Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Thụ Chí Tôn
Unknown
Chương 4: Sứ Mệnh
Thiếu niên lạc vào trong giấc mộng, linh hồn cậu trôi dạt qua những làn sóng mờ ảo, như một cơn gió nhẹ. Khi cậu mở mắt ra, cậu nhận ra mình đang ở một nơi như bồng lai tiên cảnh, ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ những đám mây trắng bay lơ lửng, và không khí trong lành mang theo hương vị ngọt ngào.
Xung quanh là những ngọn núi cao vời vợi, đỉnh núi được bao phủ bởi tuyết trắng, cùng những thác nước lấp lánh chảy xuống từ những vách đá. Những hoa cỏ kỳ diệu nở rộ khắp nơi, tạo nên một bức tranh sống động đầy màu sắc.
Thiếu niên bất động, đứng sững giữa khung cảnh tuyệt đẹp. Cảm giác như thời gian đã ngừng lại, cậu chỉ có thể ngắm nhìn mọi thứ với sự ngạc nhiên và mê hoặc. Mọi chi tiết nơi đây như đang kể cho cậu nghe những câu chuyện chưa từng được viết, nhưng cậu không thể tìm ra lời để hỏi.
Linh hồn cậu như đang hòa quyện vào không gian, và mặc dù không thể di chuyển, một phần cậu cảm nhận được sức mạnh kỳ diệu chảy vào người, như thể nơi này đang chào đón cậu. Cậu chỉ biết đứng yên, tận hưởng từng khoảnh khắc huyền diệu trong giấc mộng này, trong khi những ký ức từ thế giới thực vẫn đang quay cuồng trong tâm trí.
Trước mắt cậu là sáu thân ảnh lão già mặc áo màu sắc khác nhau, mỗi người đều toát lên một vẻ hiền từ và uy nghiêm. Mặc dù không khí căng thẳng, ánh mắt của họ tràn đầy sự quan tâm và trí tuệ, khiến cậu cảm thấy như mình đang được chào đón vào một không gian bí ẩn nhưng thân thiện.
Các lão giả đứng thành vòng tròn, ánh sáng từ những dược thảo kỳ dị phản chiếu trên gương mặt họ, tạo nên một khung cảnh huyền ảo. Mỗi người trong số họ đều mang theo một khí chất đặc biệt, như thể đang nắm giữ những bí mật vĩ đại về thế giới này.
Thiếu niên cảm thấy tim mình đập mạnh, vừa lo lắng vừa hiếu kỳ. Cậu nhận ra rằng sự xuất hiện của những lão giả này không phải ngẫu nhiên; có điều gì đó quan trọng đang diễn ra, và cậu chính là một phần của nó. Những ký ức trong cậu chợt dâng lên, tạo ra cảm giác như mình đã kết nối với họ qua một sợi dây vô hình, thúc giục cậu khám phá lý do của cuộc gặp gỡ này.
Một lão già thân mặc áo đạo màu ngân lam, luồn hai ống tay vào nhau lên tiếng:
”Những tên kia cuối cùng cũng đến rồi, không còn bao lâu nữa liền đánh đến đây.”
Nói xong, lão già liền thở dài, liếc nhìn về một cây cổ thụ rất to lớn, tán cây sum suê mang vô tận sinh cơ:
”Bất Tử a Bất Tử, thiên mệnh nguyên chủng chúng ta đã bị những người ngoài kia ngấp nghé từ lâu, ở đây vốn rất an toàn nhưng không hiểu sao những tên kia có thể tìm đến. Aiz, sao ngươi lại không tỉnh giấc a, nếu ngươi tỉnh giấc thì chúng ta có thể tập hợp đủ bảy thần thụ để mở ra bí mật của thế giới này. Đáng tiếc, tất cả trừ ngươi đều thức tỉnh thụ tâm, riêng ngươi vẫn còn ngủ say!”
Nói xong, lão già áo ngân lam nhìn qua một lão già khác mặc áo trắng, thêu dệt những đám mây mờ ảo:
“Huyễn Thiên Cơ, ngươi tính thế nào?”
Lão già áo trắng trầm ngâm, liếc nhìn xung quanh, rồi lại nhìn lên cây cổ thụ, sau đó quay qua đáp lão già áo ngân lam:
“Thiên mệnh lạc, dị mệnh hiển. Bất Tử rõ ràng là một loại biến dị thiên mệnh nguyên chủng, hắn không thể thức tỉnh thụ tâm như chúng ta, hắn cần một thứ gì đó để thức tỉnh, nhưng ta cũng không thể tính ra được là gì.”
Dứt lời, lão trầm ngâm một chút lại nói tiếp:
“Hắn là một biến dị, biến dị chứng tỏ là sự cứu vớt các thiên mệnh nguyên chủng chúng ta. Biến dị của hắn có thể dung hợp sức mạnh chúng ta, đến khi hắn thức tỉnh, nhất định sẽ là tuyệt thế cường giả, không còn kẻ nào có thể tuỳ ý ức h·iếp chúng ta. Đáng tiếc, hắn không tỉnh. Aiz, thật tức c·hết chúng ta mà, rõ ràng thiên mệnh nguyên chủng thức tỉnh thụ tâm liền không khác gì nhân loại, nhưng chúng vẫn muốn nô dịch chúng ta a! Vì sao chứ?!”
Một lão già khác mặc áo vàng đất nghe thấy, liền đạm mạc lên tiếng:
“Huyễn Thiên Cơ, nói vậy cũng không đúng, nhân loại khác không nô dịch chúng ta, chỉ những tên ngoài kia mới có những sự tham lam này, ta cảm nhận được bọn chúng đang nghĩ về chúng ta vô cùng địch ý, nhưng không có nghĩa toàn bộ nhân loại đều như thế. Ngoài kia vẫn còn những người chỉ muốn xin một thứ gì đó của chúng ta, kể cả những cường giả yêu thú cũng như thế!”
Lúc này, thiếu niên vô cùng kinh ngạc, vì những lão già này đều nhìn về phía hắn mà nói, hắn lại nhìn xung quanh, rồi nhìn về thân thể của mình, rõ ràng hắn chính là cái cổ thụ lục quang mà những lão già này nói tới.
Lão già áo ngân lâm nghe thấy lão già áo trắng và lão già áo màu đất đối đáp, liên tục thở dài không thôi:
“Thiên mệnh lạc… Đây không phải nói chúng ta sao.. Aiz. Dù những người ngoài kia có ý định tốt hay xấu gì, nhưng đảm bảo rằng rơi vào tay bọn họ, chúng ta cũng không có kết cục tốt gì.”
Rầm rầm rầm
Kết giới bao phủ vùng không gian này đang chịu tải trọng quá lớn, sắp không giữ nổi nữa rồi. Dĩ nhiên, những kẻ công phá có lực lượng vô cùng cường hãn, kết giới vô tận thời gian đứng sừng sững, giờ đây lại gần bị nứt vỡ ra. Một khi nứt ra, kết giới này sẽ sụp đổ, những cường giả sẽ đổ bộ vào đây, bắt đi những thiên mệnh nguyên chủng này.
Lão già áo ngân lam nhìn thấy cảnh tượng này, liên tục thở dài không thôi, nhìn về phía thiếu niên:
“Tinh Vũ rời đi phương nào không biết, chúng ta vốn đã đủ bảy thiên mệnh thần thụ, nhưng dung hợp hạt giống của chúng ta lại không xảy ra được bất cứ điều gì. Lão ta rời đi để tìm kiếm huyền cơ, đến nay vẫn chưa thấy tin tức gì. Cho nên Bất Tử, chỉ còn ngươi là hi vọng của chúng ta a!”
Nói xong, lão liếc năm lão già còn lại:
“Không còn nhiều thời gian, bây giờ ta sẽ sử dụng thiên phú bản mệnh của ta, đánh các ngươi rơi vào luân hồi. Các ngươi sẽ biến thành các hạt giống rơi xuống bất cứ đâu trong thế giới này. Yên tâm thôi, hạt giống các ngươi rơi xuống chẳng ai biết chúng ta là thiên mệnh nguyên chủng, không ai có thể bắt đi chúng ta.”
Lão già áo ngân lam lại nhìn về thiếu niên:
“Bất Tử, giờ chúng ta sẽ đánh ngươi và chúng ta vào luôn hồi, hi vọng ngươi sẽ thức tỉnh được thụ tâm, đến lúc đó đi tìm đến chúng ta. Chỉ cần chúng ta cùng một giới diện, ngươi có thể cảm thấy được sự hiện diện của chúng ta.”
Dứt lời, lão phất phất tay, các lão già còn lại nhìn nhau đồng ý gật gật đầu, cùng nhau vung tay truyền pháp lực vào thiếu niên. Sau đó, lão già áo ngân lam hét lớn một tiếng, hai tay làm một động tác gì đó, thương khung xuất hiện một cánh cổng không gian, nó không vặn vẹo, nó rất ôn hoà, giống như ánh sáng khai mở tương lai.
Lão già vung tay, thu hết các loại dược thảo trong vườn, đưa tất cả vào trong người thiếu niên, sau đó đánh lần lượt các đạo quang mang vào các lão già khác và người thanh niên. Sau đó, tất cả đều bị hút vào trong cánh cổng không gian ấy, nơi đây không còn tồn tại cái gì khác nữa.
Mọi hành động vừa xong, chỉ sau nửa khắc, kết giới bao phủ vùng thiên địa này vỡ nát, từng thân ảnh cường giả lao vào như kiến vỡ tổ.
Những cường giả đó, kích động, cười ha hả:
“Haha, nhanh, bắt lấy những thiên mệnh nguyên chủng cùng với những thiên địa dược thảo quý hiếm kia mau, cơ hội phát tài đã đến.”
Nghĩ đến khung cảnh cầm xuống những thiên mệnh nguyên chủng mang sức mạnh thần bí khó lường, những cường giả kích động đến mặt đỏ chót. Chỉ cần nắm giữ những sức mạnh này, thế gian có ai còn có thể ngăn cản bước chân của bọn hắn, nghênh ngang mà bước không cần nhìn sắc mặt ai. Hơn nữa, tương lai còn có thể đạt đến cảnh giới kia, ai lại k·hông k·ích động, ai lại không hào hứng.
Nhưng sau khi vừa tiến vào, những cường giả thả thần thức bao phủ xung quanh, liền phát hiện, mảnh thiên địa này ngoại trừ linh khí dồi dào, ngoài ra không phát hiện bất kỳ một loại dược thảo nào huống hồ nói đến là thiên mệnh nguyên chủng.
Bọn hắn chợt đứng hình, ngừng lại trong chốc lát vì sững sờ, một tên cường giả trong đó quát lớn:
“Khốn kiếp, thiên mệnh nguyên chủng đâu, thiên địa dược thảo của ta đâu, chúng nó đâu??!!”
Nói xong, hắn liền tức giận, vung tay tụ lực định phá hỏng vùng thiên địa khí, hắn đã nộ khí xung thiên lắm rồi. Vất vả để phá kết giới khó nhằn kia, giờ lại không được đến một cọng lông, hỏi thử sao không điên tiết lên.
Tụ chưởng vừa ra, lại bị một tên cường giả là một lão nhân áo đỏ nhìn rất hiền từ khác đánh nát.
Tên cường giả kia đang phát điên, tụ chưởng vừa ra lại b·ị đ·ánh nát, lập tức chỉ thẳng vào lão nhân áo đỏ, trầm giọng quát:
“Ma Đạo Tử, sao ngươi lại ngăn cản bổn Đế, ngươi muốn đối nghịch với ta sao??!!”
Ma Đạo Tử không thèm để ý, lạnh nhạt nói:
“Chiến Thiên Minh, bớt điên cuồng đi, người khác sợ ngươi, ta không sợ ngươi! Ngươi tức giận, chúng ta chẳng lẽ không?! Nhưng ngươi lại phá huỷ đi mảnh thiên địa chứa đầy linh khí này, ngươi là công địch của mọi người!”
Lời vừa nói xong, các cường giả đều nhìn về Chiến Thiên Minh với ánh mắt bất thiện, rõ ràng là tán đồng với ý kiến của lão già Ma Đạo Tử.
Chiến Thiên Minh cũng nhận ra vừa rồi hành động có chút xúc động, hiển nhiên hắn nhận thức được, mảnh thiên địa này linh khí vô cùng nồng đậm, hơn rất nhiều so với sử dụng tụ linh trận ở các tông môn. Nếu tu luyện ở đây quả là làm ít hưởng nhiều. Hắn vừa nãy xúc động tích tụ chưởng lực, với thực lực của hắn dĩ nhiên có thể dễ dàng đánh nổ mảnh thiên địa này, nhưng đến khi đó hắn sẽ thành công địch của mọi người.
Thấy Chiến Thiên Minh âm trầm không nói gì, Ma Đạo Tử mặt không biểu lộ nhưng trong lòng ầm thầm sảng khoái, haha, đối nghịch lâu như vậy mới thấy tên này chịu một chút thiệt thòi.
Không qua bao lâu, Ma Đạo Tử nhìn cường giả toàn trường, nói:
“Chư vị, thiên mệnh nguyên chủng sự tình, chúng ta đều muốn truy tìm, nhưng đã mất bao lâu thời gian mới tìm đến được nơi này, lại không có gì, không biết bao lâu mới tìm được chúng, nên không cần thiết vội vàng như thế. Giờ chúng ta nên bàn, mảnh thiên địa này thuộc về ai?!”
Chúng cường giả nghe xong đều nhao nhao bàn luận, hiển nhiên không ai muốn chia mảnh thiên địa này cho bất cứ người nào.
Ma Đạo Tử thấy các chư cường giả đều xôn xao, liền lên tiếng:
“Chư vị, ai cũng muốn tranh giành mảnh thiên địa này, nhưng lại không có cách phân chia. Ta đề nghị, tại nơi này, mỗi trăm năm tổ chức một đại hội võ thuật, cho các hậu bối vào tiến hành tỉ thí, về luật lệ có thể bàn bạc sau. Chư vị ý kiến thế nào?!”
Nghe Ma Đạo Tử nói, tất cả cường giả trầm ngâm suy nghĩ, sau đó đều lên tiếng.
”Ta đồng ý.”
“Ta nhất trí ý kiến của Ma đạo hữu.”
“Ta không có ý kiến.”
Các cường giả đều bày tỏ ý kiến của mình, hầu hết đều đồng ý với ý kiến của Ma Đạo Tử. Ngay cả Chiến Thiên Minh hay đối lập với lão, cũng không ý kiến, hiển nhiên là ngầm chấp nhận ý kiến của lão.
Ma Đạo Tử thấy vậy liền nói:
“Vậy tốt, quy định sẽ bàn bạc sau, giờ chúng ta hãy truy tìm thiên mệnh nguyên chủng, bắt bọn chúng lại.”
Nói xong lão liền rời đi, chúng cường giả cũng tản ra, tất cả đều muốn tìm đến các loại thiên mệnh nguyên chủng, có lẽ có mục đích khác nhau, nhưng đều muốn tìm đến.
Mảnh thiên địa này lại rơi vào trầm mặc, không khí xung quanh như thiếu đi sức sống, dù cho linh khí vẫn rất dồi dào, nhưng thiếu mất gì đó khiến nơi này quang mang ảm đạm.