Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 169: Hắc Viêm Ma Đế
- Sụp!
Ngoại trừ Thiếu Kiếm Thánh, tất cả mọi người đều sẽ đi về với đất mẹ...
Hắn ta lên tiếng khi ánh mắt họ chạm nhau.
Lời nói của hắn ta kèm theo âm thanh máu bắn tung tóe.
Lượng khí khổng lồ vô lý tụ lại tại một điểm duy nhất để tạo thành một quả cầu trông thật khủng kh·iếp khi nhìn vào.
Hắc Viêm Ma Đế mỉm cười khi nhìn thấy cô, nhìn cô bằng ánh mắt chế giễu.
Khi nghe nhắc đến Kiếm Tôn, Vi Tuyết A nắm chặt bàn tay.
Trước động thái nhẹ nhàng của hắn, hàng loạt võ giả của Liên Minh Võ Lâm rút kiếm, sẵn sàng tự vệ.
Các thành viên của Liên Minh Võ Lâm nhanh chóng di chuyển sau khi nhìn thấy hắn, nhưng tất cả đều dừng lại khi hắn ta liếc nhìn họ.
- Ta muốn ngươi đừng đến nơi đó. Ta muốn ngươi ở lại đây cho đến khi Kiếm Tôn bị g·iết thảm hại dưới tay Giáo chủ, mà ngươi không thể hỗ trợ hắn được.
Vi Tuyết A nói với giọng điệu mệt mỏi.
-...
Sau khi cố gắng lấy lại bình tĩnh, Quỷ Kiếm ngẩng đầu lên.
Hắn tỏ ra bối rối sau khi nghe câu hỏi của Vi Tuyết A.
Cô cảm thấy trái tim mình như bị nguồn khí đó bóp nghẹt lấy.
-Khụ...
Mặc dù cảnh giới võ công hiện tại của hắn có thể khiến hắn khó có thể chú ý đến cô, nhưng cô vẫn thận trọng.
Cùng với lời nói của Hắc Viêm Ma Đế, Vi Tuyết A tra kiếm vào lại vỏ kiếm.
Cô di chuyển cơ thể mình không một tiếng động, gần giống như một bóng ma.
Phòng của Cửu Dương Thiên nằm cạnh khách điếm nên cô cần phải đặc biệt kín đáo để tránh bị phát hiện.
Nhưng Vi Tuyết A không còn chút lòng kiêu hãnh nào để nói rằng đó là sự thật.
- Nếu có thêm một người can thiệp thì tất cả mọi người ở đây sẽ c·hết hết.
Cô chỉ tiếp tục nhìn hắn đang đứng dưới cơn mưa.
Chỉ riêng sự chênh lệch về số lượng đã đủ để đè c·hết hai ma nhân, nhưng người của Liên Minh Võ Lâm lại không thể dễ dàng hành động.
Cùng lúc đó, thanh kiếm của Vi Tuyết A lóe lên ánh hoàng quang, chém xuyên qua hắc viêm và cứu người đó trong đoàn của cô.
Vi Tuyết A nói với giọng bình tĩnh.
Hắn ta bước tới một bước.
Chỉ cần một động tác vung tay của Hắc Viêm Ma Đế, ngọn lửa liền tụ lại.
Cũng không có gì khác biệt đối với người được gọi là Hắc Viêm Ma Đế.
Cô định không để lại dấu vết nào, xóa sạch mọi dấu vết về sự hiện diện của Trương Thiên Niên khỏi thế giới này.
-K...Không...
Hắc Viêm Ma Đế liếc nhìn phản ứng của Vi Tuyết A.
- Ngươi muốn gì?
- Ta nghĩ ngươi sẽ không bao giờ cúi đầu trước ta, nhưng ta đoán ngay cả Thiếu Kiếm Thánh toàn năng cũng không muốn m·ất m·ạng.
Những xác c·hết lạnh ngắt nằm rải rác xung quanh cô và ngọn lửa âm ỉ không ngừng, nó dường như miễn nhiễm với cơn mưa, tất cả đều giống như một lời nguyền đối với cô.
- Ngươi có thực sự muốn từ bỏ chút lòng kiêu hãnh còn lại của mình chỉ để được sống không?
Vi Tuyết A bắt đầu chạy, bước chân nhẹ nhàng và nhanh nhẹn.
Quỷ Kiếm không thể chịu được áp lực đang đè lên mình và tiếp tục nôn ra máu một lần nữa.
Thứ duy nhất còn lại là ánh hoàng quang trong mắt cô.
- Lần sau gặp lại, hy vọng ngươi vẫn có vẻ bất lực như vậy. Dù sao thì ở trạng thái đó, ta cũng dễ g·iết ngươi hơn.
Sau khi nhìn chằm chằm vào dấu vết đó một lúc, hắn ta quay lưng lại với Vi Tuyết A.
Bụp!
****************
Đôi mắt tràn đầy dòng khí vẫn sáng rực hoàng quang, nhưng đôi mắt cô lại có vẻ trống rỗng như thể quang minh đó đã bị xóa mất.
- Tại sao ngươi nghĩ rằng ta sẽ để các ngươi đi hết?
- Chúng ta quay lại thôi... Họ đang đợi chúng ta.
Và khi sức ép biến mất, các thành viên của Liên Minh Võ Lâm cũng bắt đầu đứng dậy từng người một.
- Ài...
- Một khi điều đó xảy ra, lão già bất lực kia sẽ bị g·iết.
Hắn ta dùng tay nâng cằm Vi Tuyết A lên.
Và có ít nhất hàng chục người từ Liên Minh Võ Lâm.
Ngọn núi này, là nơi được gọi là Thái Sơn và là quê hương của Võ Đang, đã bị nhấn chìm trong biển lửa.
Chỉ riêng v·ết t·hương nghiêm trọng trên ngực cũng đủ cho thấy tình hình nghiêm trọng mà hắn đang gặp phải.
Khi hắn ta nói đến lòng kiêu hãnh, liệu hắn có đang ám chỉ đến việc cô đang cầu xin mạng sống của mình không chỉ với một ma nhân, mà còn với một kẻ thù chính thức của Liên Minh không?
- Cho dù đó là niềm kiêu hãnh của phe Chính giáo hay một niềm hy vọng mới, cuối cùng tất cả những thứ đó chỉ là những lời lẽ vô nghĩa vì ngươi cũng chỉ là một con người, nhưng những kẻ ngốc nghếch của Liên Minh lại không nhận ra điều này.
- Chắc ngươi mệt lắm. Ngươi nên buông bỏ những thứ ngươi không thể cứu được ngay từ đầu.
- Rít!
Nhiều võ giả canh gác tòa lầu các, nhưng không ai phát hiện ra sự hiện diện của Vi Tuyết A.
Điều đó có nghĩa là vẫn còn hàng chục con côn trùng của Liên Minh Võ Lâm ở đây.
Lý do chính khiến Liên Minh Võ Lâm do dự t·ấn c·ông có lẽ là do sự mệt mỏi của Vi Tuyết A.
Điều này rất hiển nhiên vì chủ nhân ban đầu của cơ thể này có thể đang ngủ.
Nguồn khí bên trong cô đang dần cạn kiệt.
- Ngươi muốn gì?
Cô thì thầm với chính mình, mặc dù không có tiếng trả lời.
Thiếu Kiếm Thánh, Vi Tuyết A nhìn chằm chằm vào người đàn ông bằng ánh mắt lạnh lùng.
- Sư phụ...! Người có khỏe không?
Ngọn lửa đang lơ lửng trong không trung đột nhiên lao về phía người vừa lên tiếng.
- Ta sẽ thực hiện điều đó.
Cùng với việc đầu cô được nâng lên, mái tóc che khuôn mặt cô cũng được vén sang một bên, giờ đây hắn có thể nhìn rõ đôi mắt của Vi Tuyết A.
Gây ra thêm xung đột ở đây chỉ khiến họ nhanh chóng bị tàn sát, đặc biệt là khi cô đang trong tình trạng suy yếu.
- Cá nhân ta ghét cái danh hiệu đó lắm. Nhắc lại lần nữa, ta sẽ xé toạc cổ họng ngươi ngay tại đây. Vậy nên ngươi nên coi chừng.
- Mệnh lệnh của ta chỉ liên quan đến Quỷ Kiếm.
Những người cuối cùng đã vượt qua được nỗi sợ hãi và bắt đầu chạy về phía Hắc Viêm Ma Đế, đã dừng lại sau khi nghe thấy lời nói đó của Vi Tuyết A.
Những quả cầu hắc viêm lơ lửng trên không trung biến mất cùng với cơn gió sau mệnh lệnh của hắn ta.
- Sư phụ! Chúng ta không thể để chuyện đó xảy ra được... Chúng ta sẽ thay ngài làm-
Cô nhớ đến chữ 'Ma' được viết ở mặt sau quần áo của Hắc Viêm Ma Đế. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Nếu ngươi làm thế thì ta sẽ để ngươi sống.
- Ngươi đánh giá ta quá cao rồi. Ta không phải là một người cần lý do chỉ để nói.
Chỉ cần thêm một chút nữa thôi.
- Thật buồn cười.
Vi Tuyết A biết ngay rằng cảm giác này chính là cảm giác bị khắc cấm chế.
Rầm!
Đơn giản vậy thôi – hắn ta có thể dễ dàng g·iết c·hết tất cả mọi người có mặt ở đây.
Sau đó, hắn ta nói như thể đang chờ đợi khoảnh khắc này.
Cô không biết liệu mình có đủ khả năng cứu mọi người ở đây, trong khi chống trả lại người đó trong tình trạng hiện tại hay không.
- Khụ...
Trước khi Quỷ Kiếm kịp nói hết câu, hắn đã bị chủ công mình đá vào cằm khiến hắn b·ất t·ỉnh.
-H-Hắc Viêm Ma Đế.
Áp lực trong khu vực tăng đột ngột, buộc nhiều người phải quỳ rạp xuống.
Đó là y thất dành riêng cho dòng dõi của Minh chủ Võ Lâm, nên có nhiều hộ vệ hơn bên ngoài, nhưng tất cả bọn họ đều b·ất t·ỉnh và ngã xuống sàn khi Vi Tuyết A tiến đến gần.
- Vẫn cái vẻ mặt chán ngắt đó.
Quỷ Kiếm đã mất đi ý thức cũng biến mất cùng với hắn ta.
- Chỉ riêng việc ngươi lên tiếng đã chứng tỏ ngươi có lý do chính đáng.
Cô chỉ cần đi thêm vài bước nữa là tới mục tiêu.
Đó là tất cả những gì cô muốn nếu cô ấy được phép hy vọng.
Đó chính là điều hắn ta mong muốn...
Vì Hắc Viêm Ma Đế đã túm lấy cô với lực khá mạnh nên một dấu tay màu đỏ đã để lại trên chiếc cổ trắng nõn của cô.
Cô tiếp tục tiến về phía trước, kìm nén sát khí của mình.
Bởi vì mọi người đều biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu thứ đó nhắm thẳng vào họ.
Khi ngọn lửa bùng c·háy d·ữ d·ội hơn, có người lên tiếng với giọng run rẩy.
Chương 169: Hắc Viêm Ma Đế
Mặc dù biết rằng tin vào lời nói của một ma nhân là vô cùng ngu ngốc và vô lý, nhưng Vi Tuyết A vẫn phải nói ra những lời đó.
Nhưng vì cô ấy cúi đầu nên không ai có thể thấy được biểu cảm đó của cô.
Giữa lúc đó, Hắc Viêm Ma Đế nói chuyện với Vi Tuyết A.
Đó là vì mái tóc của Vi Tuyết A đang đổi màu.
Ba ngày sau ngày hôm đó...
Liệu nó có nghe thấy cái người kia đó không?
- Ngươi thực sự muốn giữ mạng sống của mình bằng cách làm như vậy sao? Có vẻ như mắt ngươi đã mất hết tinh thần rồi nhỉ?
Vào một giờ muộn, khi mặt trăng treo cao trên bầu trời...
Cô từ từ bắt đầu siết chặt tay hơn.
Hắn ta không hề quan tâm đến họ mà chỉ tiếp tục nói.
Không cần dùng đến kiếm.
- Không sao đâu... Hắc Viêm Ma Đế không phải là người sẽ nói dối.
Cô có thể nghe thấy giọng nói của các võ giả ở đây, nhưng bên trong tại cô chỉ còn lại sự im lặng.
Bởi vì sự hiện diện của người đàn ông đứng gần Quỷ Kiếm đã đủ sức ngăn cản hàng chục võ giả ở đây.
Cảm xúc mà cô cảm thấy sau khi cuối cùng cũng đối mặt với kẻ mà cô vô cùng muốn g·iết, nó lại dường như giống sự oán giận hơn là sát ý.
Vi Tuyết A đột nhiên mất thăng bằng nên các thành viên của Liên Minh Võ Lâm vội vã chạy về phía cô để đỡ cô.
- Ta xin lỗi... Nếu không phải vì chúng ta, Sư phụ đã có thể dễ dàng xử lý một ma nhân như vậy rồi....
Kiếm Tôn đã tử dưới tay Thiên Ma.
Người kia khuỵu xuống, kêu lên một tiếng thảm thiết.
Đôi mắt Hắc Viêm Ma Đế sáng lên sau khi thấy phản ứng của Vi Tuyết A.
Vi Tuyết A thở dài nhẹ nhõm rồi đi ra khỏi khách điếm.
Với hành động đó, mọi người đều cố gắng lao vào hắn ta bằng kiếm, nhưng họ không thể đến gần hắn hơn vì ngọn lửa cản đường.
Với quyết tâm này, Vi Tuyết A đã mở cánh cửa để đối mặt với người mà cô đang tìm kiếm.
Vi Tuyết A đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu.
Một cảm giác khó chịu xâm chiếm lấy cơ thể cô.
- Nếu đó là điều ngươi muốn thì ta sẽ làm.
Ta có thể tiêu diệt tất cả bọn chúng.
Trước mặt hắn ta là một nữ nhân, toàn thân được bao phủ bởi hoàng quang.
Hắn ta bình tĩnh bắt đầu di chuyển, từ từ tiến về phía Vi Tuyết A.
Mặc dù chuyển động rất uyển chuyển, cơ thể trẻ trung của cô lại di chuyển với tốc độ của gió.
Không còn nhiều thời gian nữa.
-A...Agh!
Cô phải sống.
Vì cô có thể cảm nhận được nguồn khí của người đó rất rõ.
Dường như cảm ứng được một sự hiện diện khủng bố nào đó, mà luồng khí của các võ giả run lên và hơi thở bọn họ trở nên gấp gáp.
Nhưng cô không thể không đồng ý với hắn ta khi hắn gọi cô là con điên ngốc.
Thấy vậy, Quỷ Kiếm vội vàng hét lên.
Sau khi Hắc Viêm Ma Đế biến mắt, ngọn lửa vẫn c·háy d·ữ d·ội bất chấp trời mưa đã từ từ tắt lịm dần.
Người đàn ông chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra hàng chục người phía sau cô.
Giữa đ·ám c·háy, một người đàn ông quỳ xuống, v·ết m·áu loang lổ khắp người.
Hơn nữa, nó giống như một cảm giác khao khát hơn là oán hận.
- Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy...
Suy cho cùng, đã rất lâu rồi cô mới đạt đến trình độ không cần dùng đến kiếm nữa.
Vi Tuyết A nghiến chặt răng và cau mày khi nghe cái tên được nhắc đến.
Vi Tuyết A hỏi người đàn ông bằng ánh mắt sắc bén.
Trương Thiên Niên, thay vì ngủ, đã chào đón cô bằng một nụ cười đầy sự giả tạo.
Cuối cùng, khi hắn đứng ngay trước mặt cô, hắn ta hỏi cô trong khi mắt hắn chạm phải đôi mắt hoàng sắc của cô.
Bởi vì có một việc cô cần phải làm.
- Ta phải làm gì để ngươi có thể để họ rời đi an toàn?
Điều gây sốc hơn nữa là những lời nói đó không phải của ai khác mà chính là của Thiếu Kiếm Thánh Vi Tuyết A, cháu gái của Kiếm Tôn và là đệ tử chân truyền của ông.
- Không nói gì về cuộc sống của các ngươi.
- Bởi vì ngươi sẽ không thể nói chuyện với ta ở đây như thế này nếu đó không phải là kế hoạch của ngươi.
...Hắc sắc sẫm...
-Thiên Đường của giáo phái ta...
Bất chấp tình hình này, Vi Tuyết A vẫn tiếp tục nhìn hắn ta bằng ánh mắt như trước.
- Ý ngươi là sao?
- Nói!
Chỉ còn Vi Tuyết A và Quỷ Kiếm vẫn đứng vững, nhưng Quỷ Kiếm đang cố gắng chịu đựng luồng uy áp này.
Đó là những gì mà tất cả những ma nhân đã làm cho đến nay và ma nhân trước mắt cô lại đặc biệt quen với những hành động như vậy.
- Lưỡi của ngươi nói quá nhiều so với một kẻ thua cuộc. Ngươi có hài lòng nếu ta tự tay t·hiêu r·ụi ngươi không?
“Phù.”
Trong đêm tối, nguyệt quang không thể chiếu rọi xuống mặt đất, nhưng những tia sáng yếu ớt bắt đầu hình thành xung quanh cô.
- Sao mày dám... một tên xấu xa từ Ma giáo như ngươi lại dám nói về Kiếm Tôn như thế-
Họ chuẩn bị sẵn sàng để phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra, ít nhất cũng có thể đảm bảo Vi Tuyết A trốn thoát an toàn.
Nhìn cô, hắn ta nói với Vi Tuyết A bằng giọng điệu như thể hắn đang cảm thấy vô lý.
Với những bước chân nhẹ nhàng. Vi Tuyết A ẩn mình bên trong một tòa lầu các khác.
Vù vù.
Thêm một chút nữa.
-C-Chủ Công...
Những ngọn lửa đen ngòm t·hiêu r·ụi mọi thứ trên đường đi của nó.
-Xin lỗi, đây là lần cuối.
Khi một nam nhân trong nhóm chuẩn bị hét lên, Vi Tuyết A giơ tay lên để ngăn hắn lại.
“Ta đang đợi ngươi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
-Chủ Công...! Ngài thực sự định để những con côn trùng đó sống sao-
- Ngươi có muốn sống không?
Tuy nhiên, có một điều cô muốn nói.
Nơi này chỉ có hai ma nhân.
Quỷ Kiếm run rẩy vì sợ hãi, buộc chiếc lưỡi đông cứng của mình phải cử động.
Vi Tuyết A cũng ra hiệu cho họ dừng lại, nhưng họ dừng lại chỉ vì họ đã bị nỗi sợ hãi bao trùm lấy.
- Sư phụ, sao người có thể nói như vậy với một tên phản bội như hắn!
Vi Tuyết A từ từ mở mắt ra.
Cuộc chiến giữa Liên Minh Võ Lâm và q·uân đ·ội của Quỷ Kiếm trên núi Võ Đang đã kết thúc với thất bại của phe Chính giáo.
Nguồn khí này có thể dễ dàng bị ngăn chặn nếu cô cố gắng, nhưng Vi Tuyết A đã không ngăn nó lại.
- Im lặng! Một ma nhân ghê tởm như ngươi dám nói thế sao!
Khi nhìn thấy sự quyết tâm cảm động của họ, hắn ta cười khẩy.
Khi hắn ta thúc giục, Vi Tuyết A lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn Giáo chủ của Ma giáo đã tự mình xóa sổ lực lượng chính của Chính giáo.
Nhìn thấy điều này, người đàn ông nói một cách thờ ơ.
Vì hắn đã đạt được thứ mình mong muốn ở nơi này, cô cũng phải thực hiện mục đích của mình.
Ngay sau đó, cô đã đến được mục tiêu của mình, nơi Trương Thiên Niên đang ở.
Ma nhân đều nghe theo mọi mệnh lệnh của Thiên Ma.
Khi nhìn lên, hắn thấy một người đàn ông với đôi mắt sáng rực ánh xanh, đang nhìn xuống Quỷ Kiếm, ánh mắt không chút cảm xúc.
Cô biết rằng hành động này của mình thật vô cùng đáng thương.
Sự thật này khiến hắn ta cảm thấy khinh thường.
- Chúng ta đi xuống đi. Lưu Tinh Kiếm nhất định rất lo lắng cho chúng ta.
- Câm miệng lại, Quỷ Kiếm!
Cùng với giọng điệu chế giễu, một luồng khí nham hiểm tỏa ra từ phía sau hắn.
-S-Sư phụ
Ngay sau khi nói xong, hắn ta biến mất sau khi phủ kín mình bằng ngọn lửa.
Hắn đã tiêu diệt hoàn toàn Hoa Sơn bằng cách nhấn chìm nó trong biển lửa.
Sau khi nghe Vi Tuyết A nói, các thành viên của Liên Minh phía sau cô đều nhìn cô với vẻ mặt sửng sốt.
Cô muốn giúp hắn mở đường.
Mái tóc vàng của cô đã trở lại màu đen ban đầu vì dòng khí của cô đã bị phân tán đi.
Các thành viên của Liên Minh Võ Lâm đứng sau Vi Tuyết A đã phản ứng lại dữ dội.
- Vì ngươi đã vứt bỏ lòng kiêu hãnh của mình, ta cũng sẽ giữ lời hứa.
Lý do duy nhất khiến cô muốn giữ mạng sống của mình là vì cô vẫn còn nhiều thứ phải lo liệu.
Đó là tất cả những gì Vi Tuyết A muốn.
- Nhưng đó không phải là lý do chính đáng để ta cho các ngươi sống.
- Mọi người, tiếp tục cảnh giác! Vẫn có thể có phục kích.
Khi cô nói với giọng điệu vô vọng, như thể cô đã từ bỏ mọi thứ, Hắc Viêm Ma Đế dường như mất hết hứng thú và túm lấy cổ Vi Tuyết A.
Nhiều người chắc chắn sẽ bất lực trước một kẻ săn mồi đã nhe nanh.
Cô không cần phải tìm kiếm mục tiêu của mình.
Hà Nam, nơi cư trú của Trương gia nằm ở trung tâm của Liên Minh Võ Lâm, hiện ra trước mắt cô.
Nhưng kế hoạch của ta đã bị phá hỏng bởi con ả đó.
Những người sống sót ở Võ Đang phải chịu đựng sự sỉ nhục khi phải chạy trốn đến Hà Nam.
Chỉ sau khi Vi Tuyết A cảm nhận được trái tim mình bị khắc cấm chế, cô mới được thả ra.
-...Ngươi sẽ làm gì?
Trên ngọn núi Thái Sơn xám xịt, một bóng người khổng lồ hiện ra.
Phừng phựt!
Vi Tuyết A thở dài.
- Đúng vậy. Sư phụ, ta nghĩ tốt hơn là ngài nên chạy trốn trong khi chúng ta cố gắng ngăn chặn hắn-! (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay cả khi trước lời chế giễu của hắn, Vi Tuyết A vẫn im lặng.
Khi người đàn ông chuẩn bị giơ kiếm lên lần nữa, máu từ miệng hắn ta lại rỉ ra.
- Lũ côn trùng đáng thương kia, nếu số lượng các ngươi ít đi, thì bọn ngươi thậm chí còn không thể phát ra tiếng động... sao các ngươi dám xưng hô với Quỷ Kiếm này bằng cái giọng như thế...!
- Ta đã trả lời rồi.
Khi cô ấy tăng tốc, trán của Vi Tuyết A nhăn lại.
- Ngươi chỉ là một ả nữ nhân bình thường... mà ngươi dám...!
Nghe vậy, Vi Tuyết A vung tay không chút do dự nào.
- Con điên ngốc.
Đúng như cô dự đoán, tên khốn đó đang im lặng chờ đợi ở trong căn phòng.
Nó mang cùng một sắc thái với nguồn khí lạnh lẽo bên trong hắn.
Các tòa lầu các xung quanh dần biến đổi theo bước chân cô, minh chứng cho tốc độ đáng kinh ngạc của cô.
Trong đôi mắt rực lửa của hắn ta ẩn chứa sát ý.
Bởi vì đó là điều đúng đắn. Suy cho cùng, Thiên Ma—đối với họ—giống như một vị thần.
"Xin chào."
Bởi vì những gì mà Thiếu Kiếm Thánh đang làm, về cơ bản là đang cầu xin một ma nhân tha mạng.
- Mày... đồ khốn nạn...!
Bằng đôi bàn tay mềm mại, thanh tú của mình, cô lướt đầu ngón tay qua hai gia nhân đang ngủ gần đó, cô dùng châm cứu để đảm bảo họ không dễ dàng thức giấc.
- Đừng có mà nói chuyện với Sư phụ, đồ ma nhân-!
Ngọn lửa ở mọi hướng, khi mà nó đã gần như t·hiêu r·ụi mọi thứ, bắt đầu phản ứng càng dữ dội hơn.
- Hửm?
Hắc Viêm Ma Đế, Cửu Dương Thiên.
Sự kiệt sức của cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng từ những trận chiến trước đó với lũ ma nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ta muốn sống.
Nhiều người phía sau cô nghe thấy lời nói cay nghiệt của hắn liền cố gắng di chuyển, nhưng vẫn không thể dễ dàng di chuyển được một bước.
Sự kiện này sẽ đánh dấu sự kết thúc cho mối quan hệ không may của họ, cũng như nhiệm vụ cuối cùng của cô.
Sau khi hắn ta nói xong, tay trước của Vi Tuyết A đang nắm chặt từ từ thả lỏng sức mạnh trong tay cô.
Để cô chỉ chờ đợi c·ái c·hết của người từng là ông nội và là sư phụ của cô.
Đột nhiên, Vi Tuyết A dừng lại đột ngột, cô đã đến nơi cần đến với một tốc độ chóng mặt.
- Sư phụ... Chúng ta không nên rời xa ngài-
- Giáo chủ sẽ sớm chạm mặt với Kiếm Tôn.
Đối với họ, Thiên Đường được dùng để chỉ Thiên Ma
Tuy nhiên...
Trong khi bất chấp với cơn mưa bất tận, Vi Tuyết A cuối cùng cũng cố gắng đứng dậy.
Ngay cả ngọn lửa đang t·hiêu r·ụi ngọn núi cũng tắt lịm cùng với giọng nói của người chủ nhân đó.
Phừng phựt!
Người đàn ông đang nhìn cô, nụ cười trên môi hắn lập tức biến mất và trở lại với một vẻ mặt vô cảm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.