Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Thụ Chí Tôn
Unknown
Chương 28: Hai Thân Ảnh
Sinh ý thối lui, chợt một đạo thanh âm truyền vào trong đầu Tô Đại làm hắn biến sắc.
Hắn móc một viên đan dược ra cho vào miệng, là Phàm cấp Trung phẩm đan dược Hồi Khí Đan.
Sau đó, hắn gầm lên, thêu đốt tinh huyết để tăng cường chiến lực.
Dĩ nhiên Tô Đại muốn liều mạng.
Nào ngờ, khi tay hắn vừa tiếp xúc ngọn lửa, một cảm giác nóng cháy bừng bừng cả hai tay, sau đó tay hắn héo rũ đi với một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Oành.. Keng..
Phừng phừng.
“Bạt Kiếm Thuật.”
Lúc này lão già áo lam mặt già kích động, nói với tên thanh niên:
“Chủ nhân cứu ta!!!”
“Hoả Ảnh Kiếm!!”
“Quả nhiên là Dị Hoả, ngươi có phải lấy được nó từ trong thác nước kia không?”
Chỉ trong tức khắc, cái đầu hắn liền phốc bay lên, một cột máu phún thẳng lên trời.
Bên cạnh hắn, xuất hiện một lão già mặc áo màu xám, khuôn mặt chứa đầy vết đồi mồi lộ vẻ thập phần tang thương.
“Thiếu chủ, để lão phu ra tay g·i·ế·t tiểu tử này, nhanh chóng đoạt về Dị Hoả, tránh đêm dài lắm mộng.”
Mấy người Hắc Thủ Bang thấy một kiếm chém bay đầu Tô Đại Bang chủ liền hét toáng lên:
“Bạt Kiếm Thuật”
Uy lực một kiếm từ kiếm thuật Hoàng cấp Hạ phẩm võ kỹ thật kinh khủng. Một kiếm chém ra, từng cái đầu bay lên như thái rau thái dưa.
Hắn là một thanh niên tầm hai mươi tuổi. Nét mặt vuông vóc, sống mũi cao, mày kiếm, mắt sáng, dáng người cao lớn, nhìn cũng khá anh tuấn. Hắn mặc một bộ y màu trắng, tay cầm một thanh trường kiếm.
Thanh niên thấy kiếm bị bức ra, nhưng hắn không quan tâm điều đó, ngược lại ánh mắt tham lam nồng đậm nhìn về phía ngọn lửa trong tay Mộc Chiến.
“Các hạ là ai, chắc không tới đây để chào hỏi nhỉ?”
“Bang chủ c·h·ế·t rồi!!”
“Rất anh hùng! Không nghĩ đến ngươi lại mạnh như thế! Suýt nữa có thể g·i·ế·t Tô Đại rồi!”
Nhưng lúc này hắn nên lo lắng là cái hoả diễm của Mộc Chiến đã bám lên tay của hắn…
Phốc phốc phốc.
“Phá hỏng chuyện tốt? Chẳng lẽ một tu sĩ như ngươi lại thèm muốn tài vật của những phàm nhân này hay sao?”
“Chạy mau a!!!”
Hoàng cấp Trung phẩm Kiếm kỹ tung ra, Hoả linh lực tuôn trào từ người thanh niên hội tụ lại thành cự đại hoàng kiếm trên tay thanh niên, hắn chém một kiếm.
Mộc Chiến kinh ngạc một phen, uy lực này so với Hắc Thủ Bạo của Tô Đại chênh lệch quá lớn.
Mộc Chiến nhìn về phía thanh niên đầy cảnh giác. Theo thực lực thanh niên triển lộ ra, cũng có vẻ là Tụ Linh Cảnh đỉnh phong. Nhưng không giống với Tô Đại vừa mới đột phá, khí tức chưa ổn định. Tên thanh niên này khí tức mười phần trầm ổn, hiển
Mộc Chiến biết gặp phải cường giả, không lưu thủ nữa, điều động chín chiếc lá trong thụ tâm khiến chúng lay động một cách dữ dội, trên tay xuất hiện một đoá hoả diễm đấm thẳng về phía một kiếm kia.
“Kẻ c·h·ế·t không cần biết!”
Tô Đại sững sờ, không nghĩ tới người g·i·ế·t mình lại là vị chủ nhân mình tôn kính bao lâu nay, là người mình cung cúc tận tuỵ hầu hạ nhưng giờ lại lạnh băng g·i·ế·t c·h·ế·t mình không chút lưu tình nào.
Mộc Chiến lúc này ngưng trọng nhìn về phía Lưu lão. Lão già này khí tức hắn không cảm nhận được, nhưng mang vẻ thập phần nguy hiểm.
Dù kinh ngạc một chút, nhưng Mộc Chiến vẫn bình tĩnh đáp:
Sự xuất hiện đột ngột của hai thân ảnh không khiến Mộc Chiến bất ngờ. Vì khi hắn đến làng liền cảm nhận được có hai luồng khí như ẩn như hiện ở đâu đó.
Một tiếng hừ lạnh một tiếng.
Dứt lời, thanh niên cầm kiếm lao thẳng đến Mộc Chiến, xuất ra một chiêu kiếm đầu tiên.
Mộc Chiến biến sắc, không nghĩ tới thanh niên này lại biết về hoả diễm trong tay mình. Nghe lời lẽ hắn nói, hình như hắn hướng đếm Dị Hoả mà tới. Không lẽ, chuyện tốt mà hắn nói là cái này?
“Một lũ phế vật đòi chạy dưới mắt ta?”
Thanh niên càng chém càng hăng, Mộc Chiến thấy vậy không ổn, huy động toàn bộ mười chiếc lá, dồn nén vào chân để tăng tốc, lao nhanh về phía thanh niên.
Biến hoá quá nhanh làm Tô Đại không kịp trở mình, vội vàng thi triển Hắc Thủ Lân Giáp để đỡ lại.
“Phải thì như thế nào? Không phải thì như thế nào?”
Chỉ một kiếm đã g·i·ế·t sạch đám người Hắc Thủ Bang. Sau đó, từ trong lùm cây phía Tây ngôi làng xuất hiện hai thân ảnh.
Khi Tô Đại định tung võ kỹ, Mộc Chiến huy động hết linh lực vào đôi chân của mình, bức phá cực hạn tốc độ lao thẳng đến Tô Đại, huy động nắm đấm hoả diễm đánh về phía người Tô Đại.
“Phá hỏng chuyện tốt của bổn thiếu, ngươi phải c·h·ế·t!”
Một kiếm kinh thiên động địa phát động ra, chém thẳng về phía Mộc Chiến.
Tiếng va chạm giữa kiếm và hoả diễm khiến bụi mờ khắp chiến trường, ngay tức thì, một thân ảnh hoa phục bay ngược ra, miệng rỉ máu tươi, tóc tai bù xù chật vật không thôi.
“Con kiến hôi cũng xứng hỏi bổn thiếu?”
Thanh niên khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Do không biết cảnh giới, cũng như mục đích của đối phương là gì, nên từ đầu hắn đã giữ lại thực lực. Thẳng đến khi Tô Đại bắt đầu liều mạng, hắn mới đánh ra hoả diễm thêu c·h·ế·t Tô Đại.
Thanh niên áo trắng sau khi g·i·ế·t xong đám người Hắc Thủ Bang, liền lạnh lùng nhìn về Mộc Chiến, cười cười khinh thường:
Dĩ nhiên là vị thiếu chủ sau khi một chiêu đối đầu với Mộc Chiến. Hắn không thể tin được kiếm chiêu của mình lại bị đánh bật một cách dễ dàng đến thế..
“Thì ra là thế, quả nhiên là nơi này có Dị Hoả.”
Tiếng nổ tung va chạm với kim loại nổ ra, tay Mộc Chiến rướm máu, nhưng cũng đánh bật thế kiếm kia ra.
Một kiếm trảm tới Tô Đại không biết xuất phát từ nơi nào, chém thẳng vào cổ hắn.
Dứt lời, thanh niên liên tiếp thi triển kiếm chiêu đánh vào Mộc Chiến.
Hắn hoảng hốt, cái quỷ gì, nhưng không thể làm được gì, chỉ trơ mắt nhìn đôi tay mình bị hút dần sinh cơ. Hắn sợ hãi la toáng lên:
Bọn hắn liền nhao nhao như ong vỡ tổ.
Mộc Chiến thấy vậy sắc mặt ngưng tụ lại một chút, không giữ lại thực lực nữa. Hắn huy động ngọn lửa trong thụ tâm ra.
Hắn chém rất nhiều kiếm, kiếm chiêu mạnh mẽ khiến Mộc Chiến chỉ có thể đỡ.
nhiên là đột phá rất lâu rồi.
“Hừ, phế vật như ngươi giữ lại làm gì!!”
Oành…Kenggg..
Thanh niên bất ngờ, tốc độ Mộc Chiến bỗng dưng tăng lên, hắn liền thủ kiếm lại để thi triển:
“Lưu lão bình tĩnh, hắn chắc chắn sẽ c·h·ế·t! Nhưng ta muốn thử thực lực của nó một chút, để xem uy lực Dị Hoả mạnh như thế nào!”
“Cho ngươi thấy tuyệt kỹ của gia tộc ta!!”
Ngọn lửa ôn hoà xanh lục trên tay của Mộc Chiến, nhưng lại làm cho Tô Đại cảm thấp rất áp lực.
Từng cột máu phun lên trời, hoá thành một bãi huyết hải.
Nhưng đổi lại chỉ là một âm thanh lạnh lùng vang lên.
Thỉnh thoảng vẫn có mấy đường chém trúng người hắn rạch ra những vết thương chảy đầy máu.
“Một kiếm thật kinh khủng!!”