Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 25: Giáng lâm

Chương 25: Giáng lâm


Chương 25:

Thời gian mấy chục giây đồng hồ Lý Nguyên Thiên bị mắc kẹt bên trong Lôi trận, tình huống diễn ra bên ngoài chẳng thể nói là tốt đẹp chút nào cho nhóm thiên kiêu. Mặc dù, bản thân mỗi một tên thiên kiêu trẻ tuổi đều sở hữu thực lực phi phàm trong cùng cảnh giới, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, thần thông pháp thuật mạnh mẽ, thế nhưng, những kẻ t·ấn c·ông thần bí đều có tu vi nhỉnh hơn nhóm thiên kiêu một chút. Chẳng những thế, những kẻ t·ấn c·ông đều là kẻ liều mạng, không sợ hãi, không e ngại, không do dự. Đứng trước những đợt t·ấn c·ông như lấy mạng đổi mạng, nhóm thiên kiêu từng bước bị đẩy lùi.

Giữa chừng, lại có hai nhóm thiên kiêu khác xâm nhập vào không gian thí luyện của Tàng Kinh các. Bọn hắn có chừng bảy người. Một nhóm thuộc dòng Tân tu, một nhóm theo dòng Võ Cổ Truyền, thực lực không tính là mạnh. Hai nhóm thiên kiêu mới đến ngay lập tức bị kéo vào chiến trường.

Tuy nhiên, tình huống chẳng thay đổi bao nhiêu khi những bức tượng đá khổng lồ từ dưới đất bắt đầu trồi lên và t·ấn c·ông những kẻ x·âm p·hạm. Lần này, chúng xuất hiện nhiều lắm, có đến mấy chục bức tượng, mỗi một cái cao đến hàng trăm mét, khổng lồ và sừng sững như một ngọn núi. Chưa dừng lại ở đây, những chùm năng lượng mãnh liệt, cuồng bạo và nóng bỏng vẫn chưa bao giờ ngừng hướng về phía nhóm thiên kiêu bắn phá bọn hắn khiến cho đội hình bọn hắn r·ối l·oạn không thôi.

Để cho nhóm thiên kiêu trẻ tuổi càng bối rối, những bức tượng đá khổng lồ và các chùm năng lượng nóng bỏng không nhằm vào những kẻ tập kích bọn hắn. Tình thế mỗi lúc một xấu hơn. Quá một nửa số thiên kiêu tham gia thăm dò Tàng Kinh các đã sinh lòng thoái ý. Bọn hắn đích xác sở hữu thủ đoạn rất nhiều. Chỉ là, di tích Mộ Cổ không phải chỉ có một tòa Tàng Kinh các này, còn có rất nhiều cơ duyên khác đang chờ đón bọn hắn. Hao tốn quá nhiều tài nguyên và nội tình để đánh cược vào nơi này mà chưa chắc đã xử lý được những kẻ t·ấn c·ông khó chơi là một điều bọn hắn không muốn.

Vừa lúc này, tình thế thay đổi đột ngột.

Một cỗ khí thế mênh mông như trời xanh, nặng nề như hàng triệu ngọn núi đột nhiên phủ xuống toàn bộ mảnh khổng gian, bao trùm lên vạn vật.

Nhóm thiên kiêu giật mình hoảng hốt, cả ánh mắt lẫn thần niệm đều tìm kiếm về nơi đầu nguồn cỗ khí tức kinh khủng đột ngột xuất hiện. Ngay cả những kẻ t·ấn c·ông nhóm thiên kiêu cũng tạm thời dừng lại động tác trong tay, tập trung một phần sự chú ý vào kẻ lạ mặt. Tên này mạnh hơn bất kỳ ai trong số bọn hắn.

Lý Nguyên Thiên sử dụng Cương Khí, khóa chặt lấy nhục thân, phong ấn một thân tu vi của tên thủ lĩnh vừa bị hắn đánh gục. Giống như nhóm thiên kiêu, hắn nhìn chằm chằm vào vị khách mới xuất hiện, trong lòng nhấc lên cảnh giác.

Đó là một thanh niên trẻ tuổi. Nam tử. Vẻ ngoài của hắn chỉ ước chừng hai mươi mà thôi. Ngoại hình của kẻ này cực kỳ xuất chúng, dễ dàng nghiền ép tuyệt đại đa số nam tử trên đời. Làn da hắn trắng như gốm sứ không có một tia tì vết. Hai hàng lông mày của hắn thẳng tắp như kiếm, toát lên một cỗ khí khái hào hùng. Đặc biệt là đôi mắt của kẻ này, rất sáng, cũng rất sâu xa nhưng ẩn chưa trong đó lại là sự ôn nhu, mềm mại, có thể đánh gục vô số thiếu nữ... Tất cả tạo nên một vẻ tuấn mỹ mà có lẽ chỉ có cụm từ 'khuynh quốc khuynh thành' mới miễn cưỡng đủ để hình dung.

Nam tử này khoác lên bên ngoài một bộ áo bào màu trắng tinh, cực kỳ thánh khiết, sạch sẽ, ăn nhập một cách hoàn hảo với cỗ khí chất siêu nhiên, phiêu miểu xuất trần như trích tiên buông xuống nhân gian của nam tử.

Chỉ là, mái tóc của hắn lại trắng xoa như cước, buông thả để đầu sợi tóc lất phất bay tự do trong gió. Người ngoài nhìn vào mái tóc ấy thì sẽ ngay lập tức cảm thấy có mấy phần yêu dị, trái ngược hoàn toàn với khí chất siêu nhiên xuất trần như trích tiến của hắn. Tuy nhiên, nếu nhìn lại lần thứ hai, người ta sẽ phát giác, hai thái cực đối lập ấy, cái siêu nhiên của trích tiên lẫn cái sự yêu dị ma mị, lại thống nhất, bù đắp cho nhau một cách hoàn hảo, tạo ra một nét gì đó rất đặc biệt ở nam tử này.

Nam tử vừa mới xuất hiện đứng giữa không trung. Hắn đi một mình, không có tùy tùng. Ánh mắt của hắn quét ngang phạm vi mười ngàn cây số, nhìn qua bãi chiến trường bừa bộn nơi mà các thiên kiêu đang chật vật chiến đấu. Hắn bật cười, tùy ý nói: "Nha, nơi này vẫn còn rất náo nhiệt đâu."

Thế rồi, ánh mắt của hắn đưa qua chỗ Lý Nguyên Thiên. Đúng lúc, ánh mắt của hắn dừng lại. Biểu lộ trên gương mặt hơi cứng, hiếm khi lộ ra nghiêm nghị.

Lý Nguyên Thiên trực diện với ánh mắt của đối phương.

Khá mạnh.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Lý Nguyên Thiên đối với nam tử tuấn mỹ xa lạ. Đối phương mạnh hơn nhiều nhóm thiên kiêu xuất hiện ở Tàng Kinh các. Bất quá, trên người đối phương có bảo vật che giấu tu vi. Lý Nguyên Thiên chỉ mơ hồ cảm nhận được khí tức hùng hồn từ đối phương mà không thể xác định rõ đến tột cùng cảnh giới tu vi của hắn ở vào cấp độ nào.

Hai người chỉ đối mắt chừng một giây đồng hồ, nam tử liền rời đi sự chú ý. Thần thức hắn đảo qua chiến trường, rơi vào những kẻ t·ấn c·ông xa lạ.

"A, lại là lũ chuột nhắt Huyết Sát tông?" Nam tử này khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lộ ra chán ghét rồi lại lắc đầu nhẹ nhàng: "Bất quá chỉ là một đám con rối sống mà thôi."

Cuối cùng, ánh mắt hắn rơi vào nhóm người Khương Minh Lâm, Khương Minh Nguyệt cùng với mấy vị đồng bạn của hai người. Ánh mắt của nam tử sáng quắc. Hắn bước ra một bước. Thân hình hắn xuyên qua không gian, đột ngột xuất hiện trước mặt Khương Minh Nguyệt. Hắn lộ ra mỉm cười ấm áp, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy ôn nhu và quan tâm.

Hắn ân cần hỏi: "Vị tiểu thư xinh đẹp này, đám người của Huyết Sát tông không dọa đến tiểu thư đi?"

"A?" Khương Minh Nguyệt khẽ bật thốt theo bản năng. Đột nhiên có một vị nam tử xa lạ xuất hiện trước mặt, nàng giật mình, sững sờ không biết phải làm sao.

Những người ở bên cạnh nàng, bao quát anh trai Khương Minh Lâm cùng mấy vị đồng bạn cũng kinh ngạc chẳng kém, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

"Thế nào?" Nam tử tiến thêm một bước, hỏi lại: "Đám con rối sống vô cảm của Huyết Sát tông không có trêu đến tiểu thư không vui chứ?" Giọng nói của hắn thật trầm, ấm khiến cho người ta không tự chủ sinh ra hảo cảm.

Lúc này, một tên nam tử trong nhóm tiến lên một bước, trầm giọng hỏi, ngữ điệu lộ rõ sự không thân thiện: "Ngươi là ai?"

Ngạc nhiên là, kẻ tiến lên lại không phải Khương Minh Lâm, cũng chẳng phải Quan Vân Huyền mà là nam tử lạ mặt tiến vào nơi này cũng ba người bọn họ.

Nam tử tuấn mỹ chẳng thèm để ý tới đối phương, nhìn cũng không liếc nhìn lấy một cái.

"Ngươi?" Bị làm ngơ, nam tử kia phẫn nộ, trợn trừng con mắt, ngón tay chỉ thẳng vào nam tử tuấn mỹ.

Khương Minh Nguyệt lúc này mới phản ứng lại. Ấn theo tính cách trước này của nàng mà nói, đối mặt với một nam tử hoàn toàn xa lạ, nàng sẽ chẳng buồn đáp lại, nội tâm còn đề phòng đối phương có ý đồ xấu. Thế mà, ngay khi vừa đối mặt với nam tử này, lòng của nàng sinh ra cảm giác an bình khó hiểu, không hiểu thấu muốn tin tưởng đối phương.

Khương Minh Nguyệt ngập ngừng, nhẹ giọng đáp: "Minh... Minh Nguyệt không có chuyện gì."

"A. Nguyên lai là Minh Nguyệt tiểu thư. Minh Nguyệt, cái tên thực đẹp, đep như tiểu thư vậy." Nam tử tuấn mỹ vừa cười vừa nói: "Tiểu thư không có chuyện gì liền tốt rồi."

"Đa tạ công tử quan tâm. Minh Nguyệt còn chưa biết tôn tính đại danh của công tử."

Khương Minh Nguyệt hỏi một câu, đồng thời, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ. Đối phương rõ ràng buông lời trêu đùa nàng. Thế mà, nàng không cảm thấy phản cảm chút nào, ngược lại, nàng cảm thấy như vậy cũng không tệ chút nào, thuận theo tự nhiên liền đáp lời đối phương.

Nam tử xa lạ tỏ vẽ sững sờ trong giây lát, sau đó đáp: "Để cho Minh Nguyệt tiểu thư chê cười. Là lỗi của tại hạ. Tại hạ họ Phong, tên Bạch Vũ."

"Nguyên lai là Phong công tử. Tiểu nữ tử thất lễ." Khương Minh Nguyệt lễ phép đáp lại.

Kế tiếp, nàng có ý định giới thiệu nhóm người của nàng với Phong Bạch Vũ để hai bên làm quen. Nàng cho rằng, đây là chuyện nên làm.

Tuy nhiên, những kẻ t·ấn c·ông các nàng lúc bấy giờ lại hành động. Sự xuất hiện của Phong Bạch Vũ không làm cho bọn hắn từ bỏ đi ý đồ ban đầu. Linh lực trong cơ thể bọn hắn tuôn trào. Hai tay bọn hắn kết ấn với tốc độ cực nhanh. Chẳng mấy chốc, sức mạnh trong trời đất dần hội tụ về phía bọn hắn, hình thành lên uy thế đáng sợ, bao phủ phiến không gian rộng trăm cây số.

Phong Bạch Vũ chỉ rời ánh mắt khỏi Khương Minh Nguyệt nhìn về những kẻ t·ấn c·ông trong giây lát rồi ngay lập tức thu hồi. Hắn chán ghét nói: "Lũ chuột nhắt chỉ biết trốn chui trốn lủi này, chẳng bao giờ biết đọc tình huống."

Lúc trước, Khương Minh Nguyệt vốn còn kinh nghi vì sự xuất hiện của Khương Bạch Vũ, không có cẩn thận suy nghĩ lời nói của đối phương. Bây giờ phẩm vị lại, nàng không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Phong công tử, ngươi biết những kẻ lạ mặt t·ấn c·ông chúng ta?"

"Tự nhiên là biết." Phong Bạch Vũ tùy ý đáp lại. Đón ánh mắt ngạc nhiên của mỹ nhân, hắn nói tiếp: "Khương tiểu thư không cần bất ngờ. Có thể sử dụng loại thủ đoạn bẩn thỉu như vậy, lấy người sống luyện thành con rối, ngoại trừ Huyết Sát tông ra thì đích xác tìm không ra mấy cái."

"Huyết Sát tông?" Khương Minh Nguyệt cùng nhóm người đồng hành với nàng kinh ngạc.

Vừa lúc ấy, những kẻ t·ấn c·ông, hay nói chính xác hơn là những con rối sống cũng t·ấn c·ông tới nơi. Nó mang vẻ ngoài của một tên nam tử già nua, xấu xí với chân tay gầy còm, khô đét, nhăn nheo như cành cây héo. Vậy mà, cỗ thân thể nhỏ bé, nhìn như thự yếu đuối mà chỉ một trận gió nhỏ cũng thổi ngã ấy lại mang theo sức mạnh có thể xé rách lả lục địa, đun sôi cả đại dương. Nguồn năng lượng khổng lồ cuồn cuộn như dòng lũ, hội tụ lại thành một bàn tay khổng lồ, che rợp trời đất, đánh xuyên qua khoảng cách xa xôi khiến cho tầng không gian sụp đổ. Năng lượng trong trời đất dao động. Mây trời b·ị đ·ánh tan. Uy thế của đòn t·ấn c·ông này mạnh hơn bất cứ thứ gì mà nó từng tung ra trước đây. Nó cũng đang 'liều mạng'.

Phong Bạch Vũ chỉ khe khắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Kiến càng lay cây."

Ngón tay thon, dài của hắn điểm vào giữa không trung. Một cỗ sức mạnh vô hình nhưng mênh mông như cả trời xanh bỗng nhiên tuôn trào mà ra. Bàn tay khổng lồ hội tụ từ vô cùng vô tận linh khí đột ngột dừng lại giữa không trung như thể bị một thứ gì đó to lớn và vững chắc chặn lại, bất di bất dịch.

Kẻ t·ấn c·ông liều mạng giãy giụa. Gương mặt vốn đã già nua, xấu xí của hắn nay lại càng trở nên khó nhìn hơn. Linh lực trong cơ thể hắn b·ạo đ·ộng, ép đến tận giọt cuối cùng. Trên trán của hắn, từng đường gân nổi gồ lên như những sợi rễ cây cổ thụ hiện ra. Cả thân thể hắn run lên bần bật vì cưỡng ép sử dụng sức mạnh vượt quá khả năng chịu đựng của bản thân.

Tuy nhiên, hết thảy chỉ là vô dụng.

"Tan."

Theo âm thanh của từ trong miệng của Phong Bạch Vũ thốt ra, điều khó tin xảy đến. Bàn tay khổng lồ bị trấn trụ giữa không trung bắt đầu tan rã, hệt như cái cách tuyết mù đông gặp được nắng mùa xuân vậy. Từng chút, từng chút một, từng bộ phận của bàn tay biến mất không thấy, trả về cho trời đất nguồn năng lượng tinh thuần đến cực điểm. Tốc độ tan rã mỗi lúc một nhanh hơn cho đến khi bàn tay phô thiên cái địa biến mất không còn sót lại chút gì.

Tuy nhiên, mọi chuyện không chỉ dừng lại tại đây.

Ở nơi phía xa, gương mặt kẻ t·ấn c·ông cũng vẹn vẹo, nhăn nhó, để lộ ra thứ biểu cảm dọa người. Nhìn kỹ thêm một chút, người ta sẽ phát hiện ra, linh lực trong thân thể hắn đang bắt đầu tán loạn, cuối cùng tan rã. Tu vi của hắn đang rơi xuống. Cùng với đó, thân thể của hắn bắt đầu đổ sụp, vỡ vụn cuối cùng hóa thành vô số hạt bụi tan vào trong gió.

Cho đến tận khoảnh khắc cuối cùng trước khi biến mất, ánh mắt của kẻ t·ấn c·ông vẫn chỉ có sự lạnh lùng, vô cảm tuyệt đối, không mảy may để lộ một tia cảm xúc.

Lúc này, ánh mắt của tất cả thiên kiêu, bao quát cả Khương Minh Nguyệt, người vừa nói chuyện rất hợp với Phong Bạch Vũ, nhìn về phía nam tử này đều mang theo sự kh·iếp sợ. Thủ đoạn của đối phương quá mức quỷ dị, chẳng những làm cho công kích của kẻ địch biến mất như chưa từng xuất hiện mà ngay cả bản thân kẻ địch cũng tan thành khói bụi.

Bọn hắn còn chẳng kịp nhìn ra chuyện vừa rồi diễn ra như thế nào chứ đừng nói đến ứng đối. Người ta nói, thứ không biết mới là thứ đáng sợ nhất. Huống chi, khí thế đối phương phô diễn ra lúc ban đầu mạnh đến như vậy.

Xử lý xong kẻ t·ấn c·ông, Phong Bạch Vũ quay người trở lại. Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn nở ra nụ cười, nhẹ nhàng trấn an Khương Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt tiểu thư, đã để cho tiểu thư giật mình."

"A."

Khương Minh Nguyệt sửng sốt trong giây lát. Bỗng chốc, cảm giác thân thuộc, đáng tin cậy và an toàn lại tràn đầy trong lòng nàng.

...

Ở một bên khác, Lý Nguyên Thiên cũng quan sát toàn bộ quá trình Phong Bạch Vũ diệt sát kẻ t·ấn c·ông. Hắn không bị biểu hiện của đối phương dọa sợ giống như nhóm thiên kiêu. Nếu như thật muốn làm đến loại hiệu quả như Phong Bạch Vũ trình diễn, hắn cũng có thể làm được. Tuy nhiên, cách làm này quá lòe loẹt, sử dụng để đối phó đối thủ tu vi yếu kém hơn thì được chứ gặp đối thủ ở cùng cấp độ cảnh giới, cùng cấp bậc thực lực thì ngay lập tức lộ ra vô dụng.

Lý Nguyên Thiên không ưa thích.

Thay vào đó, hắn càng chú ý hơn đến phản ứng của tên thủ lĩnh nhóm t·ấn c·ông bị hắn khống chế cách đó không xa. Kể từ thời điểm một trong những kẻ t·ấn c·ông bị Phong Bạch Vũ hạ gục, tên thủ lĩnh bắt đầu trở nên táo bạo. Linh lực trong thân thể hắn sôi trào, dường như muốn đánh vỡ Cương Khí cầm cố mà Lý Nguyên Thiên bày ra. Thân thể hắn vặn vẹo, sắc mặt trở nên dữ tợn vô cùng.

Lý Nguyên Thiên càu mày. Hắn tăng mạnh cường độ áp chế đối phương. Cương Khí mênh mông như đại dương trong thân thể hắn tuôn trào, hướng về phía tên thủ lĩnh, ra sức trấn áp cỗ sức mạnh b·ạo đ·ộng từ đối phương. Thế nhưng, theo lượng Cương Khí hùng hồn mà Lý Nguyên Thiên gia tăng, sức kháng cự của tên thủ lĩnh càng mạnh giống hệt như một chiếc lò xo, người ta càng dùng nhiều lực ấn nó xuống, nó lại càng đẩy ngược mạnh hơn.

"Không ổn." Bỗng chốc, Lý Nguyên Thiên thầm hô.

Một cỗ sức mạnh xa lạ đột ngột bùng nổ trong thân thể tên thủ lĩnh.

Rất xa lạ. Lý Nguyên Thiên có thể cảm nhận rõ ràng, cỗ sức mạnh này hoàn toàn không phải là thứ sức mạnh thuộc về tên thủ lĩnh, không phải là thứ mà hắn đã sử dụng trước đó, càng chẳng phải là thứ mà hắn có thể khống chế. Thậm chí, Lý Nguyên Thiên lờ mờ nhận ra, cỗ sức mạnh này còn chẳng giống Linh lực được các tu sĩ trong dòng Linh tu tu luyện.

Không chỉ có thế, cỗ sức mạnh xa lạ này còn vô cùng khổng lồ. Cương Khí mà Lý Nguyên Thiên sử dụng để áp chế đối phương ẩn ẩn có dấu hiệu sụp đổ.

Nguyên Anh đỉnh phong... Hóa Thần... Hóa Thần đỉnh phong... Luyện Hư... Luyện Hư đỉnh phong...

Cường độ cỗ sức mạnh thần bí bên trong cơ thể tên thủ lĩnh đang không ngừng tăng trưởng, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn, không có dấu hiệu ngừng lại.

Cuối cùng...

OANH...

Một t·iếng n·ổ rền vang như sấm từ trong thể nội tên thủ lĩnh truyền ra. Khí tức trên thân thể hắn đạt tới cực thịnh. Cỗ sức mạnh thần bí, xa lạ trong thể nội của hắn cũng hoàn toàn bộc phát, đánh vỡ Cương Khí cầm cố của Lý Nguyên Thiên.

Lý Nguyên Thiên chịu đến phản chấn, cả người bị hất vang lại phía sau đến trăm mét, xô đỏ không biết bao nhiêu cây lớn mới miễn cưỡng dừng lại. Cương Khí trong thân thể hắn khuynh đảo một hồi, khó khăn lắm mới áp chế được.

Nhưng Lý Nguyên Thiên nào có thời gian để ý đến tình trạng của bản thân. Hai con mắt của hắn vẫn đăm đăm nhìn theo vị trí của tên thủ lĩnh. Tại đó, tình huống của đối phương cũng chẳng tốt đẹp là bao nếu không muốn nói là thê thảm vô cùng. Tên thủ lĩnh quỳ rạp trên mặt đất, hai tay vươn lên trời, lòng bàn tay để mở, tư thế như thể một tín đồ sùng đạo nhất quỳ lạy cho thần minh của hắn vậy. Gương mặt hắn cũng hướng lên trên, không có sự sung sướng hay mãn nguyện, chỉ có nỗi thống khổ thể hiện qua biểu cảm dữ tợn, vặn vẹo. Quanh thân thể của hắn xuất hiện một luồng khí màu đen xì như mực, xấu xí, tà dị, tăm tối, ô uế, bẩn thỉu,... hay bất cứ ngôn ngữ tà ác nào người ta có thể nghĩ ra đều chẳng đủ để miêu tả nó. Luồng khí này cực kỳ dày đặc, cũng cực kỳ nguy hiểm. Nó chỉ vừa xuất hiện liền khiến môi trường xung quanh, bao quát cả đất đá, nguồn nước, cỏ cây cho đến linh khí, đều trở nên ô nhiễm, trở nên bẩn thỉu, ô uế, tăm tối và tà dị hệt như luồng khí màu đen kia vậy. Phải chăng có khác thì chỉ là mức độ ô nhiễm nhạt nhòa hơn nhiều mà thôi.

Vừa lúc, luồng năng lượng khổng lồ từ trong thân thể tên thủ lĩnh bùng nổ. Nó giải phóng thành một chiếc cột đen ngòm, cao chọc trời, xuyên thủng qua chín tầng mây, nhìn từ xa tựa như một cây trường thương khổng lồ vắt ngang không gian, chống lên bầu trời và mặt đất.

Gần như ngay sau đó, năm tên còn sống còn lại của những kẻ t·ấn c·ông cũng xảy ra chuyện tương tự. Sáu cột năng lượng hùng vĩ đồng hiện giữa không gian, xuyên qua tầng tầng mây trời, nối thẳng tới bầu trời, bao la, mênh mông và vĩ đại như tạo hóa của Thần Linh.

Tất cả những thiên kiêu có mặt tại đây đều sững sờ, hoảng hốt, kinh sợ, e ngại, lo lắng,... đủ các loại cảm xúc tiêu cực sinh ra trong khoảnh khắc ấy. Không một ai kịp phản ứng trước biến đổi xảy ra đột ngột. Đối mặt với những cột trụ năng lượng khổng lồ, thứ đủ để xóa xổ bọn hắn trong nháy mắt ấy, bọn hắn chưa bao giờ cảm nhận được bản thân nhỏ bé đến như vậy.

Lý Nguyên Thiên thì sinh ra dự cảm chẳng lành. Hắn có ý định tiếp cận tên thủ lĩnh. Mặc cho đối phương đang có toan tính gì, điều đó phải bị ngăn lại.

Nào có thể ngờ, cột năng lượng kia thực sự mạnh mẽ lắm. Nó tạo ra nhiều bức tường vô hình ngăn cách bất cứ kỳ nào có ý định tiếp cận từ bên ngoài hàng cây số.

Lấy trạng thái mà bất kể là sức mạnh thể chất, Cương Khí lẫn sức mạnh tinh thần đều bị áp chế gắt gao, Lý Nguyên Thiên chỉ có thể miễn cưỡng đánh vỡ mười tám bức tường phòng ngư, khoảng cách tới cột trụ năng lượng vẫn còn hơn ba cây số, xa hơn một nửa khoảng cách mà hắn đã tiến lên. Trong khi đó, càng tiến sâu hơn, cường độ bền vững những bức tường phòng ngự càng gia tăng, không phải theo cấp số cộng mà la cấp số nhân. Lý Nguyên Thiên xem như nhìn ra, có dù có bốn, năm cái hắn hiện tại cùng một chỗ hợp sức cũng chẳng vượt qua nổi hàng phòng ngự dày đặc này.

Một bên khác, Phong Bạch Vũ cùng một nhóm thiên kiêu cũng có ý nghĩ tương tự như Lý Nguyên Thiên, Tuy nhiên, nỗ lực của bọn hắn thậm chí so với Lý Nguyên Thiên còn chẳng đáng giá nhắc tới, số lượng bức tường năng lượng b·ị đ·ánh xuyên còn không bằng một nửa.

Vài tên thiên kiêu cũng nhận ra, một mình tiến lên là vô dụng. Có kẻ để xuất liên hợp lại với nhau, hợp sức cùng mở ra một con đường.

Chỉ là, đã muộn.

Còn không để nhóm các thiên kiêu có cơ hội hợp thành ăn ý, sáu cột năng lượng đã gaio hội với nhau trên bầu trời. Một nguồn sức mạnh khủng bố, lớn hơn bất cứ thứ gì tại đây, áp đảo hết thảy vạn vật xuất hiện tại điểm giao hội đó. Ở đây, vòng xoáy khổng lồ dần hiện ra. Nó lớn lắm, bề ngang mở rộng ra nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đạt tới kích thước mấy trăm cây số. Vòng xoáy như một chiếc cổng không gian, thông hướng thẳng đến vùng không gian xa lạ, rộng bao la, tưởng chừng như vô biến vô tận nhưng lờ mờ tối tăm, u ám bẩn thỉu, ô uế và độc hại.

Lúc này, một cỗ ý chí khủng bố, mênh mông, to lớn, tưởng chừng như trời đất, tưởng chừng như thế giới...

Giáng lâm

Chương 25: Giáng lâm