Tháng Năm Dài Đằng Đẵng - Lục Diệc Ca
Lục Diệc Ca
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: Ngoại truyện 2 - Hà Tích Tích
“Cái cây kia,” cô chỉ tay, “giống cây quế hoa dưới nhà em.”
“Chị bắt đầu hút thuốc từ bao giờ vậy?”
Hà Tích Tích tự giễu:
“Anh chưa bao giờ đến chỗ quê mùa thế này phải không?”
Anh chỉ khẽ gọi tên cô: “Tiểu Tích.”
Trần Sước vừa lắc đầu vừa cười cô: “Em đúng là…”
Chương 40: Ngoại truyện 2 - Hà Tích Tích
Giống như tấm ảnh cưới nực cười kia, biết rõ là giả, vậy mà cô vẫn chẳng nỡ vứt bỏ.
“Trần Sước,” cô lặp lại, giọng kiên quyết, “chúng ta chia tay đi.”
Trần Sước mỉm cười: “Nhớ nhà à?”
Vào nhà, cha mẹ cô nhiệt tình chào đón Trần Sước. Anh cao lớn, vừa ngồi xuống ghế sô-pha là gần như chiếm hết chỗ.
Sau hôm đó, Trần Sước thường lái xe đến cổng trường đón Hà Tích Tích đi ăn. Không phải sơn hào hải vị gì, ở Bắc Kinh thiếu gì món ngon, mà là những quán xá nhỏ lạ lẫm, anh đều tìm ra được. Hà Tích Tích không kìm được phải thốt lên:
Hà Tích Tích vốn không quen uống thuốc, bị anh ép mới chịu nuốt. Anh còn tự mang loa bluetooth đến, đặt trong phòng cô, mở nhạc nhẹ nhàng cho cô nghe. Chẳng mấy chốc thuốc phát huy tác dụng, cô thiếp đi.
“Trần Sước, chúng ta chia tay đi.”
“Em…”
“Chỉ là bạn quen ở Mỹ thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong tiệm chẳng có gì để chọn, mấy bộ váy cưới, vest tử tế cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hai người thay đồ trong phòng thử, cùng bước ra, nhìn nhau. Trong giây phút bốn mắt chạm nhau ấy, Hà Tích Tích bỗng nhận ra mình chẳng hề thấy cái “tim đập thình thịch” như trong tiểu thuyết.
Hai người ở tuổi đôi mươi, gọi là yêu nhau, nhưng không nắm tay, không ôm nhau, chẳng hề có khao khát hôn nhau. Họ có thể có rất nhiều tình cảm, nhưng riêng tình yêu thì không.
“Ừ.”
Cô in hai tấm, một tấm bỏ vào phong bì đưa cho Trần Sước, rồi nói:
Bệnh đến dồn dập, cô sốt cao. Trần Sước gọi điện rủ đi ngắm tuyết trong Tử Cấm Thành. Cô mơ màng cầm điện thoại, nói khẽ: “Để hôm khác đi.”
Hà Tích Tích nhìn anh chằm chằm, một lát sau lạnh lùng cười:
Sau khi về nước, Hà Tích Tích tìm được công việc tại một trường đại học, bắt đầu từ vị trí trợ giảng, lương rất ít. Nhưng dần dần cô thấy ghét những quan hệ xã giao phức tạp, thà vùi đầu trong phòng thí nghiệm sạch sẽ, ngày đêm làm thí nghiệm, ghi chép số liệu.
Nhà Hà Tích Tích ở nơi chẳng thể gọi là khu dân cư đúng nghĩa. Trần Sước phải cúi đầu mới đi lọt trần cầu thang thấp. Bậc thang bẩn thỉu, góc nhà còn vứt túi rác chẳng biết của ai, mùa đông mà vẫn bốc mùi. Trên tường xám loang lổ toàn vết vẽ bậy của trẻ con. Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trần Sước, Hà Tích Tích bỗng thấy xót xa nghẹn lại.
Mỗi lần anh xuất hiện, tất cả lớp ngụy trang của cô đều tan vỡ trong phút chốc.
Cô tức đến mức bật cười, hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Năm thứ hai sau khi cô về nước, đúng hôm Bắc Kinh có đợt tuyết đầu mùa, Hà Tích Tích ngã bệnh.
“Giang Hà, thuốc lá và rượu không giúp quên một người đâu, chúng chỉ làm mình chìm sâu thêm thôi. Trên đời này chỉ có một thứ khiến người ta quên được quá khứ, đó là thời gian.”
Có lẽ đây là tấm ảnh “cưới” đơn sơ nhất trong đời Trần Sước, nhưng lại là bức ảnh duy nhất của Hà Tích Tích chụp cùng anh.
“Em nhìn gì thế?”
Quán bánh đó nằm sâu trong ngõ nhỏ lát đá xanh, phải gõ ba tiếng mới có người mở cửa. Bước vào, bàn đá trong sân đã bày sẵn rượu và bánh quế hoa. Trần Sước hiếm khi không pha trò, chỉ khẽ nói: “Trung thu vui vẻ”, rồi cùng cô ăn một bữa cơm lặng lẽ.
Khi tỉnh dậy, cô khoác áo đi theo tiếng động xuống bếp, thấy anh đang cúi người tắt bếp ga. Anh mặc sơ mi trắng, đi đôi dép vải màu lanh, cầm thìa nếm một ngụm cháo.
“Cởi ra đi, sau này em sẽ có bộ váy cưới đẹp nhất.”
Trong số những lời hứa của Trần Sước, mười câu thì cùng lắm anh nhớ được một. Nhưng lần nào anh nhớ, cũng chính là câu làm cô xúc động nhất.
Anh nói: “Sau này về nước, anh đưa em đi ăn một quán bánh quế hoa, chỉ bán đúng ngày Trung thu.”
Đến tháng Giêng năm đó, Hà Tích Tích về quê ăn Tết. Trần Sước mua hai tấm vé máy bay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe vừa như thở dài, vừa như bất lực.
“Chỉ lần này thôi.” Cô khẽ nói, “Không tính đâu.”
“Bạn trai à?”
Cô nghe rõ tiếng tim mình, từng nhịp nối tiếp nhau.
Ánh đèn cam ấm hắt xuống từ trần, giây phút ấy, mắt cô đỏ hoe, suýt nữa đã bật khóc.
“Trần Sước, sao anh có thể bắt nạt người khác thế này?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đó là chuyện từ nhiều năm trước, khi họ còn ở Mỹ. Hồi đó mọi người tụ tập ở nhà Trần Sước tổ chức tiệc Trung thu. Anh lúc ấy có bạn gái khác, cùng cô ấy nướng thịt ngoài vườn. Hà Tích Tích không thích đám đông, một mình đứng trên ban công hóng gió. Bất ngờ có người vỗ vai, cô quay lại thì thấy Trần Sước:
Trần Sước hơi buồn:
Anh lấy từ trong túi ra chiếc bật lửa bạc, hỏi: “Có hút thuốc không?”
Cha mẹ Hà Tích Tích không nói được tiếng phổ thông, bối rối dùng tiếng địa phương nói chuyện với Trần Sước. Thật ra cũng chẳng có gì để nói nhiều, hỏi về cha mẹ anh, hỏi về công việc, mà những điều ấy Trần Sước cũng chẳng biết trả lời thế nào.
“Đêm ba mươi về cũng kịp.”
“Anh theo em về nhà à?” – cô hoảng hốt.
Anh đưa tay kéo cô. Cô không chống cự. Trước mặt người khác cô kiêu hãnh bao nhiêu, thì trước mặt anh lại thấp hèn bấy nhiêu.
tách
Thực ra nhiều lần cô đã tưởng mình buông bỏ rồi, không còn nhớ, không còn mơ tưởng, cũng không còn đau vì anh nữa.
Anh quay lại, thấy cô, liền mỉm cười đặt thìa xuống, nói:
“Anh mặc đồ rách rưới chắc cũng vẫn phong độ thôi.”
Anh sững sờ.
“Thế nhà anh thì sao?”
Đêm trước ngày Hà Tích Tích về nước, Giang Hà nhất quyết đòi học hút thuốc với cô. Giang Hà bị sặc đến đỏ mặt, khói mù mịt, cô vừa ho vừa hỏi:
Trần Sước theo phản xạ lắc đầu, nhưng lại bắt gặp ánh mắt Hà Tích Tích đang nhìn mình.
Ngay khoảnh khắc ấy, Hà Tích Tích cảm giác mình bị sỉ nhục nặng nề. Cô giơ tay, hận không thể tát thẳng vào mặt anh. Nhưng tay bị anh chặn lại, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Anh chỉ cười: “Không nhớ nữa.”
Anh hơi sững người, rồi mở lòng bàn tay ra, nắm lấy tay cô. Đó là lần đầu họ nắm tay nhau, và cuối cùng Hà Tích Tích mới nhận ra, chua chát thay, cũng là lần duy nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ngập ngừng, khẽ “ừ” một tiếng: “Xem như vậy đi.”
Bà chủ ngồi trong tiệm, hờ hững hỏi:
“Tiểu Tích, chúng ta thử bên nhau đi.”
Hà Tích Tích nhớ lại lần đầu tiên mình hút thuốc, là mùa hè năm hai mươi tuổi. Hôm đó Trần Sước lái xe chở cô lên núi ngắm dải ngân hà. Bầu trời đêm thấp đến mức như chỉ cần giơ tay ra là chạm tới. Cô không giống những cô gái khác, không hét ầm vì thích thú, chỉ ngồi trong chiếc xe thể thao của anh, hạ kính cửa sổ, lặng lẽ nhìn về phía đêm tối tĩnh mịch bên kia sườn núi.
Mà cô lại cam tâm tình nguyện, ngọt bùi cô đều nuốt hết.
Trần Sước cũng thành thật:
Quê Hà Tích Tích là một thành phố nhỏ, cách Bắc Kinh ba giờ bay, xuống máy bay còn phải bắt xe khách thêm năm tiếng. Cô ngồi cạnh cửa sổ, giữa đường buồn ngủ, nghiêng đầu tựa lên vai anh.
Trần Sước là người tình gần như hoàn hảo: chu đáo, lãng mạn, mỗi buổi hẹn một nơi mới mẻ, giống hệt cách anh đối xử với những bạn gái trước. Một đêm, hai người đi mua hoa quả ngoài cổng trường của cô. Hà Tích Tích cúi xuống chọn trái cây, anh đứng bên chẳng làm gì. Lúc tính tiền, cô bất giác đưa tay nắm tay anh.
Cô bật tàn thuốc, giọng khàn khàn nói:
.
Từ đó, cô yêu cảm giác hút thuốc, như một cách tự sát chậm rãi. Giống như việc yêu Trần Sước vậy.
Ăn cơm trưa xong, Hà Tích Tích dẫn anh ra ngoài đi dạo. Ở nơi này không có xe buýt, chỉ cần ba tệ là có thể ngồi xe ba bánh chạy từ bắc sang nam thị trấn. Dọc đường, các cửa hàng đều đóng cửa im lìm, cảnh tượng tiêu điều đến mức thê lương.
Hà Tích Tích lắc đầu, năn nỉ bà chủ chụp cho họ một tấm hình. Nền đỏ, cả hai đứng trên tấm giấy dán tường, “một, hai, ba” –
Anh không nói gì, chỉ nắm chặt cổ tay cô, siết không chịu buông.
“Trần Sước, anh thương hại em sao?”
Cô mỉm cười gật đầu:
“Anh ở Mỹ suốt năm năm đó, làm sao chịu đựng nổi thế?”
Trước đó, Hà Tích Tích đã báo trước với cha mẹ rằng sẽ có một người bạn cùng về nhà. Mẹ cô vui vẻ hỏi:
“Em không muốn chơi trò này nữa,” cô nói, “chúng ta đều rõ, anh sẽ chẳng bao giờ ở bên em. Bỏ qua tất cả điều kiện mà người yêu nào cũng cân nhắc, gia thế, ngoại hình, tương lai, xuất thân… Trần Sước, ngay từ đầu, anh chưa từng yêu em.”
Cô cười, vươn vai, chỉ vào cửa tiệm duy nhất còn sáng đèn trên cả con phố. Trần Sước đi cùng cô lại gần, mới thấy đó là tiệm áo cưới. Con ma-nơ-canh mặc chiếc váy cưới trắng đã bẩn đến chẳng ra dáng.
Không lâu sau, anh đã tới nhà, tay xách đầy túi thuốc. Vào cửa rồi mới hỏi: “Em bị gì vậy?”
“Ừ.” – anh hờ hững đáp.
“Dẫn em đi ăn bánh quế hoa.”
Một hôm sau giờ dạy, cô vừa bước ra khỏi lớp thì nhận được điện thoại của Trần Sước:
Cho đến khi anh lại xuất hiện.
Đã cố gắng đến cùng, nhưng không được thì vẫn là không được, càng gắng càng vô ích.
“Chọn váy cưới à?”
“Buông đi, Trần Sước.” Hà Tích Tích lặng lẽ nhìn anh. “Anh sớm đã biết sẽ có ngày này mà.”
Cô lại lưỡng lự lắc đầu:
“Không,” cô khẽ phủ nhận, “chỉ là hồi xưa mỗi mùa Trung thu mẹ em đều làm bánh quế hoa.”
Cô hiểu anh đến vậy, anh cũng hiểu cô đến thế. Nhưng dẫu vậy, cô vẫn không thể vượt qua. Không yêu một người khó chừng nào, thì yêu một người cũng khó đến thế.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.