Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7:Đường Ninh tuyết.
"Cậu định làm gì ? đừng bảo cậu định ".
Một tên Vĩ Hồ Bang nghe hắn nói vậy liền nổi nóng đi tới quát lớn vẻ mặt hắn khó chịu, hắn không ngờ hành nghề mấy năm lại bị một tên nhóc vắt mũi chưa nếm sự đợi tới đòi ngăn tụi hắn lại.
Lục Thiên Hoàng ném tên vừa ngất xuống, hắn từ từ bước tới tên đang nắm tay mĩ nhân, trong khi những tên còn lại còn đang suy nghĩ hắn cầm bẻ nhẹ tên đang nắm lấy tay mĩ nhân liền quỳ xuống la lớn.
"Lúc nãy tôi vừa nghe là bạn học Thiên Hoàng nhập học tại Đại Học Thiên Mỹ". (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thôi đi, bạn học Đường Ninh Tuyết, nếu sau này đã là bạn học thì mong chiếu cố nhiều hơn".
Lão chỉ có thể bất lực nhìn, lão cũng chỉ mong có một người ra giúp gái lão chạy đi thế là được, nhưng tất cả đều im lặng nhưng lúc lão nghĩ đã xong mọi việc, thì cậu trai trẻ này lại đứng ra đề nghĩ, lão không kịp được nhanh tróng gật đầu lia lịa.
Tấu Chương Xong.
"Lão già nếu tôi giúp các người, thì về sau miễn phí tiền mì tôi được chứ ?". (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn dù sao cũng là người nhà nước trước mặt công chúng không thể g·iết người, cha hay mẹ hắn biết sẽ không tha cho hắn mất.
"Tiểu Hoàng chúng tôi là trường hợp đặc biệt đó, đến tôi còn ngưỡng mộ".
Tề Ngữ liền cưới lớn giải thích.
"À ok, hửm hả".
Tay hắn liền như mới bị bẽ gãy một cách rất nhẹ nhàng, hai tên còn lại thấy vậy liền lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
"Ta tên Đường Ninh Tuyết, đây là cha ta Đường Vĩnh Đông".
"Được Được cậu trai trẻ chỉ cần cậu có thể cứu con gái nhà ta đừng nói là miễn phí tiền mì, dù cho cậu mạng của lão, lão cũng đồng ý".
Huống hồ hiện tại bên cạnh hắn còn đang có Ôn Vương Nhiễm, về sau tìm được người kia, thì hiện tại liền quá nhiều mĩ nhân rồi thêm một người nữa hắn sợ hắn gánh không nổi mệnh anh hùng.
"Đó không phải là nhóm người của Vĩ Hồ Bang sao ?".
"Được tiền bạc thì không cần ta không thiếu, chỉ là mì lão ngon quá nên ta muốn chiếm lợi tí thôi". (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Thiên Hoàng bất ngờ, theo hắn nhớ thì Tề Ngữ nói đó chính là một trong các thế lực trong tối của giang nam mặc dù chỉ là thế lực nhỏ không đáng kể.
"Ừm".
"Lũ kiến các ngươi đúng là không biết điều nhỉ ?".
"Cô nương có thể cho biết tên chứ, dù sao về sau cũng là khách quen của quán không thể không biết tên nhân viên a".
Chương 7:Đường Ninh tuyết.
"Ể vậy là cậu học chung trường với tôi, nhưng tôi nhớ là trường chỉ nhận nữ không nhận nam ?".
"Cảm ơn cậu đã cứu quán của gia đình ta".
Lục Thiên Hoàng làm vẻ mặt thản nhiên gật đầu.
Lục Thiên Hoàng thấy vậy liền không quan tâm tới câu nói của lão như thể tất cả câu nói đều như lời nói bay đều bay qua tai kia của hắn vậy, hắn chỉ hỏi lão một câu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tề Ngữ nghe vậy không hiểu cũng lúng túng đáp lời.
Đường Ninh Tuyết nghe vậy liền lấy lại thần thức, cũng liên tục cuối đầu cảm ơn, thậm chí cả ông lão cũng chạy tới ôm con gái không ngừng cúi đầu cảm ơn hắn.
"Nói thật nếu nói cậu là nhân vật chính trong các bộ tiểu thuyết ta còn tin đấy".
Mọi người đứng ngoài không ngừng khuyên ngăn hắn không nên can dự vào việc này, Đến ông lão cũng cầm tay hắn vẻ mặt lo sợ nhưng lại cố nở nụ cười dấu đi sự khó khăn.
Bây giờ trong mắt nàng Lục Thiên Hoàng không khác gì một vị anh hùng trong truyện cổ tích vậy, không những đẹp trai lại còn giỏi về võ thuật khiến con tim thiếu nữ của nàng không chịu đựng được liền muốn bùng nổ.
Chỉ củ bóp nhẹ nhàng của Lục Thiên Hoàng một tên Vĩ Hồ Bang dù cố gắng vùng vậy đập vào tay hắn, mặt hắn đỏ chói vì hết hơi chỉ cần nhìn vào cũng thấy khó thở cứ thế tên đó ngất trên tay của Lục Thiên Hoàng.
Hắn chưa kịp nói tiếp thì Lục Thiên Hoàng cầm theo bát mì đi vào.
"Này chàng trai cậu không nên tham gia việc của Vĩ Hồ Bang đâu".
Lão bất ngờ chảy nước mắt, quán mì lão lớn đến đâu suy cho cùng cũng chỉ là quán mì, lúc Vĩ Hồ Bang tới quấy rồi lão kêu khàn họng cũng không có ai chịu đứng ra giúp lão, đứng trước cơ ngơi sắp sụp đỗ, con gái sắp bị cưỡng ép bắt đi.
"Bộ tóc nhuộm trắng này của mày là gì đây, nuôi như vậy để làm con gái hả".
Hắn một mực đủ lời có cánh khen ngợi Lục Thiên Hoàng, thấy Đường Ninh Tuyết nhìn hắn cũng tranh thủ giới thiệu.
"Woa, Tiểu Hoàng cậu chính là hình tượng trong mơ của tất cả đàn ông a".
Lục Thiên Hoàng nghe Tề Ngữ gọi mình là Tiểu Hoàng cũng nhéo mày.
P/s: Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của tác, cầu đánh giá, like tym kẹo tuỳ tâm làm động lực tiến bước ngày một phát triển hơn cảm ơn mọi người Rất nhiều.
Lão thấy Lục Thiên Hoàng đi vào thì bất ngờ ánh mắt, Lục Thiên Hoàng đặt tô mì với mới được húp hết xuống, hắn kéo lão già dậy từ từ phủi bụi cho lão, tất cả mọi người đứng coi ở đó đều bàn tán, nhửng kẻ ở Vĩ Hồ Bàng cũng chừng mắt nhìn hắn.
"Ê tôi nghĩ có sao đâu".
Lục Thiên Hoàng hắn đứng xem náo nhiệt liền cảm thấy tình huống này cũng quá quen thuộc đi, bây giờ chắc chính là lúc mà anh hùng cứu mĩ nhân, chỉ cần nhìn quanh cũng thấy người bị ức h·iếp là một mĩ nhân đẹp đổ vách thành.
Đường Ninh Tuyết nghe vậy liền đỏ mặt gật đầu nhẹ, trong tim nàng dường như đã đâm chồi cái gì đó.
Mà dù có để lộ ra thì sao? hắn tự tin có thể dẫm nát báy những con kiến bu vào.
Hai tên đó cũng liền không giấu được vẽ sợ hãi ôm đồng bọn chạy đi, Lục Thiên Hoàng quay qua nhìn cô gái còn đang thất thần nhìn nàng hỏi.
"Tiểu Hoàng ? tôi không nhớ là cho cậu gọi tôi như vậy".
Tề Ngữ thấy Vĩ Hồ Bang chạy đi liền tiếp cận Lục Thiên Hoàng, ôm mạnh lấy hắn phấn khởi không ngừng khen ngợi hắn.
"Ta không thích g·iết kiến lắm, nên các ngươi đưa hai tên này về báo lại với lão đại của các ngươi là, tối nay sẽ có người tới xác nhận".
Nhưng dù sao hắn cũng cần thông báo ngầm về về sự hiện diện của hắn, dù sao cái cảm giác kiêu ngạo chính là cảm giác hắn thích nhất, thông báo ra một tí chắc cũng không để lộ được kế hoạch.
Nàng nghe vậy cũng nhìn vào khuôn mặt đang cười của hắn liền đỏ mặt, tâm tư thiếu nữ không thể dấu liền đỏ mặt nói.
Ngoài cô gái đang bị cưỡng ép bắt đi, còn một lão già nhìn vào liền biết lão mới bị hất ngã dù cố gắng nói gì thì những người Vĩ Hồ Bang trước mặt đều không quan tâm.
Lục Thiên Hoàng nghe vậy liền cười nói.
Lão không muốn một cậu trai chẻ tiền đồ sáng lạng lại vì những việc này mà đến cái mạng cũng không được tự mình quyết định.
Đường Ninh Tuyết sau một hồi suy nghĩ liền hỏi lại.
"Giỏi võ, còn được vô trường đại học nữ Thiên Mỹ, chắc chắn cậu còn rất giỏi a".
"Bang chủ các ngươi có 2 lựa chọn 1 là làm nô 2 là không còn Vĩ Hồ Bang".
"Vĩ Hồ Bang ?".
"Này nhóc con bọn ta ghim ngươi rồi, dám quản chuyện bọn ta ngươi đúng là chán sống".
Lục Thiên Hoàng không quan tâm đứng dậy liền trong nháy mắt bóp chặt cổ hắn đưa lên khuôn mặt không quan tâm mắng.
"Lên nào Tề Ngữ tôi có việc cho cậu làm đây".
"Cậu trai chẻ à, nhà ta không sao đâu cậu hãy đi ra ngoài đi tránh xa khỏi đây càng tốt ha ?".
Lục Thiên Hoàng chỉ gõ đầu hắn bảo quát hắn.
Nhưng mĩ nhân rất có hại a, theo nhiều câu chuyện thời xưa ở kiếp đầu tiên của hắn cho thấy mĩ nhân rất dễ làm hư chuyện, giống như Lữ Bố và Đổng Trác nếu không có điêu thuyền thì làm sao lại cha con tương tàn, cũng như nếu không có đát kỹ thì làm sao một nước có thể vong nhanh như vậy.
"À chào, tôi là Tề Ngữ bạn của Tiểu Hoàng". (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.