Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Thụ Chí Tôn
Unknown
Chương 14: Mộng Linh Nhi
Bên ngoài Hoang Cổ Sâm Lâm, tại một mảnh đất nọ, có một thiếu niên tóc màu xanh đang nằm ngửa trên mặt đất bên cạnh một gốc cổ thụ cao chọc trời.
Lúc này, trước mặt hắn có một thiếu nữ nhỏ nhắn, nhìn dáng vẻ khoảng chừ mười hai, mười ba tuổi đang mở đôi mắt đen láy nhìn chòng chọc vào thiếu niên.
Thiếu nữ liền vỗ vỗ vào má của thiếu niên:
“Ca, ca, ngươi tỉnh lại đi, ca!”
“Ca, ngươi làm sao ca?!?”
Mộc Chiến đáp lại. Lúc đầu hắn nghe mấy lão già nhao nhao tặng quà cho hắn, tất nhiên là hắn mong chờ rồi.
“Ta là Mộc Chiến, còn muội?”
“Đúng, đúng là bọn hắn, chính bọn hắn mẫy ngày trước đập đánh dân làng, cướp bóc tiền của tích trữ của người dân. Trong đó, có cả tên luôn nhìn muội với ánh mắt không thể nào tởm hơn.”
Tiểu cô nương cũng không cười nữa, liền thay vào đó một thần sắc lo âu:
Làn da nàng trắng nõn như ngọc, mịn màng không chút tì vết, càng tôn lên vẻ thuần khiết của tuổi thiếu niên. Đôi mắt to tròn, long lanh như những vì sao trong đêm tối, ẩn chứa nét tinh nghịch nhưng không giấu nổi sự thông minh lanh lợi. Mái tóc đen dài mềm mại như suối nước, được khéo léo tết thành hai bím, buông xuống hai bên vai, khiến nàng vừa dễ thương lại vừa mang nét hoài niệm cổ điển.
Thiếu nữ bên cạnh thấy Mộc Chiến đột ngột giật bắn người lên, gào toáng lên như thế làm cho thiếu nữ bị khiếp hồn kinh đảm:
Mỗi lần hắn hô biến một cái, hắn liền dừng vận chuyển Hoá Nhân Quyết, liền để lộ ra mái tóc xanh lục và đôi mắt màu lục bích của mình, sau đó lại vận chuyển Hoá Nhân Quyết khiến tóc và mắt lại trở thành màu đen.
Hắn lao đến, chụp vai cô nàng, gắt giọng hỏi:
Là một tuyệt thế mỹ nữ. Chỉ là hơi nhỏ tuổi chút, nếu lớn lên thêm vài tuổi nữa, tuyệt đối là khuynh quốc khuynh thành.
“Muội muội đừng sợ a, nãy ta có hơi kích động chút, xin lỗi muội muội!!”
Như nhận ra ý nghĩ của thiếu nữ, Mộc Chiến liền cười haha đáp:
Với lại, lão già ngân lam dù khuyên mình trở nên mạnh mẽ rất nhiều lần, nhưng hắn cũng không tặng cho mình bất cứ cái gì, ý định tặng cũng không có.
Giọng nói thanh thoát làm cho Mộc Chiến tỉnh hồn trở lại, liền nhìn qua thiếu nữ.
“Làng muội ở gần đây, muội đi tìm kiếm một chút thuốc trị bệnh, liền gặp huynh nằm ngã xuống ở đây.”
Thiếu nữ ngạc nhiên nói lên, sau đó lại hồi tưởng về những tên ác bá làm nàng lộ rõ vẻ chán ghét chi sắc.
“Đừng khóc nữa, nhìn xem ta đây!”
Tiếng kêu thánh thót như suối chảy của thiếu nữ làm cho vị thiếu niên đang nằm nhíu mày một cái, sau đó mở ra đôi mắt màu lục bích của mình.
Hắn vạch nhẹ nhàng tay một chút, liền thấy giọt máu màu đỏ tươi chảy ra.
“Dĩ nhiên là ta rồi, bọn hắn định cướp đồ của ta, cho nên ta g·i·ế·t bọn hắn!”
Mộc Chiến gãi gãi đầu, lần đầu gặp cảnh huyết tinh như thế hắn cũng nhịn không được, cũng may không nôn mửa. Xem ra tiểu cô nương này vẫn là lần đầu thấy xác c·h·ế·t đi.
Được Mộc Chiến khẳng định về sau, thiếu nữ liền an lòng, miệng nhoẻn miệng nở một nụ cười trăm hoa đua sắc:
“Ca, ngươi đã tỉnh a, ta còn tưởng ngươi đã c·h·ế·t rồi đây!”
“Ừm làng của muội, mọi người trong làng đều rất hiền lành, nhưng mới mấy ngày trước bị bọn người ác tới đập đánh, khiến họ bị thương nên muội mới phải đi kiếm chút thuốc.”
“Tốt, vậy mời ca về làng cùng muội, để muội giới thiệu ca với mọi người!!”
“Ừm, được rồi, muội hái đủ thuốc chưa? Cho ta về làng của muội được không?”
Thiếu nữ bấu bấu vào tay, sắc mặt đầy vẻ lo lắng, nếu như Mộc Chiến không phải thủ phạm mà là đồng bọn, dẫn về làng thì nguy rồi.
Thiếu nữ nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn nhìn chòng chọc vào mình, khuôn mặt liền trắng bệnh, hãi hồn khiếp vía, nức nở nói:
Hắn an ủi cô nàng một chút, rồi kêu nàng nhìn lên mặt hắn. Thiếu nữ nghe thế liền nhìn theo, nước mắt nước mũi vẫn chảy dài ra.
Mộc Chiến thấy thiếu nữ dán sát mặt vào mình, khuôn mặt nhịn không được đỏ ửng lên.
“A được rồi, đừng khóc, đừng khóc nữa,..”
“Muội tên là Mộng Linh Nhi.”
“Cũng được… Nhưng cho hỏi, mấy người kia c·h·ế·t là do ca làm a ?!?”
Mộc Chiến thấy thiếu nữ đột nhiên oà khóc lên, lập tức tỉnh táo trở lại, thả hai tay ra, lúng túng nói:
“Bọn ác? Phải bọn mặc đồ đằng kia không?”
Hắn nhẹ giọng nói với thiếu nữ:
“Ú oà, hô biến, hoá xanh…. Hô biến, hoá đen…”
Nôn mửa một hồi lâu, thiếu nữ nhìn kỹ lại trang phục của bọn hắn, liền trợn tròn đôi mắt, thần sắc kinh ngạc nhìn về hướng Mộc Chiến nói:
Hắn vui mừng không thôi, hiển nhiên là đã tu luyện Hoá Nhân Quyết thành công, nhìn đã không khác gì nhân loại rồi.
“Làng?”
Đột nhiên chưa kịp nhận đã bị kéo lại hiện thực, ai lại không tức giận cho được. Nhưng mà nhìn lại tiểu cô nương này cũng vì lo lắng cho mình nên mới đánh thức mình.
Cây sống êm đềm dưới mái hiên, ra gặp gió cái là gãy rụng ngay. Thế nên, nghĩ đến đây, hắn không còn tức giận với tiểu cô nương này nữa.
“Không, ta không giận muội, lúc đó ta chưa tỉnh ngủ mà thôi.”
Cười một hồi sau, Mộc Chiến vận chuyển Hoá Nhân Quyết để mái tóc và mắt thành màu đen.
Dù được Mộc Chiến dỗ dành nhưng thiếu nữ vẫn còn khóc rống lên làm Mộc Chiến luống cuống không thôi.
Mộc Chiến nói, sau đó hắn liền chỉ chỉ về phía mấy tên nằm lăn lốc sau lưng hắn đằng xa. Thiếu nữ mới bất giác nhìn lại phát hiện, mấy cái xác c·h·ế·t liền doạ cho thiếu nữ hết hồn, bụp miệng nôn mửa.
“Muội muội, sao muội lại ở đây?”
“A, ca tên là gì?”
Hắn liền hiểu, con đường trở thành cường giả phải tự mình đi, có người chống lưng cho ngươi đi, làm sao lại có thể trở thành cường giả.
Mộc Chiến đang định ngồi dậy, như nhớ ra cái gì lập tức giảy nảy lên, hắn ôm đầu gào thét với thống khổ chi sắc:
Quả nhiên có hiệu quả, tiểu cô nương thấy tóc và mắt của Mộc Chiến thay đổi liên tục khiến nàng tò mò không thôi.
Chợt hắn nhớ ra, liền nhắm mắt lẩm bẩm theo pháp quyết Hoá Nhân Quyết, sau đó điều động sáu cái lá trong tim vận chuyển. Trong chốc lát, tóc hắn chuyển sang màu đen tuyền, hai con mắt cũng từ màu lục bích đổi sang màu đen huyền bí, như hai viên ngọc trai đính thẳng lên.
“A a a, không, siêu cấp pháp quyết của ta, siêu cấp võ kỹ của ta đâu?!??”
Thấy thần sắc của Mộc Chiến cũng không tức giận nữa liền nín khóc, bật cười khanh khách như tiếng chuông bạc.
Thiếu nữ thấy Mộc Chiến tỉnh lại, thấy mặt Mộc Chiến đỏ lên, ngượng ngùng lùi một chút:
Chợt, hắn lại nhìn về phía cô nàng đang khóc nức nở kia, ôi giời, ai nhìn vào lại tưởng đại gia ta lại bắt nạt một tiểu cô nương.
“Là ngươi, vì ngươi đánh thức ta, làm ta không đạt được siêu cấp pháp quyết!!”
Đôi má ửng hồng của nàng tựa như hoa đào nở rộ đầu xuân, nụ cười mỉm trên môi làm nổi bật hàm răng trắng đều như ngọc trai. Thân hình nhỏ nhắn nhưng cân đối, tay chân thon dài, mỗi cử động của nàng đều mang theo nét ngây thơ trong trẻo nhưng ẩn chứa một sức sống mãnh liệt.
Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nữ tử cự li gần đến như thế.
“Ta không biết a… huhuhu.. ta xin lỗi ca… ta tưởng ngươi c·h·ế·t nên tới xem.. không biết phá hỏng chuyện tốt của ngươi..!”
Mộc Chiến vừa mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn, yểu điệu nhưng không kém phần linh hoạt, nàng mặc trên mình một bộ y phục màu trắng tinh khôi, thêu những họa tiết hoa văn tinh tế, tôn lên vẻ thanh tao và nhẹ nhàng như hoa quỳnh nở trong đêm.
“Ca, ta phá hỏng chuyện tốt của ngươi, ngươi không giận ta sao?!?”
“Ca, ngươi thật tuấn tú a.”