Thần Thuật
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28
– Khả năng cao là ở bên dưới rồi. – Thái Thanh nói.
– Hình như ngươi kết thúc có vẻ hơi sớm. Ta nghe Phụng Ngọc Ly nói là ở dạng này nó có thể biến đổi hình thái linh hoạt và công kích hiểm lắm cơ mà?
– Mạnh yếu thế nào?
– Là ngươi đang cho là đám quái vật đồ sát chỗ này đều là dị thể trong dự án của bọn chúng thoát ra ngoài ấy hả?
– Phải, dù sao thì nó vốn cũng bắt đầu từ thượng tiên.
Nghiên cũng đến cạnh hố nhìn xuống dưới, khe khẽ có vài tiếng động phát ra từ trong đ·ống đ·ổ n·át. (đọc tại Qidian-VP.com)
– Không thể.
– Đi! Trước khi nó lại vòng ra sau kẻ nào đấy.
Ngọc Đạo vốn cũng chẳng biết đường đi lopis lại trong đây ra sao, nên cả ba lại phải tiếp tục tìm đường mà Nghiên đoán rằng là ở phía dưới.
– Chính thế nên ta mới phải kết thúc nhanh. Chứ ngươi định để nó ở đây biểu diễn hết toàn bộ 101 chiêu thức biến ảo của nó cho ngươi xem à?
Nghiên không thích cách mà hắn dùng từ "phải".
– Ta nghĩ... nó sẽ là một cái cầu thang cạnh một cái thang máy giống với kiểu ở bên trong trụ sở vừa nãy. Ta cũng đoán rằng nó sẽ ở gần một khu nào đó "đông người qua lại" như ở vị trí trung tâm nữa.
"Xem chừng thì cũng nhạy bén ra phết..."
Chương 28
– Làm sao đây, cô bé? (đọc tại Qidian-VP.com)
– Tố Chỉ!!
Trong đây có phần khác với bên ngoài: mọi thứ đều trở nên lộn xộn, các ô cửa kính hầu hết đều bị đập vỡ, bức tường với vết cào của móng vuốt cùng những vệt máu khô bắn trên tường và bên dưới có thể là một vài mẩu xương bị gãy vụn hoặc có thể là một vũng máu khô khác, đen kịt cả sàn nhà... Tất cả đều cho thấy rằng chỗ này đã từng bị càn quét bởi một thứ gì đó.
Nghiên chuyển hoá về lại dạng thực thể, giăng võng. Quỷ khí cuộn mình, xoáy xung quanh những sợi thiết chỉ, dày đặc lại tạo thành những cánh tay, nối dài giữa lằn ranh hai miền hư thực.
– Không thể g·i·ế·t c·h·ế·t nổi đâu, ngay cả thượng tiên cũng chẳng thể làm gì được với nó.
– Ta nghĩ là thế vì chỗ này đều được canh phòng rất cẩn mật, những thứ như quái sinh ở khu vực bên ngoài không thể nào vào được trong đây nên chỉ có lý do duy nhất là từ chính dự án dị thể của nơi này mà ra thôi.
– Nói nghe xem.
– Ngươi cứ thả nó đi đi, ta vừa nghĩ ra cách để phát hiện được nó rồi! – Thái Thanh nói.
– Và ngươi thực sự vin vào cái mô tả ấy trong khi đến chính ngươi còn chẳng nhớ được tý nào và bắt ta phải tìm một nơi đúng y như thế? – Nghiên có phần mất kiên nhẫn.
– Ờ có, thấy rõ là đằng khác!
Chẳng vui vẻ làm gì với những chuyện như thế.
Nghiên tập trung năng lượng tấn công vào các khớp của nó khiến nó bị bất động một khoảng lâu. Lớp da ban đầu đã bị Nghiên xé đi mất, chỉ còn độc một đám xương được nối với nhau chỉ bằng một chút máu thịt dính ở các khớp, tưởng như chúng có thể rụng ra bất cứ lúc nào.
– Chẳng thà bảo ta làm một đường xuống thẳng dưới đó còn nhanh hơn là bắt đi tìm.
Nghiên không trả lời, bỏ lại gần chỗ Cốt Sinh, thiết nghĩ cũng không giữ nó ở đây được quá lâu, nếu bắt buộc phải đi vào trong khu nghiên cứu kia thì chẳng mấy là Nghiên lại để "mất dấu" nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
– Ta chỉ biết được đến thế thôi, muốn thêm thì tự ngươi đi tìm cô ả mà chất vấn. – Thái Thanh nghe thấy tiếng bước chân ở phía xa lại gần. – Hoặc không thì ngươi ra mà hỏi con bé kia kìa.
Thái Thanh hất hàm về phía Bạch Thần, mặc dù cô chả thể nào nhìn thấy được những cử chỉ đấy của hắn.
– Dưới đó là tầng ngầm của tầng ngầm nên ta không muốn ngươi làm cái trò đấy lắm. Cứ thử vận may một lúc đi, nếu không được nữa thì đành dùng đến cách đấy vậy.
Ngọc Đạo cũng vừa đi vừa tập tễnh lần tìm đường trong bóng tối, chí ít thì trong ký ức của cô, đường xá quanh đây được quy hoạch khá bài bản nên thiết nghĩ mình chỉ cần men theo trục đường chính là có thể tới được chỗ phát ra tiếng nổ vừa rồi.
– Hai người... thấy nó rồi à, Cốt Sinh ấy?
– Cô ta còn nhắc là nó không thể tồn tại ở dạng bản thể quá lâu, do đó nó cần đoạt lấy bộ da của các sinh vật khác để "khoác" lên, rồi ẩn mình ở bên trong đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghiên quay sang hỏi Thái Thanh về chuyện khi nãy:
Nghiên giật mạnh chiếc đầu của nó xuống, hai cánh tay quỷ cũng liền lập tức vặn ngược hai cánh tay của nó ra sau, khoá chặt toàn bộ cử động ở tư thế đó.
– Phải, nó cũng là thứ mà ta và ngươi phải bắt nó về.
– Đấy mới là nguyên nhân chính bọn ta phải mượn sức của ngươi. Bởi nếu chỉ có một mình Thái Thanh, sẽ có khả năng rất cao nó sẽ tự hạ thấp sự hiện diện của mình rồi nhân lúc có điểm mù để trốn thoát. – Ngồi dậy. – Dù sao thì thêm một cặp mắt vẫn tốt hơn nhiều so với việc chỉ có hai con ngươi, đúng chứ?
Nghiên chuyển hoá bản thân hoàn toàn sang trạng thái linh thể, tách ra nhiều mũi đồng thời điều khiển tất cả sợi dây, cột chặt vào các khớp nối của nó.
– Vì đống xương xẩu ngươi không thể bị g·i·ế·t được, thế nên... Quỷ Nhập Nhân!!
– Chỉ mỗi vậy?
Cuộc trò chuyện đột ngột bị gián đoạn khi bỗng từ đằng sau, một thứ giống với một bàn tay, với những ngón tay thay bằng những lưỡi dao nhọn, sắc, cắm phập vào từ sau Nghiên. Nó thuần thục xẻ rộng miệng vết thương, dùng "mười đầu ngón tay" kéo rạch chỗ đó sang hai bên, cố mở nó to ra nhất có thể. Chiếc hộp sọ nhẵn nhụi không có hốc miệng, mắt, toạ trên những đốt sống dài như một cái đuôi của nó nhanh chóng lao thẳng vào giữa miệng của vết thương, dùng cái cằm với hai cặp nanh nhọn hoắt đâm thẳng vào trong.
– Có có cảm nhận thấy gì không? – Thái Thanh bỗng chốc dừng lại, quay lại hỏi Bạch Thần.
– Ngươi có thấy nó trèo lên từ lúc nào không?
– Khoan đã! – Ngọc Đạo đột nhiên bảo y dừng tay lại.
Thái Thanh tiện chân đá luôn mấy hòn gạch vụn nhỏ xuống dưới, tiếng coong vọng lên nghe bé tẹo làm y không thoả mãn; liền đá xuống nhiều hơn.
– Nó mạnh yếu cỡ nào?
Thái Thanh cũng có phần thấy hơi do dự, vì quả đúng như Nghiên nói, chỗ thực sự quá rộng. Nếu là trong trường hợp bình thường thì cả hai hoàn toàn chỉ cần mất có một lúc là có thể thuộc thạo mọi ngõ ngách nơi đây bằng cách bao phủ hết toàn bộ bằng niệm động lực. Nhưng hiện giờ, niệm lực của cả hai khi phóng thích ra đều bị một nguồn lực kỳ lạ làm gián đoạn dẫn đến giảm mạnh phạm vi, thậm chí là tầm quan sát bây giờ có bị bóp méo nặng bởi ảnh hưởng của thứ đó, khiến phạm vi có thể cảm nhận thấy của cả hai bây giờ chỉ vẻn vẹn dưới mười bước chân.
– Ngươi chắc là đã trải nghiệm được cảm giác bị nó đâm sau lưng rồi nhỉ? – Ngọc Đạo tiến lại gần.
– Tên này vừa cho nó một kích, không biết sống c·h·ế·t ra sao.
– Ta không chắc chắn lắm. Ta chỉ nhớ cha ta đã từng nói tới một nơi giống như vậy.
– Ta không nghĩ là chỗ xuống bị ẩn đi đâu vì nếu là thế thì đám dị thể đó làm sao có thể dễ dàng vậy, chưa kể nếu đó là thang máy thì quản lý khu vực chỉ việc ngắt điện động cơ của nó là xong chứ đâu thể để bọn chúng được tự do ở trên đây cơ chứ?
– Không có. Đến chính ta cũng chẳng thể biết là nó đã ở gần ngay tới vậy.
Kích thước của hai bên giờ đã có phần cân xứng. Hai cánh tay quỷ nắm chặt lấy hai tay của Cốt Sinh, một đống sợi chỉ khác lập tức liền bay tới trước mặt của nó, lồng ghép vào nhau, tạo thành một chiếc lưới bao phủ hoàn toàn hộp sọ của nó.
– Ta đoán chỗ xuống đã bị ẩn vì dù gì vẫn là chuyện tuyệt mật, và với việc chỗ này đã không còn có điện để khởi động cơ quan nên có vẻ là ta với ngươi bắt buộc phải "đào" rồi.
Ngọc Đạo sờ soạng dưới đất, kiếm một chỗ để nghỉ chân.
Nghiên hơi khó chịu nhưng cũng chẳng muốn tạo thêm phiền phức nên cũng đành mặc kệ cho qua:
– Dị thể?
– Trà trộn sao? Chúng định...!!
– Nơi đây chỉ có đúng một cá thể này đúng không?
– Vậy thì to chuyện, thứ này có khả năng tránh hoàn toàn khỏi tầm quan sát của niệm lực.
– Ngươi có gì để làm dấu nó không, nếu cùng các ngươi đi vào trong đó thì chỉ được một lúc là thứ này lại thoát ra nhanh thôi.
– Ta không nghĩ có ai lại xây lối vào một nơi tuyệt mật như thế ở một chỗ như vậy đâu.
Thái Thanh nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy có phần giống với cách đánh của Bạch Thần. Với nhưng kẻ khó để nắm bắt được những chuyện tiếp theo thì cứ kết thúc càng sớm càng tốt; có nhàm chán thì cũng chẳng phải là vấn đề gì, dù sao thì thực tế cả Nghiêm và Thái Thanh đều dễ dàng để có thể chế áp được dị thể này.
– Vậy thì ngươi có manh mối gì về việc đường bọn chúng lên không? Nếu không thì ta vẫn sẽ chọn cách đục thẳng nền nhà xuống phía dưới đấy. – Nghiên nói.
Nghiên hủy bỏ bớt đi những sợi cố định cơ thể của nó, chỉ chừa lại bó sợi quấn chặt quanh đầu của nó. Nghiên đi gần lại cái hố vừa nãy, xoắn vài vòng cuộn chỉ đang cầm quanh bàn tay để nắm chắc, giật mạnh đầu của nó xuống dưới miệng hố, động thời dùng Tố Chỉ để kích nổ toàn bộ các đầu dây quấn xung quanh thành đầu.
– Bình tĩnh đi. Chỗ này không giống với chỗ kia, ít nhất thì ở đây có bảng biển ghi tên các phòng.
– Dù sao thì cũng phải quay lại, sớm hay muộn thì vẫn là vậy.
...
Ở một môi trường thiếu sáng trầm trọng như thế này, muốn biết được đường đi thì chỉ có thể liên tục phóng niệm lực của bản thân ra không gian xung quanh rồi thu nhận lại phản hồi, từ đó mới xây dựng lên được một cái "nhìn" về mọi thứ. Nhưng ở đây, càng vào sâu khu nghiên cứu phức hợp này, ảnh hưởng của thứ kia càng lúc càng mãnh liệt, tới mức bóp méo hẳn một góc tầm quan sát bằng niệm động lực của Nghiên, có thể dễ dàng suy ra được vị trị của nó từ phương hướng bị bóp méo. (đọc tại Qidian-VP.com)
– Thay vì nói là "mạnh" thì dùng từ "nguy hiểm" ta nghĩ sẽ hợp lý hơn, bởi một số tập tính rình rập con mồi và trà trộn vào các cộng đồng ở gần đó.
– Ta cũng chỉ biết có vài thông tin về nó thôi, Phụng Ngọc Ly không tiết lộ quá nhiều. Cô ta bảo lúc còn bộ da là lúc nó yếu nhất, và khi chỉ còn trơ trọi mỗi xương là lúc mà nó vừa "yếu" lại vừa nguy hiểm hơn nhiều.
– Không có sơ đồ chỉ dẫn thì ngươi tính mù đường đi tìm trong một nơi rộng ngang với cả một thành trấn ở bên ngoài đây sao?
Chẳng lý gì mà ở một khoảng cách gần như thế, cả Nghiên và Thái Thanh đều không nhận ra được sự hiện diện của nó trong khi xung quanh luôn được quét bằng niệm động lực. Vô lý hơn cả là nó có thể không một động tĩnh trèo lên từ bên dưới đáy, vòng ra phía sau mà không hề bị phát hiện.
Không hẳn chỉ là thứ ở ngoài kia, mà có thể là cả những dị thể đã trốn được ra khác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.