B rừmmmm..... chiếc xe của Bảo Bình lao vun v·út trên xa lộ. Cậu đang trên đường trở về nhà.
Renggg.... Tiếng điện thoại của Bình vang lên.
- Aloo Bình hả, tao với anh em đang đợi mày nè mau tới đi chứ!
- Thôi mày ạ, hôm nay tao về thăm vợ con tý, đi mấy tháng chưa được về nhà rồi
- Vậy thôi, à mà tao nghe nói mày xin nghỉ phép hả?
- À ừ, nghỉ mấy hôm hồi sức ấy mà. Mà thôi tao đang lái xe cúp máy đây
Bình đặt máy xuống ghế bên cạnh tiếp và tục lái xe. Cậu thở dài mệt mỏi sau mấy tháng làm việc tại Tổng cục cảnh sát. Phía sau xe chất 2 túi bánh kẹo. Đây là món quà cho cô con gái mới lên 3 tuổi của anh. Lúc này cậu đang tưởng tượng về đứa con gái của mình sẽ vui vẻ cỡ nao khi nhận được chỗ quà đó.
....
Chiếc xe dược đậu ngay ngắn trước cửa. Bình đi ra xách theo đồ đạc cùng với túi kẹo lớn.
Cậu chậm rãi tiến vào. Bước qua cánh cổng quen thuộc là con đường ốp đá dẫn thẳng tới ngôi nhà. Căn nhà đóng khóa trong và không hề có một ánh đèn, dù bây giừ đã là 7h tối.
- Có ai ở nhà khônggg, bố về rồi nè, Vợ ơi mở cửa cho anh với!
Gào rất lớn 3 4 lần liền nhưng chẳng có ai trả lời, Bình bắt đầu nghi hoặc.
Vợ với chả con giờ này đi đâu rồi không biết
Bình nhìn ra cái cửa bếp chỗ để xe máy. Hai chiếc xe vẫn còn nguyên. Nhưng có gì đó không ổn ở đây.
Con chó nhà mình đâu rồi???
Bình đặt mấy món đồ xuống rồi chạy đi tìm con chó. Chẳng cần phải chạy đi đâu xa cả Bình bước vài bước nhỏ đã có thể nhìn thấy nó đang nằm ngay trước của bếp.
Máu của con chó chảy lêng láng chỗ mà nó nằm, máu của nó đong lại thâm xì trên mặt đất. Bình hốt hoảng chạy tới kiểm tra con chó. Một vết đạn thẳng vào má trái.
Cái...cái gì đây... Đây... đây chẳng phải là vết đạn sao ? Cái q...
Ngay lập tức Bình bật dậy chạy ngay tới chiếc ba lô. Anh vội vàng hất tung mọi thứ ra để tìm chiếc chìa khóa nhà mà mình cất trong cặp.
Đây rồi! Nó đây rồi! Bình cầm cái chìa khóa phi ngay tới cửa nhà. Tay của anh run lên cầm cập, cố gắng cắm chiếc chìa vào lỗ.
Chiếc khóa đã được mở. Bình vội vàng đẩy mạnh cánh cửa hét lớn:
- Vợ ơi ! anh về rô...
Bình quỳ gối xuống đất. Con mắt của anh mở to ra, miệng run lẩy bẩy không nói nên lời.
Ngay giữa ngôi nhà, Tuyết Nhi - vợ của anh đang nằm trên một vũng máu lớn, trong tay còn ôm đứa con gái mới lên 3. Cảnh tượng trước mắt khiến Bình phải đứng hình, bởi anh chưa dám tin mọi việc là thật.
- Tuyết... Tuyết Nhi à, đừng...đừng có dọa anh như thế chứ... chứ
Bình đi tới chỗ Tuyết Nhi, hai tay nâng người lên. Trên tay, chân Tuyết Nhi đầy những vết bầm tím lớn, gương mặt cô trắng bệch, đầy những v·ết t·hương sâu vào da, những v·ết t·hương đó đều đã đông lại, có vẻ đã từ rất lâu... Bình ôm chặt lấy cô khóc lớn. Tiếng khóc mang đầy sự đau khổ lẫn căm hận của Bình cứ như bị ngàn chiếc gai đâm vào tim vậy.
Cảnh sát và lực lượng pháp y đã tới sau vài giờ. Tuyết Nhi cùng với con gái của anh đang được đưa đi khám nghiệm.
Bình ngồi trước bậc thềm, đôi mắt nhìn theo những chiếc xe đang rời đi. Bình nhìn đôi bàn tay nhuốm đầy máu của mình, nước mắt lại trào ra. Không biết đã bao nhiêu lâu rồi Bình không khóc, lâu tới mức mà Bình đã suýt quên khóc là gì.
Tang lễ diễn ra ngay sau đó vài ngày. Bên điều tra đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không tìm ra được manh mối cụ thể nào cả.
- Thật lòng xin lỗi đồng chí, hiên tại tổ điều tra vẫn đang cố gắng hết sức để tìm bằng chứng về h·ung t·hủ.
Anh cảnh sát nói với Bình qua chiếc điện thoại. Cúp máy, Bình ném chiếc điện thoại vào xó nhà. Tay cầm chai rượu, cậu nốc một hơi thật lớn rồi ngồi xuống sofa, bắt đầu chuỗi ngày say xỉn của mình. Hết hôm này tới hôm khác cậu ngồi lì một chỗ chìm trong men say không lối thoát. Có lẽ đây là lần đầu tiên Bình uồng nhiều tới vây.
10 ngày sau, một bưu kiện giấu tên được gửi tới tay của Bình. Trên bưu kiện không hề ghi thông tin của người gửi.
Cái gì đây ? mình đâu đặt cái gì đâu chứ ?
Bên trong bưu kiện là một lá thư màu đen, trên lá thư ghi rõ một địa chỉ cùng với một lười nhắn: "Thứ mà cậu cần tìm".
Bình là đội trưởng đội điều tra t·ội p·hạm m·a t·úy. Khoảng 1 tháng trước Bình cùng đồng đội đã lên kế hoạch tập kích một hang ổ của t·ội p·hạm và thành công bắt được thằng đầu sỏ - Trần Đại. Sau vài tuần tra khảo xét xử thì Trần Đại đã nhận án tử. Tuy nhiên đã có rất nhiều tên kẻ cấp dưới đã trốn thoát khi hai bên lúc đấu súng, trong đó có em trai của tên đầu sỏ - Trần Đệ.
Địa chỉ được ghi trên lá thư là quán Bar767. Không đâu khác, đó là hang ổ của Trần Đại, là nơi đã xảy ra đấu súng.
Nhìn địa chỉ trên lá thư, Bình hiểu ra tất cả. Chẳng cần phải suy luận gì cũng đã có thể đoán ra h·ung t·hủ là ai. Bình đã quá chủ quan khi đã không nghĩ tới việc bị trả thù.
Trời dần cũng đã nhá nhem tối. Bình khoác lên người bộ đồ đen, tay cầm theo chiếc găm leo lên chiếc phân khối lớn phóng vụt ra khỏi nhà. Chiếc xe nhanh chóng phi ra quốc lộ, lao v·út như một cơn gió.
'Giết... g·iết... g·iết và g·iết". Trong đầu của Bình lúc này hoàn toàn không còn thứ gì khác ngoài việc trả thù. Chỉ sau 10 phút, cái quán bar đã ở trước mắt của Bình. Cái quán bar này sau trận đấu súng đã bị niêm phong lại, các cửa đều bị khóa chặt.
Bình đi lại gần chiếc cửa.
Cửa bị khóa rồi vào kiểu gì? Thằng khốn nào lừa tao, được lắm!
Tiếng kim loại va cùng với tiếng bước chân bỗng từ đâu xuất hiện. Bình quay mặt về phía sau. Từ trong ngõ đối diện quán bar, một đám d·u c·ôn khoảng 20 thằng tay cầm chày, mã tấu đi tới bao vây xung quanh. Bình lúc này vẫn rất bình tĩnh nhìn thẳng vào con ngõ. Sau khi đàn em ra hết, Trần Đệ đi ra với phong thái rất tự tin, hắn nhếch mép cười một cách rất tự tin.
- Ây da ây da! Đây không phải là anh Bình sao, quý hóa quá quý hóa quá! Không biết anh Bình đến thăm đây là vì gì đây ta.
Trần Đệ nói với giọng điệu cợt nhả nhằm kích đểu Bình. Thấy cậu không có phản ứng, hắn cau mày, nhếch mép nói với giọng điệu vui vẻ:
- Nghe nói anh Bình đây đã có gia đình rồi nhể, cho em gửi mấy câu hỏi thăm sức khỏe chị nhà với bé nhe...
Bình lấy đà, lao thẳng về phía Trần Đệ chém một cách điên cuồng. Mấy tên d·u c·ôn ở gần ngay lập tức lao vào đẩy ra xa. Một tên đã chạy ra phía sau, lao tới ôm chặt Bình. Cậu thở dài một hơi.
Mấy thằng nhóc ngày nay chỉ biết mấy trò này à?
Bình xoay ngược con dao trên tay trái, đâm liên tiếp vào đùi tên d·u c·ôn. Hắn ngã ra đất, lăn lộn kêu gào đau đớn. Mấy tên xung quanh cũng rén, bắt đầu bao vây giữ khoảng cách, măc dù chúng đông hơn hẳn về số lượng.
Trần Đệ b·ị đ·âm liên tiếp 3 nhát vào ngực. Hắn lùi về sau, dựa vào góc tường thở dốc. Máu từ miệng và v·ết t·hương chảy ra liên tục, miệng lẩm bẩm:
- Thằng... thằng chó... tao đây có c·hết cũng phải kéo mày theo!
Có vẻ mọi chuyện đang đi ngược lai với những gì hắn nghĩ. Trước mắt Trần Đệ là một cảnh tượng khó tin khiến hắn phải run lên. Một người đấu với 20 người! Từng tên từng tên một lao lên rồi gục xuống. Tiếng kêu gào, tiếng chửi rủa xé nát cả khu phố yên tĩnh.
Chiếc áo mà Bình mặc dường như đã đổi sang màu khác luôn vậy. Đôi chân khập khiễng bước đi vài bước rồi gục xuống bởi những v·ết t·hương chí mạng. Mặc dù rất mạnh nhưng cũng chỉ là người thường, không phải là siêu nhân, b·ị t·hương nặng vẫn sẽ phải c·hết.
Bình ngã gục xuống, cơ thể này đã không còn chịu đựng nổi nữa rồi. Mắt cậu mờ dần, cơ thể dần mất cảm giác.
Vậy đây chính là cảm giác khi c·hết à...
...
Cảm giác thật thoại mái! vậy ra đây là cảm giác khi c·hết à. Thích thật đấy! nhưng sao lại có cảm giác hơi lạnh lưng nhỉ?
Bình mở mắt ra. Ngay trước mặt cậu là một bầu trời đầy các ngôi sao và các tinh vân. Cậu nhận ra thứ mà mình đang nằm lên trên là một mặt nước rộng lớn. Hình ảnh phản chiếu của những ngôi sao trên mặt nước tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
Bình chống tay xuống mặt nước để đứng dậy. Cơ thể trở nên trong suốt, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ. Trầm ngâm một hồi, cậu bắt đầu đi lại xung quanh.
Người c·hết thì sẽ phải xuống địa ngục, nhưng nó có vẻ hơi khác với mấy bộ phim nhỉ.
Bình tiếp tục đi về phía trước, từng bước dẫm lên mặt nước, mà cũng không chắc thứ này có phải là nước hay không.
- Ta đã đợi cậu rất lâu rồi đấy
Một giọng nói khô khan vang lên phía sau lưng. Cậu quay mặt nhìn. Đó là một người đàn ông cao lớn, cơ thể được trùm lên bởi cái áo choàng màu đen tuyền, sở hữu một đôi mắt đỏ sáng lên đôi chút.
Người đàn ông đi từng bước tới chỗ của Bình.
- Vậy là cậu đã trả thù thành công rồi nhỉ, tốt lắm tốt lắm
Bình có chút giật mình.
Gã này là ai? Sao mà hắn...
- Ê lão già, lão là kẻ đã gửi lá thư cho tôi đúng chứ ?
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng. Tiếng cười của hắn giống như đang b·ị đ·au họng vậy.
- Đúng, đúng vậy! chính là ta. Ta là kẻ đã gửi lá thư cho ngươi.
- Vậy tại sao lão lại giúp ta?
Người đàn ông khá bất ngờ với câu hỏi đầy bình tĩnh đó.
- Ngươi không thấy sợ ta sao?
- Sợ? sao phải sợ? dù sao ta đây cũng c·hết rồi, có c·hết thêm lần nữa cũng chẳng sao cả.
Câu trả lời của cậu khiến hắn khá hài lòng.
- Được! tốt lắm, đã rất lâu rồi ta mới gặp được một nhân loại như ngươi. Con mắt nhìn người của ta đúng là vẫn tốt!
Bình nhìn vào mặt hắn một lúc.
- Vậy lão là cái thứ gì thế?
- Ồ, ta quên mất là vẫn chưa giới thiệu nhỉ. Ta là Vô Danh, là một trong 10 tín đồ của Ma Thần. Ta triệu hồi ngươi tới đây là có việc cần trợ giúp.
- Lão là thần? một vị thần mà cũng phải cần một con người giúp sao?
- Ta không muốn phải nói chuyện dài dòng, giờ thì nghe cho rõ đây!
Thần Vô Danh chỉ tay tên trời. Những vì sao bắt đầu chuyển động hình thành những bức tranh theo lời kể của hắn.
- Phe Ma Thần bọn ta kể từ khi vũ trụ được hình thành đã luôn phải đối đầu với những kẻ được gọi là "Thiên Thần". Cuộc chiến diễn ra liên tục làm cho cả bọn chúng và ta đều bị hao hụt rất nhiều quân số. Để bù đắp thêm quân số, lũ " Thiên Thần đã triệu tập những linh hồn tiềm năng tới từ vô vàn thế giới, tạo ra và ban cho chúng một thứ được gọi là "hệ thống". Sau ban phát cái thứ "hệ thống" bọn chúng sẽ gửi những linh hồn tới một thế giới giả lập để chúng có thể phát triển trở thành Thần.
Bình ngồi xuống, suy nghĩ một hồi lâu.
- vậy lão cần ta giúp gì? hay là lão cũng muốn làm giống lũ "Thiên Thần" à?
- Đúng vậy, nhưng nhà ngươi không cần phải luyện tập như chúng!
Thần Vô Danh búng tay một cái. Một hệ thống bất ngờ xuất hiện trước mặt Bình.
- Đây chính là một "hệ thống" được tạo ra từ Ma Viện. Với nó, ngươi có thể trở thành kẻ mạnh nhất mà không tốn tí sức nào cả. Ta sẽ chuyển linh hồn của ngươi đến thế giới giả lập của bọn chúng.
Nhiệm vụ của ngươi LÀ trà trộn vào đó và g·iết những linh hồn của bọn chúng mà không được để cho lũ Thiên Thần biết được. Nếu để bị phát hiện thì dễ hiểu thôi, ngươi sẽ BIẾN MẤT mãi mãi.
Cậu đang cố gắng để hiểu.
Mọi thứ mà lão ta kể cứ như mấy cái tiểu thuyết mà mình từng đọc thời học sinh vậy. Những linh hồn tiềm năng thì nghe như kiểu là nhân vật chính vậy, được buff hệ thống rồi trở lên mạnh mẽ, ngầu lòi rồi harem các thứ... Có lẽ là đúng những gì mình đang nghĩ rồi.
- Được thôi, vậy thì tôi cũng hỏi thẳng luôn. Tôi sẽ được cái gì khi giúp ông chứ?
- Nếu như ngươi hoàn thành tốt, ngươi sẽ được Ma Thần ban sức mạnh và trở thành Thần, giống như ta.
- Nhưng ta không cần thành Thần. Trở thành Thần để làm gì chứ?
- Sao lại không? Nếu ngươi thành Thần, ngươi có thể hồi sinh lai người vợ và đứa con của mình. Sao hả, thấy hợp lý chứ.
Bình thật sự bất ngờ với câu trả lời của Thần Vô Danh.
- Thật sự là có thể ư?
- Tất nhiên rồi, ngươi có thể hồi sinh bọn chúng, nhưng ở một thế giới khác chứ không phải là quê hương của ngươi...
- Được! tôi đồng ý!
Cậu trả lời ngay trong khi Thần Vô Danh còn chưa nói xong. Vậy là từ đây, nhiệm vụ của Bình đã chính thức được bắt đầu. Cậu bước vào vòng tròn ma thuật đã được vẽ ra, linh hồn bắt đầu tan ra thành từng mảnh và từng bước di chuyển tới thế giới mới.
TO BE CONTINUE.....
0