cô cũng không có cách nào, bỏ thuốc đúng là không tạo thành bất cứ nguy hiểm nào.
Khương Mạt đạp hắn một cước: “Ma em gái mi à! Đưa máy ảnh ra đây, xoá hết tất cả những bức ảnh đã chụp được cho tôi, nhanh!”
Vẻ mặt hắn rối rắm: “Trên mạng đều có, chị về tự xem đi.”
[C·h·ó chăn cừu lầu trên cút đi, có muốn thử pháp luật dân chủ của nước M cưỡng gian phán vô tội sau đó được phóng thích không?]
[Aaaaaaa! Nữ thần quả thật A max rồi!]
Đôi mắt đen nhoè nhoẹt, viền kẻ mắt và màu đánh mắt quện lại thành một, trên mặt mới tẩy trang được một nửa, quả thật…..
Nghê Bạt: “.....Cái đệch, quên mất bây giờ em là thiếu nữ sơ trung mười tám tuổi….trước đây em từng đắc tội với cô ấy, nói cô ấy luyện một thân toàn cơ bắp xấu hết chỗ nói. Chế cũng phục cái miệng này của em rồi, người ta xuất thân là đả nữ, không luyện cơ bắp thì đánh thế nào được?”
Tiểu Lưu chỉ thích Thượng Minh Trạch, trong lòng tiểu Lưu, Thượng Minh Trạch là đẹp trai nhất!
Thượng Minh Trạch như có dự cảm, quay đầu liền nhìn thấy Khương Mạt.
“Chị Lưu, thế nào? Hoàn mỹ đúng không?”
[Khương Mạt trâu bò, có fans lợi hại như vậy, sau này antifans phải cẩn thận một chút rồi.]
Nói rồi, hắn giằng lại máy ảnh bảo bối của mình, vội vàng không cần tiễn cũng chuồn đi.
“Chúng ta đi ăn đồ nướng, chị Mạt về ăn anh rể……”
Chỉ yêu Khương Mạt: “Đậu xanh, đậu xanh, đậu xanh, Hành Hoa anh đã nhìn thấy chưa? Có người đăng lên đoạn ghi âm của một nữ minh tinh tự sát sáu năm trước, nói Từ Văn Bân lấy ảnh làm tiểu tam của cô ta t·ố·n·g· ·t·i·ề·n cô ta, còn uy h**p cô ta phải lên giường với hắn, sau đó lại chụp ảnh loã thể tiếp tục ép buộc cô ta, tiểu minh tinh vốn định báo cảnh sát nhưng không có dũng khí, cuối cùng tự sát.”
Vừa đi được vài bước liền nhìn thấy Thẩm Vân.
Những người làm việc ở phim trường gặp qua nhiều minh tinh, đương nhiên cũng biết chừng mực hơn người bình thường, phân biệt rõ giới hạn của người trong giới và người ngoài giới, không cần Khương Mạt nói cũng sẽ không ngứa tay, bây giờ Khương Mạt lại mời mọi người ăn đồ nướng, há miệng mắc quai, càng sẽ không rảnh rỗi không có việc gì làm đi đăng ảnh riêng tư của người ta, tất cả đều vui vẻ đồng ý:
Thẩm Vân cũng nhìn thấy Thượng Minh Trạch, gật đầu từ xa biểu thị ý chào hỏi.
[Nhiều nhất là ba năm, sau khi giảm hình phạt nói không chừng một năm thì ra tù rồi.]
Khương Mạt đành phải vẫy tay chào cậu ta: “Bye bye. Ngày mai gặp.”
Một mình anh đứng ở bên đường, xung quanh là đám người không ngừng bận rộn, anh giống như ở một thế giới khác, không vội không gấp, yên tĩnh đợi, có một loại cảm giác ưu nhã lịch sự của phần tử trí thức cao cấp.
“Tên tiện nhân khốn kiếp này, đúng là hời cho hắn quá rồi.”
Thẩm Vân mới chỉ lộ mặt hai lần, một lần là trong ảnh tự chụp của Khương Mạt, một lần là khi quay cảnh đánh nhau với boss, lần đầu tiên có nhiều người nhìn thấy, suy cho cùng cũng là ảnh chụp, với người thật vẫn có sự chênh lệch, lần thứ hai cũng là gọi video, hơn nữa người nhìn thấy cũng không nhiều, lúc đầu thậm chí không ai nhận ra anh.
“Đi đi đi…...đúng rồi, lúc em đến đây có gặp anh Trạch, nói không chừng hai người bọn họ sẽ chạm mặt nhau, đến lúc đó hai người họ đứng cùng nhau so sánh thì chị sẽ biết sự khác biệt.”
Tin tức #Ông xã Khương Mạt đến thăm trường quay# nhanh chóng truyền khắp đoàn phim.
Thẩm Vân: “Vậy à. Đáng tiếc…….lần trước em nói với anh nữ diễn viên đó tên là gì?”
“Cảm ơn đồ nướng của chị Mạt, chị yên tâm, bọn em chỉ là xem náo nhiệt, không có ai chụp ảnh cả.”
Thầm Vân nhìn tin nhắn ngập màn hình, không trả lời.
Đệt, nữ nhân xuyên không đần độn đó rốt cuộc đã đắc tội bao nhiêu người vậy!
Đối phương đột nhiên nhìn thấy một gương mặt đủ loại sắc màu nhảy ra, sợ hãi hét to lên một tiếng: “A -- --! Có ma -- --!”
Hai người vừa đi khỏi, trong đám người liền bật ra một trận phì cười:
“Làm cũng làm rồi, hôn một cái cô giả vờ cái gì mà giả vờ?”
Sau này cậu ta mới biết lúc đầu mình nghĩ quá đơn thuần, Thẩm Vân không phải người xuất sắc, anh chính xác là bậc Vương giả. (đọc tại Qidian-VP.com)
……..!
Kiểu trang điểm này của chị Mạt là cái gì thế này? !
Bình luận bên dưới đều hô to: (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Vân ngược lại lại khẽ chau mày, cô còn nhỏ, đừng bị mấy người này dạy hỏng mất.
“.....Ai ya, không giống nhau, anh Trạch là đẹp theo kiểu minh tinh, chồng chị Mạt là loại cảm giác khác…..bình thường chúng ta không tiếp xúc đến được, nhìn một cái là biết đẹp kiểu không cùng một thế giới với chúng ta, nhưng thật sự rất đẹp trai..mặc dù em không muốn thừa nhận, nhưng đúng là hoàn mỹ hơn anh Kiệt một chút.”
“Đậu xanh, mặt của chị Mạt…….ha ha ha ha, anh rể cũng quá xấu xa rồi, thế mà cũng không nhắc nhở chị Mạt một tiếng.”
Khương Mạt cảm thấy có chút kỳ quái, đến thì đến thôi, hợp tác bình thường không phải là xong sao, còn phải chuẩn bị cái gì nữa?
Thượng Minh Trạch: “Mai gặp.”
Cô chột dạ đưa mắt đi chỗ khác không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lúc này mới nhìn thấy Thượng Minh Trạch ở bên cạnh, vội vàng chuyển chủ đề: “A, tiểu Thượng, cậu cũng ở đây à?”
Buổi tối Khương Mạt quay phim xong, Thượng Minh Trạch nhìn cô một cái, lập tức đi vòng tránh cô, đi đến bên kia của phim trường.
Cửa mở ra, tiếp đến là đối thoại của hai người:
Giọng Nghê Bạt truyền đến: “Cái gì mà Lương Lạc Băng hay sao ý, quá lâu rồi, lại không nổi tiếng, chế cũng không nhớ rõ.”
Khương Mạt một bên học lời thoại một bên trả lời: “Không phải em đã từng trả lời rồi sao? Bởi vì em ngầu. Lão đại nào cũng có vẻ ngầu, chắc chắn cũng thích ngầu.”
Thẩm Vân khẽ cười thành tiếng, sau đó thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Anh đến đòi nợ, có người vừa đồng ý với yêu cầu của anh, chớp mắt liền nuốt lời.”
Thượng Minh Trạch bước đến, giơ tay ra: “Thẩm tiên sinh? Lúc chơi game chúng ta đã từng nói chuyện với nhau.”
“Rất nhiều người tò mò tại sao Từ Văn Bân lại chĩa mũi nhọn vào Khương Mạt, giữa bọn họ phải chăng có thù oán gì?
Đúng đúng đúng, em ngầu em ngầu, em nói gì cũng được.
Không nhìn ra từ trên mặt Thượng Minh Trạch bất cứ điều gì, trong miệng lại có chút đắng.
Gương mặt Khương Mạt cười thành một đoá hoa đủ mọi sắc màu, hỏi: “Sao anh lại đến rồi? Sao không nói với em? Dọa em một trận ….”
[666, pháp luật quốc gia chúng ta chuyên môn bảo vệ lũ cặn bã, không sai chút nào.]
……….!
Nghĩ thôi cũng làm người ta không lạnh mà run.
Thấy Khương Mạt ôm điện thoại một lòng nói chuyện với Thẩm Vân, Nghê Bạt càng tức không có chỗ sả: “Lần này coi như em triệt để đắc tội hắn rồi, đợi hắn ra tù, em đoán xem hắn sẽ làm gì em?”
[Lầu trên, đừng có lạc đề, tập trung vào người c·h·ế·t và tên c·h·ó Từ Văn Bân.]
Ghi âm dài hơn năm tiếng, mới bắt đầu là tiếng gõ cửa, sau đó là âm thanh sột soạt cất giấu đồ vật, tiếp đến là chủ nhân của đoạn ghi âm lúng túng sợ hãi trả lời: “Đến đây.”
“Hu hu hu, ăn nốt đồ nướng ngày hôm nay, ngày mai bắt đầu giảm cân thôi.”
[Còn cần cậu nói sao? Chắc chắn gửi cho bên cảnh sát rồi, phần này có mã.]
Cậu ta rời mắt đi chỗ khác: “Trên đường về thì gặp.”
Trên đường trở về, quả nhiên Khương Mạt lại phát hiện c·h·ó săn chụp trộm, cô sải dài bước xông đến, kéo người đó ra từ trong góc khuất.
“Không có gì, hôm đó may mà có chị Mạt, nếu không tôi cũng mắc bẫy của người khác rồi…..”
Cô giống như vẫn dừng lại ở thời đại học sinh mười tám tuổi, căn bản chưa từng hỏi Thẩm Vân vấn đề này.
[Có phải thật sự nữ thần từng luyện võ? Động tác này cũng quá nhanh gọn dứt khoát rồi đi.]
Thẩm Vân cúi đầu cười khẽ, lấy điện thoại mở weibo ra đưa cho cô: “Em tự xem đi.”
Thẩm Vân cười, nắm lấy tay cô.
Thẩm Vân vốn đang mỉm cười nghe cậu ta nói, mắt cũng đang nhìn cậu ta, đột nhiên đồng tử khẽ chuyển động, nhìn về phía sau cậu ta.
Buổi tối ngày hôm đó, ông chủ S&M ở một đêm tại công ty, mãi đến sáng sớm mới dựa lưng vào ghế ngủ một lúc.
[Aaaaa! Nữ thần lợi hại, vậy mà dám đánh c·h·ó săn, sau này tên c·h·ó săn nào dám chụp trộm cô ấy, trực tiếp xông đến đánh một trận.]
Nói thời thượng một chút, đại khái có loại khí chất văn nhã bại hoại.
Nghê Bạt: “Đúng rồi, chế nghe ngóng được một chút, hiện tại nữ minh tinh phù hợp với Yến Khuynh Thành, lại có thời gian, chỉ có Phàn Dư Tiệp, chín phần mười là cô ta sẽ đến cứu trường quay, em chuẩn bị cho tốt.”
“Hoàn mỹ! mẹ ơi, nếu anh ấy dùng ánh mắt nhìn chị Mạt nhìn chị thì chị cũng muốn trèo tường rồi. Xin lỗi anh Trạch, xin hãy cho phép em trèo tường một đêm.”
Anh bắt tay với cậu ta, cười mỉm: “Tôi biết, Mạt Mạt từng nói về cậu với tôi. Cảm ơn cậu và anh Lưu đã chăm sóc cô ấy trong đoạn thời gian ở đoàn phim, còn cả chuyện hôm kia làm liên luỵ cậu rồi, tôi thay cô ấy xin lỗi cậu.”
Không đợi tiểu Lưu nói hết, người đã chạy không thấy bóng dáng đâu rồi.
[Hu hu hu, đau lòng cho Trạch Trạch nhà ta, nếu không phải Từ Văn Bân muốn chỉnh Khương Mạt, Trạch Trạch nhà ta sao có thể thảm như vậy.]
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.