Thần Thuật
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1
– "Cũng rất rảnh"? – Nghiên bông đùa.
– Còn chiếc hộp này... Nếu ngươi có con gái thì đem cho nó, còn không thì để cho vợ ngươi dùng cũng được.
– Nhắm mắt vào, và chìm trong giấc ngủ, mặc sự đời, đau khổ, thấy làm chi...
Giữa một rừng cây xanh heo hút, toạ lạc một căn biệt viện cũ kĩ, tách biệt với vẻ hoang sơ vốn có của khu rừng. Lục Gia Ngân lúc này đang đứng trước cổng, áo cánh ướt đẫm mồ hôi, mặt mày thở dốc. Dù rằng tiết trời Thu khá mát mẻ, thậm chí có phần khơi khơi lạnh, nhưng việc phải "bò" qua mấy con dốc và đi bộ cả một quãng dài vẫn khiến Ngân như sắp ngất vì nóng.
– Với Minh Thư đấy phỏng?
Chân tay cậu cứng đờ, co quắp, gầy rộc như chỉ còn da bọc lấy xương. Từ lúc lưu lạc đến Phùng Lộc thành đây đã hơn 4 ngày, và suốt 4 ngày vừa rồi cậu dường như chẳng kiếm được bất kỳ một cái gì để bỏ vào bụng. Khi vẫn còn phải lang thang, mò mẫm trong rừng, chí ít Ngân vẫn có thể bắt và ăn thịt vài con vật nhỏ, còn ở đây, ngay giữa chốn phồn hoa này, chỉ có gió và lạnh, dành cho những người như cậu.
Nghiên liếc nhìn Lục Gia Ngân, lòng hồi tưởng lại khi trước, khi vẫn chỉ là một đứa nhóc lang thang được hắn nhận về nuôi dạy.
Ngân nhìn những thứ bày ra trước mắt, lòng không khỏi xúc động, cậu chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cảm ơn thầy mình. Người kia cũng lấy làm phiền, chặn họng cậu lại, lấy đại vài lý do rồi tống khứ cậu ta về. Ngân không mấy để tâm vì thầy cậu vốn thích ở một mình, ngay từ hồi mới ở đây, cậu cũng không ít lần bị thầy ném thẳng tay ra khỏi phòng, can tội làm phiền người khác.
Một giọng nói phát ra tưởng như có người đang ở cạnh khiến Ngân rùng mình, cậu vô thức quay người nhìn bốn phía chung quanh, dẫu có trải qua bao lần đi chăng nữa thì Ngân cũng không sao quen cái cảm giác này cho được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một giọng nói lạ lẫm chợt vang lên nghe xa thẳm nhưng trước mặt Ngân lại chẳng có gì ngoài màn nước mưa đang đổ xối xả không dứt xuống người cậu. Rồi cậu nhắm mắt, buông bỏ mọi chuyện...
Rồi mất ý thức...
Tuy đã thấm mệt, Ngân vẫn cố giữ phép lịch sự tối thiểu, cậu đập mạnh cửa vài hồi rồi cất tiếng gọi to.
– Rồi rồi, ngươi như nào ta rõ nhưng tiếc là ta không hoặc chưa có ý định rời khỏi đây, chí ít là chuyển khỏi chỗ này nên là mau về đi. – Nói rồi Nghiên khoát tay, tỏ ý mau chóng quay về. (đọc tại Qidian-VP.com)
– Thầy!
Nghiên lẳng lặng đứng dậy – vóc người nhỏ nhắn chỉ tầm với lũ trẻ đang tuổi chơi bi, chơi đáo – bước sâu vào trong thư phòng, Ngân vẫn ngồi đấy vừa để ý động tĩnh, vừa quan sát xung quanh. Lát sau, cậu thấy thầy mình trở ra, tay cầm một chiếc hộp gỗ thuôn dài, bước lại về chỗ cậu. Nghiên đặt chiếc hộp gỗ trước mặt Ngân rồi để lên trên nó là hai chiếc nhẫn và một cái vòng tay, nói:
Giọng nói lạ lẫm đó vẫn tiếp tục vang lên. "Chỉ là tưởng tượng thôi, sẽ không có ai để mắt đến mày đâu Ngân" cậu nghĩ.
Một từ gợi lại trong cậu nhiều mảng ký ức. Cậu trốn thoát khỏi cái nơi "đau khổ" đó, với niềm hi vọng rằng sẽ tìm thấy một điều gì đó "tốt đẹp" hơn. "Chứ không phải để đến với sự "đau khổ" hơn như thế này!".
– Thầy!
Chương 1
"Chơi chữ cơ đấy" Nghiên nghĩ thầm rồi hỏi lại:
Bóng người kia biểu lộ sự quan tâm, vẻ như khá ngạc nhiên trước quyết định của cậu, liền cất tiếng hỏi lại:
– Ngươi tính chuyển đến đâu? – Tu Nghiên hỏi lại.
– Đây, gọi ta có chuyện gì?
Trước ý nghĩ về một c·ái c·hết đang cận kề, Ngân đột nhiên cảm thấy tức giận khi nghĩ về số phận nổi trôi của mình với cuộc sống bình thường của bao đứa trẻ khác. Tại sao cậu lại phải thành thế này kia chứ? Ngân đay nghiến, căm phẫn trước sự "bình thường" của những người khác, rồi cậu khóc, khóc vì sự bế tắc và nghiệt ngã này. Rồi, bỗng nhiên, Ngân cảm thấy bên trong mình thanh tĩnh, bình yên đến lạ thường.
Thấy thầy mình vậy, Ngân cũng không muốn kì kèo gì thêm, cái thở dài gợi cho con người ta một sự buồn nhẹ thoảng qua, hệt như âm thanh mà nó mang đến. Có lẽ, Nghiên cũng hiểu được tâm ý của đứa "con nuôi" của mình nên cũng không nỡ lòng để cuộc gặp mặt hiếm lâu cứ như vậy mà giã từ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đói và rét... cậu chẳng còn có chút sức lực nào để tìm cho mình một chỗ trú nữa. Cậu gục ngã dưới màn mưa, giữa cái giá lạnh từ từng thước gió trời đông, nằm vạ vật bên một bức tường đất khô nứt nẻ như đôi môi tím tái của cậu, chờ đợi một c·ái c·hết từ từ đang dần đến với mình. Ngân thẫn thờ nhìn vào một ngôi nhà ở đằng xa, một ngôi nhà trông rộng lớn, khang trang và sạch sẽ hơn nhiều so với những căn nhà xập xệ ở khu ổ chuột này.
Rồi Nghiên gõ móng tay lên trên chiếc hộp, nói:
Hai cánh cửa gỗ lớn khép lại, màu xanh của cỏ cây cũng vì thế mà biến mất dần. Đôi chân quen thuộc cứ thế bước đi, đến một căn phòng nằm ở dãy nhà trái, Ngân đẩy cửa bước vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
– Bọn con sẽ chuyển đến Tỉnh Giao, có lẽ là khoảng ngày mai là bọn con thu xếp ổn thoả.
Đau khổ...
Trời mưa giông, đông gió rét, người người khi ấy đều đã chăn ấm, đệm êm, củi đầy sưởi đốt trong căn nhà ấm cúng của mình, còn Ngân vẫn ngồi đây, không nơi nương tựa, không chốn để về.
– Rồi, thế ngươi đến tìm ta có chuyện gì?
Cậu muốn ngủ, cậu muốn mơ, đó sẽ một giấc mơ thật đẹp về một thứ thật đẹp, chưa từng có trong đời. Nhưng... nó sẽ là về gì? Những kẻ tự gọi mình là "người thân" suy cho cùng lại chỉ là một lũ "người dưng". Những con thú, đồ chơi cũng chỉ gợi lại cho cậu sự sợ hãi. Suốt quãng thời gian cậu ở đó, thứ duy nhất cậu được trải nghiệm chỉ có sự "đau khổ" của mình và sự "đau khổ" của người khác...
Ngoái nhìn lần cuối nơi chất chứa ký ức, những kỷ niệm chiếu qua nhanh theo dòng suy nghĩ của Ngân; rồi cậu dứt khoát quay người rời đi. Thiên nhiên heo hút, thanh bình phía trước có lẽ cậu khó lòng còn có thể cảm nhận được nhưng Ngân biết, không cách này thì bằng cách khác, cậu cũng sẽ dần nhìn ngắm nó, quan sát nó. Thay vì cố bám víu lấy thứ gọi là trường xuân, cậu lại chọn tận hưởng cái "trường xuân" qua góc nhìn của người khác; tựa như một cái cây cổ thụ lặng lẽ dõi theo từng bước chân của một cô nhóc nô đùa dưới những tán cây rợp lá của mình.
– Vào đi.
– Sớm thôi ta sẽ đến thăm nên là đừng có mà trưng cái bộ mặt đưa ma đấy. Còn đây, chẳng nhiều nhặn gì, cái cặp nhẫn này coi như là ta chúc mừng hai đứa nên duyên. Cái vòng này thì là để dành tặng cho thành quả chín tháng mười ngày của vợ chồng ngươi.
– Nay con đến là để hỏi ý, xem thầy có muốn đi cùng với bọn con không, nếu không thì coi như con tới để từ biệt thầy vậy... – Nói đến đây, cậu bất giác hồi hộp, chờ đợi câu trả lời của thầy mình.
– Dẫu sao thì thầy cũng là người thân duy nhất của con, thầy cũng là người nuôi con suốt chục năm trước giờ nữa con cũng... – Giọng cậu nhỏ dần.
– Vâng, thế nên là bọn con muốn chuyển đi nơi khác đông đúc hơn, một phần cũng vì không thể "hai đứa" ở đây nữa.
– Thầy, sắp tới con sẽ lập gia đình. (đọc tại Qidian-VP.com)
– Ngươi chưa c·hết được đâu, nhóc con.
– Ngày mai à, khà, gấp gáp quá nhỉ. – Nghiên tỏ vẻ.
– Con biết là có hơi muộn nhưng hai đứa bọn con vẫn rất mong thầy sẽ đi cùng, dẫu sao thì...
***
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.