Farah trông có vẻ lo lắng cho Tom. Dù sao với vẻ bề ngoài của một thằng nhóc thế này thì hẳn là không thể yên tâm rồi.
- Nếu chị đã nói vậy thì em sẽ chọn một cái vậy.
Tom chỉ chọn bừa một thanh kiếm trông có vẻ tầm thường. Sau khi mua kiếm, cả hai lại tiếp tục đi mua thêm một vài loại thuốc cần thiết cho chuyến đi. Mọi thứ rất thuận lợi và không có bất cưa một vấn đề nào diễn ra.
Một tiếng sau tại cổng chợ. Liam và Baron đã đứng đợi trước cổng chợ chờ đợi nhưng không thấy Farah với Tom đâu. Baron thở dài.
- Haizz… lại tới trễ nữa rồi, mày nên nói với chuyện với vợ mình về việc đi trễ giờ đấy
Liam nghe vậy liền đỏ mặt.
- Đừng có nói linh tinh, tao với Farah vẫn đang tìm hiểu nhau! Cấm mày nói vậy trước mặt Farah, không thì đừng trách tao…
- Rồi rồi tao biết mà
Từ đằng xa Farah và Tom đang vội vã chạy tới.
- Xin lỗi cả hai người, tớ với Tom có đi hơi xa cổng một chút
- Không sao hết, dù lâu cỡ nào thì tớ vẫn có thể chờ mà.
Liam trả lời Farah với thái độ hiền dịu. Baron liền bĩu môi.
- Vậy á hả, lần trước tao có đi muộn chút xíu thôi mà ai đó đã nổi cáu rồi, sao lạ quá vậy?
- … Ờ… Cũng sắp đến giờ rồi, mình nghĩ chúng ta nên khởi hành thôi!
Đánh trổng lảng cũng nhanh thật đấy. Có vẻ như cậu ta đang thích Farah, đúng không Ori?
Tom nghĩ thầm trong đầu trong khi đi.
- Có vẻ là như vậy thưa chủ nhân. Theo như tôi thấy thì tên Liam kia đang yêu đơn phương thôi.
- Ra là như vậy nhỉ, đúng là tội thanh niên thật. Nhưng dù sao thì Farah cũng khá là xinh đó chứ, dù không phải là gu của tôi cho lắm
- Ngài Tommy, chẳng lẽ ngài thích…
- Đừng có nghĩ vớ vẩn! Trời ạ, chẳng hiểu sao tôi lại nói chuyện với cô nữa Ori.
Một chiếc xe ngựa từ xa chạy như bay rồi dừng trước mặt của 4 người. Người đánh xe ngựa bước xuống chiếc xe rồi nhẹ nhàng cúi người.
- Kính chào quý khách! Tôi là Uru, người đánh xe ngựa cho các vị trong chuyến đi lần này. Xin mời quý khách lên xe.
Farah có vẻ hơi bất ngờ.
- Đây … là gì vậy, Liam?
- Vì chuyến đi lần này sẽ khá xa nên chúng ta sẽ không đi bộ như mọi lần nữa. Vừa hay hôm trước tôi thấy dịch vụ này mới được cung cấp từ Công hội, họ đều là những người đánh xe thông thạo đường xá, chắc chắn sẽ giúp chúng ta tiết kiệm thời gian hơn đúng chứ?
- Cậu nói cũng đúng. Thôi được, vậy thì chúng ta đi thôi.
Bốn người nhanh chóng bước lên xe ngựa. Chiếc xe nhanh chóng khởi hành đi về phía cổng Nam của thành Russian.
- Chúng ta sẽ đi đâu vậy anh Liam?
Tom hỏi với một giọng điệu trẻ con. Dù không muốn trả lời lắm nhưng Liam vẫn phải nói vì công việc.
- Hôm nay bọn anh sẽ công phá một hầm ngục ở phía Nam. Nghe nói rằng nó mới được mở ra vào tuần trước. Anh đã phải mất kha khá tiền để vào được nó đấy.
- Hm? Vào hầm ngục cũng mất phí hả anh?
- Tất nhiên rồi, nhóc không biết ư? Mọi hầm ngục khi được mở ra đều sẽ được các công hội tranh giành quyền sở hữu, dù sao thì đó cũng là một mỏ vàng mà. Những mạo hiểm giả như bọn anh sẽ phải trả tiền cho họ để mua giấy phép vào trong hầm ngục. Đó là cách mà các công hội kiếm được bộn tiền mà không cần phải tốn sức.
- Vậy thì trong hầm ngục có gì thế ạ? Em…
Baron chen lời vào.
- Cu em chưa vào hầm ngục bao giờ hả? Trời ạ, đúng là một quyết định ngu ngốc khi bọn này đưa nhóc theo. Giờ thì xuống xe mau đi, bọn này không muốn mang theo một cục tạ đâu!
- Thôi đi Baron!
Farah đá nhẹ vào chân Baron. Cô nhìn sang phía Tom.
- Em thực sự chưa vào hầm ngục lần nào ư?
- À thì… vâng ạ
- Là thật ư? Haizzz… lẽ ra chị nên hỏi từ lúc trước mới phải. Hầm ngục là một nơi rất nguy hiểm kể cả với mạo hiểm gia bọn chị. Khác hẳn với việc đi săn ma thú thông thường, chúng ta đều có thể bỏ chạy khi gặp nguy hiểm. Nhưng hầm ngục thì khác, một khi đã bước vào thì phải đánh bại con trùm thì mới có thể thoát ra. Nếu không thì sẽ bị mắc kẹt trong đó, chiến đấu cho tới c·hết với lũ qoái vật. Bọn chị không thể đảm bảo được cho một người không có kinh nghiệm thế này được. Em hiểu chứ? Giờ nếu như muốn từ bỏ thì chị sẽ nói với người đánh xe ngựa trở lại…
- Không cần đâu ạ, em có thể lo liệu được cho mình. Chị không cần phải lo đâu. Giờ mọi người có thể kể cho em nghe về hầm ngục lần này chứ?
Cả 3 người đều im lặng trước sự bình tĩnh trong câu trả lời. Lần đầu họ gặp một đứa trẻ không biết sợ như thế này.
Có lẽ là do quá nhỏ nên Tom không nhận thức được sự nguy hiểm?
Farah nghĩ thầm trong đầu.
Baron cười nhẹ một tiếng.
- Thôi được, nếu như nhóc tự tin tới vậy thì được thôi. Lần này chúng ta sẽ vào một hầm ngục chứa một binh đoàn xương cốt! Chúng được gọi là gì ấy nhỉ? À, là lũ Skeleton. Bọn chúng cũng không khó đối phó lắm đâu. Lát nữa nhóc đi theo tụi anh nhặt ma thạch rơi ra từ bọn chúng là được.
- Dạ vâng!
Chiếc xe ngựa chạy bon bon qua những thảo nguyên rộng lớn phía Nam. Nhờ có khí hậu ôn đới nên không khí rất mát mẻ dễ chịu. Từ xa có thể nghe thấy tiếng hót từ những cánh chim bay lượn trên bầu trời trong xanh, ở đằng xa xa phía Bắc có thể thấy những tòa lâu đài kì dị xây trên nhũng sườn núi lấp ló sau những khu rừng thông. Nhìn sang phía Tây, những hòn đảo bay rải rác ở khắp nơi. Chúng có kích thước như một thành phố thu nhỏ vậy. Tom nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu suy nghĩ vu vơ gì đó.
- Ori
- Tôi đây thưa ngài
- Những thứ trước mắt của tôi đây… có thật sự tồn tại không vậy?
- ? tôi chưa thể xác định được câu hỏi thưa ngài
- Ý của tôi là thế giới này được vận hành bởi thứ được gọi là “lệnh” đúng chứ? Vậy thì nó đâu có khác gì một trò chơi điện tử? Tôi đang rất bối rối khi đến thế giới này bởi nó quá thực so với một trò chơi…
Ori im lặng một lúc như đang nghĩ gì đó.
- Tôi đã hiểu câu hỏi của ngài. Đáng tiếc là hiện tại cấp bậc hệ thống của ngài thực sự chưa đủ để được biết câu trả lời chi tiết. Nhưng với cấp bậc hiện tại thì có thể cung cấp 2 thông tin sau: thứ nhất, #world3651 được tạo nên bởi ma thuật của thiên thần, về bản chất chúng không khác biệt với thế giới quê hương của ngài. Thứ 2, “lệnh” là cổ ngữ Diastima được rút gọn và phiên dịch lại. Cổ ngữ Diastima hay còn gọi là Dias là thứ ngôn ngữ đặc biệt nhất vũ trụ, nó có thể tác động lên mọi thứ mà người đọc cần.
- !!!???
Có vẻ như Tom vừa nhận ra được điều gì đó.
- Tôi hiểu rồi.
Trời bắt đầu tối dần, lúc này chiếc xe cũng đang tiến vào khu rừng rậm phía Nam. Cần phải vượt qua cánh rừng này để đến vị trí của hầm ngục.
Liam tiến về phía người đánh xe.
- Trời có vẻ đã tối rồi, tôi nghĩ chúng ta nên dừng nghỉ chân ở đâu đó quanh đây
- Được thưa quý khách! Tôi có biết một một con suối ở gần đây, ở đó có một bãi cỏ khá lớn để cắm trại qua đêm
- Vậy thì tốt quá, nhờ cả vào chú vậy.
Chiếc xe ngựa dừng lại bên một con suối nhỏ, mặt trời đã lặn hoàn toàn sau ngọn núi. Bốn người xuống xe và bắt đầu việc cắm trại. Liam lấy chiếc lều được gấp gọn trong ba lô mà Tom đeo.
- Tôi và Baron sẽ dựng lều ở đây. Farah cậu hãy ở đây giúp tụi này nấu ăn được chứ? Có thêm nhóc Tom phụ thì sẽ nhanh hơn đấy.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh chóng như là việc này đã được họ thực hiện cả trăm lần vậy. Một nồi súp khoai tây cùng với thịt đã được hoàn thành sau khoảng một tiếng vất vả chuẩn bị. Sau khi ăn Liam và Biron đã đi ngủ sớm bởi họ sẽ phải thay nhau trực đêm. Không thể chủ quan khi đang ở trong rừng. Farah sẽ trực đầu tiên bởi dù sao thì ban đêm sẽ nguy hiểm hơn. Tom không cần phải trực do cậu còn nhỏ.
Trăng đã lên cao tới đỉnh đầu, Farah đã ngồi đọc sách kể từ lúc ăn xong. Hình ảnh của một nữ pháp sư ngồi đọc sách bên lửa trại làm cho Tom liên tưởng đến mấy bộ anime mà cậu xem khi còn là sinh viên.
- Chị rất thích đọc sách ạ?
Farah nhìn sang phía Tom cười nhẹ.
- Tất nhiên rồi, sách là tri thức mà. Đối với một pháp sư tự do như chị thì càng phải cố gắng học tập hơn
- Pháp sư tự do? Đó là gì vậy chị?
- Là giống như chị nè! Những pháp sư tự do như chị không có ai chỉ dạy hay dẫn lối, không gia nhập tổ chức hay tôn giáo nào, phiêu lưu khắp nơi mặc kệ mọi thứ đang diễn ra trên đời … Đó chính là pháp sư tự do. Em thấy sao?
- Có lẽ… nó rất vui? Em nghĩ vậy. Được học những thứ mình thích, đi những nơi mình muốn chẳng phải rất tuyệt vời sao?
Một sự im lặng kéo dài sau câu trả lời của Tom. Farah nhìn về phía lửa trại, ánh mắt có chút đượm buồn.
- Em xin lỗi! có lẽ em đã nói gì đó không phải phép hay là…
- Không sao đâu, chị ổn mà. Chỉ là chị nghĩ nếu như trở thành một pháp sư tự do như em nghĩ … chắc hản là rất vui…
Tom tiến đến ngồi đối diện với Farah.
- Chị hẳn là đang cần tâm sự nhỉ, em nghĩ là mình có thể giúp chị lắng nghe đó! Dù chắc là em sẽ chẳng giúp được gì nhưng mà … Dù sao thì nói ra những điều khiến mình khó chịu cũng sẽ thoải mái hơn mà
Farah có vẻ hơi bất ngờ. Dù có thể thấy rõ sự ngây thơ của Tom nhưng sâu trong tiềm thức của cô, Tom đem lại cảm giác trưởng thành hơn một đứa trẻ.
- Nếu em đã nói vậy thì sao chị có thể từ chối chứ? Thôi thì chị sẽ kể một chút vậy.
TO BE CONTINUED…
0