Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 21

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21


– Chán quá... – Vân thẫn thờ ngồi bên cạnh đống lửa, cầm một cây gậy thỉnh thoảng đẩy lại đống củi gỗ bên trong. (đọc tại Qidian-VP.com)

– Cứ ở đấy mà mơ đi.

...

Vân và An đang thở không ra hơi, bỗng bất giác lại chợt bật cười trước câu nói của Nghiên.

...

– Rồi, thế muội tìm thấy ở đâu?

– Cũng không hẳn là "không" lắm. Nó vẫn có, chẳng qua là không biết phải diễn đạt ra sao thôi.

Ngọc Đạo yên lặng một lúc nhìn chằm chằm vào Nghiên, cuối cùng gật đầu đồng ý:

Sâu bên trong góc tối, Nghiên nhìn ra được những chi tết, hoa văn trên vách tường, cùng với đó là cách bài trí giống như là một cánh cổng. Nghiên thử dùng Niệm lựcđể thám thính trước xem, nhưng tuyệt nhiên Niệm lựclại không hề biến động. Mọi cảm giác phản hồi lại đều nói rằng nơi đó chỉ là một đống đất đá không có điểm gì đặc biệt, đến cả những hoạ tiết chạm nổi trên vách kia Nghiên cũng chỉ có thể nhìn chứ không thể "chạm" vào nó, bằng niệm lực.

Dù không phải là thủ nhãn thông thiên, nhưng lần này Nghiên thực sự cảm thấy khó. Đã dùng đến cả Niệm lựcđể truy xét tất cả các ngọn núi, cả bên trong lẫn dưới lòng đất nhưng Nghiên lại không thể tìm ra bất cứ một dấu hiệu đáng ngờ nào.

"Kỳ lạ..."

Vân ngẫm lại điều Ngọc Đạo nói khi rồi, so sánh cùng với những lời của Nghiên hôm trước. Ý tưởng của cả hai đều khá rằng giống nhau, tuy có hiểu được thêm một chút nhưng Vân vẫn chẳng thể nào tìm ra lại cái "cảm giác" mà cô chớm có được vào một năm trước. Càng nghĩ, Vân càng chẳng đi đến đâu:"tại sao, một thứ vô hình, không thể miêu tả, không thể 'cảm thấy' lại một ngày xuất hiện nhiều hơn ở cái thế giới này?".

– Tìm thấy gì không?

– Hộc... Hộc... – Nghe tiếng Thanh thở Nghiên cũng biết hắn đang mệt bở cả hơi tai. – Ừ thì đúng là nó không xa... nhưng mà... rừng quái gì khó đi thế... hộc...

Năm người, dưới sự dẫn dắt của Ngọc Đạo, đã chạy xuống lòng chảo ở hướng Đông Nam, một dải đất bằng phẳng giữa hai ngọn núi khi nãy Nghiên tìm.

– Cũng gần đến rồi, đoạn phía trước bằng phẳng nên đi bộ qua đấy thôi. – Ngọc Đạo thúc giục cả ba.

Với trải nghiệm của cả chục kiếp người, Nghiên dễ dàng đoán ra nơi đây có thể là một cơ sở, hoặc cũng có thể là một toà thần thành bị bỏ hoang, dù sao thì Nghiên cũng không phải là chưa từng sống trong đó. Nhưng việc có một cách nào đó để cả một toà kiến trúc hoà lẫn vào với môi trường xung quanh khi dùng Niệm lựcnhư này thì Nghiên vẫn là lần đầu thấy.

– Ăn học khó thông nên có hỏi huynh ấy cũng không nói được gì đâu. – Ngọc Đạo ngồi đối diện phía bên đống lửa kia bỗng lên tiếng. – Nó tương tự như là một bộ phận trong cơ thể của ngươi, nhưng lại giống như nằm giữa lục phủ ngũ tạng với tứ chi bình thường vậy. Ngươi cảm nhận được là nó ở đó nhưng không thể tùy ý thoải mái điều khiển giống chân tay. Ngươi cứ cử động chân tay, các khớp ra sao thì cảm giác của động nguyên cũng giống vậy nhưng kém hơn một "phẩm". Dù sao thì nó cũng là một biểu dạng của "vô hình, hữu ý" nên tùy vào mỗi người mà sẽ có góc nhìn cùng cách tiếp cận khác nhau, nên việc đi đến một thứ gì đó "chung chung" "bao quát" "cụ thể" là một việc tựa bất khả thi.

Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

– Trong một cái "hồ" muội cũng chẳng biết phải tả nó ra sao nữa. Lát nữa tới thì mọi người khác hiểu thôi.

– Cảm ơn tỷ nhé!

– ... Vừa nhắc đến thì đã thấy ngay...

– Không xa lắm, ta cũng vừa từ chỗ của muội ấy đến đây xong. – Ngọc Đạo nói thay cho cô nàng.

An thở hổn hển:

Nghiên đi tới lại gần, xốc nách Vân An lên, đỡ cả hai dậy:

– Muội hỏi một câu có được không?

Nghiên giả làm mình cười.

– Đợi một lúc nữa đi, xem ba người kia có tiến triển gì.

– Xùy! Uổng cho trăm điểm ta bỏ ra để mua lòng huynh đệ, cuối cùng lại mất trắng vào miệng lưỡi kẻ như ngươi. – Thanh bật người dậy, không có một chút gì của việc uể oải, móc mỉa Tu Nghiên về khoản đãi khi rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

– Rốt cục thì động nguyên... nó có "cảm giác" thế nào?

Phần vì không gian, phần nhiều là vốn không quen nên Nghiên chỉ đơn giản là kiếm một chỗ rồi dựa người vào mặt đá, Ngọc Đạo cũng vậy. Riêng Thanh thì thoải mái hơn, sửa soạn chỗ cho mình rồi nằm thẳng trên nền đất đá.

– Lại là nước à? – Nghiên dần hơi mất hứng với những kiểu kiến trúc kết hợp với dòng nước thế này.

Vân đột nhiên im ắng hẳn đi, cất nhắc xem liệu mình có nên mở lời, cuối cùng cũng định:

– Ít nhất thì ở Bình Xuyên người ta còn có đường mòn sẵn, còn ở đây thì... Vô cùng hoang dã nha! – An vừa thở, vừa nhận xét.

Nó tồn tại ở trong thân mà Vân toàn quyền kiểm soát, nhưng dù có tĩnh đến đâu, điên đầu đến mấy, cô cũng không thể tìm ra và "nhớ lại" nó.

Tách, tách...

"Khà... Cuối cùng cũng biết tìm đường để đi rồi sao" Nghiên nghĩ thầm.

Duy nhất chỉ có Nghiên và Ngọc Đạo là dường như chẳng cảm thấy mệt gì, cũng phải thầm khen rằng sức bền của cô ả tốt hơn nhiều so với các đệ tử bình thường khác.

– Đừng làm bộ làm tịch nữa, tỷ ấy không ngó ngàng gì huynh nữa đâu.

Chương 21

– Để sáng mai đi, trời cũng sắp sửa tối rồi, nhanh kiếm chỗ nào khuất khuất nhóm lửa để còn qua hết đêm nay đi.

– Thấy rồi!! – Tiếng An vọng tới từ đằng xa.

– Món đó vị hơi nhạt. Lần sau huynh nên bỏ điểm ra mua thêm nước mắm nữa, ăn kèm thì ta nghĩ vị sẽ ngon hơn!

– Vậy nên mới nói là "không thể" vì huynh đâu có giải thích được cho người ta nghe hiểu, nghe thấu?

– Đợi... nghỉ tý đã... – Thanh như thể dính vào gốc cây. Suốt dọc đường, Ngọc Đạo không hề giảm tốc độ chút nào, báo hại ba người này phải vắt toàn bộ sức lực bản thân để đuổi kịp.

– Giờ xuống bằng cách nào bây giờ? – An hỏi. – Chỗ này toàn dốc đứng không à.

– Hừm... Nói thế đây nào nhỉ, thú thực thì ta cũng chẳng biết phải tả nó ra sao nữa, chỉ biết là ta "cảm nhận" được nó "tồn tại" ở đó, và rồi từ cái "cảm nhận" đấy mà sử dụng.

– Đi bộ. Đi bộ thôi! Với cả Ngọc tỷ giảm cước lực lại một chút đi, đệ cũng bắt đầu cảm thấy hơi mỏi người rồi.

...

– Khó thật! Liệu có khi nào ta đi nhầm chỗ rồi không? Quanh đây có mấy cái núi lận mà.

Có những người vừa sinh ra đã cảm nhận được động nguyên, nhưng cũng có người đến tận lúc cuối đời mới có thể thức tỉnh. Và Vân tự hỏi, mình sẽ là vế nào?

Thanh nhún cả hai vai: "đành phải như vậy thôi".

– Ồ? Tất nhiên. – Thanh cũng cảm thấy ngờ ngợ có chút "lạ" từ trước đến nay với ai Vân cũng thường giữ khoảng cách, hiếm khi lại chủ động nói chuyện trực tiếp như này.

– Được.

Sau khoảng thời gian lê lết đến địa điểm, cuối cùng, cả nhóm cũng nhìn thấy hình dáng miệng của hố sâu. Bước lại gần hơn, cái "hồ" mà An nói cuối cùng cũng lộ diện. Từ bên vách đá, dòng nước thanh trong của con thác nhỏ chảy ào ào xuống một bệ đá khổng lồ ở dưới đó. Nước sẽ tràn ra ngoài, chảy xuống hồ chứa phía dưới.

Ngọc Đạo đi cùng An hội họp với hai người, còn Vân thì Nghiên truyền âm thẳng đến cho cô ấy, nhanh chóng bảo cô trở về.

Thanh có phần lúng túng trước câu hỏi của Vân, bởi, dù biết nhưng Thanh lại "chẳng biết" phải giải thích thế nào, chỉ đành dùng đến cử chỉ tay để "cảm giác" nhưng chỉ khiến người khác càng cảm thấy khó hình dung hơn.

– Đệ... kéo ta dậy với... (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả năm ngươi rời nhà trọ tới đây từ sáng sớm, tách nhau ra để tìm lối vào nhưng giờ đã là quá trưa vẫn chẳng có được manh mối. Theo như thông tin trong giấy thì di tích đó chỉ ở gần ngọn núi đây, nhưng lại không mô tả rõ ra nó ở vị trí nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không giống với rừng Thạch Phác, hay những cánh rừng chủ yếu ở Phong Châu. Địa hình ở Tam Lạc đây vốn rất gồ ghề, nhìn quanh chẳng có lấy một chỗ nào là bằng thoải, đến cả huyện thành cũng gần như xây hẳn lên trên núi, cũng chẳng hiểu tại sao nhiều người vẫn bám lại ở đây sinh sống cho kỳ được.

– Về rồi đây, ở chỗ nào đấy?

Từng tiếng nổ thêm những tia lửa bén ra từ đống lửa trại. May sao nơi này lại có một hốc đá, vừa vặn đủ để che gió nắng mưa, có lẽ mấy ngày nán lại đây cả đám sẽ phải tập làm quen với chỗ này.

– Nếu vậy thì tỷ dẫn đường trước đi! Đệ cũng nóng lòng muốn xem di tích mất nửa ngày mò mẫm nó trông như thế nào.

Vừa nói, An vừa rít lên nhưng tiếng hơi dài, vội mượn lấy túi nước uống của Nghiên, tu lấy tu để.

– Một cái "hồ" nếu đúng là thế, với cả có cách xa chỗ đây lắm không An? – Huệ Thanh hỏi.

– Đệ không nghĩ thế, nhưng mà cũng có thể. Trong đây nói ngọn cao nhất nhưng chỗ này đều xêm xêm nhau, cao hay không cũng còn tùy chỗ.

An và Vân cũng mệt thở không ra hơi, rõ ràng chỉ có một đoạn bình thường lại hội tụ đủ loại đường đồi dốc núi, quãng đường cũng vì thế mà phải vòng ra xa thêm gấp mấy lần. (đọc tại Qidian-VP.com)

– Không ngủ đi à? – Thanh hỏi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21