Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 225.2: Ra trận (1.2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 225.2: Ra trận (1.2)


Tôi bỏ lại những người khác và bước đi. Hai tháng sẽ trôi qua nhanh chóng.

Cô không phản ứng gì.

“...Nhưng dẫu vậy.”

**********************

“Sao vừa mới thức dậy ngươi lại ôm chặt lấy ta thế?”

Vi Tuyết A gọi tôi từ phía sau trước khi tôi bước vào.

“...Hôm nay thiếu gia phải đi rồi.”

“...Hãy chăm sóc bản thân và ăn uống đầy đủ.”

Tôi không thể quên bất cứ điều gì trong vòng hai tháng.

“...Chúng ta ăn thôi.”

Thật cẩn thận...

Nóng thế!

“Gia chủ sẽ không tới."

Cửu Hy cũng đến, nhưng cô ấy không nói chuyện với tôi trong vài ngày.

“Bình tĩnh lại đi.”

Tôi chẳng làm gì cả.

“Ồ..”

“M-Muội không khóc...”

“Được rồi.”

"Chúc mừng.”

Tôi đã nói chuyện với những người còn lại.

“Ông nghĩ ta sẽ c·hết sao? Phản ứng đó là sao...”

Cô giữ chặt món đồ trang sức mà tôi mua cho cô ấy.

Không gian bên trong quá tối tăm và hẹp.

Có nước và một ít bách cốc đan ở góc phòng.

Vi Tuyết A ngậm miệng lại sau khi nghe Nam Cung Phi nói thế.

“Ta chưa bao giờ nghe nói có ai tham gia bế quan với người khác.”

-Bừng.

Nó đào sâu xuống hơn nữa...

Không cần thiết phải khiến mọi người xúc động, chỉ vì chuyện bị phạt không đáng để tâm này.

Tôi biết điều đó vì hắn đã vui vẻ kể với mọi người.

Nóng đến mức khiến tôi phải đổ mồ hôi.

Cô ấy phát ra những tiếng động ngớ ngẩn như thể vẫn còn đang ngủ.

Đủ cho nửa năm chứ không chỉ hai tháng.

Đúng vậy.

Tôi nhìn vào phòng và thấy một con sóc xanh đang tiến lại gần.

Tôi nhìn hắn ta chằm chằm và nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đây là nơi bế quan của những huyết mạch trong Cửu gia, nơi này tỏa ra một lượng nhiệt vô lý.

Trong khi đó, Nhị trưởng lão nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Chương 225.2: Ra trận (1.2)

Ta biết ngươi đã tỉnh, hãy trả lời ta nhé.

“Nhưng tỷ ơi...”

Có phải vì tôi phải bước vào bế quan sau buổi trưa không?

“Muội không thể.”

“...Kể từ đây ngươi sẽ vào nơi này.”

"Hửm?"

[Gừ.]

“Ta có ngáy không...?".

“Thiếu gia.”

“Được thôi, nhưng đừng làm việc quá sức nhé."

Nó dụi mắt như thể vừa mới thức dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng tôi không thể vứt nó đi được.

Đôi mắt cô trông có vẻ hơi đượm buồn, nhưng có lẽ tôi đã nhầm.

Tôi thì thầm trong đầu.

Tôi cảm nhận được cảm xúc không muốn buông tay của cô ấy.

Tôi phải ở đó hai tháng, nhưng Hỏa Ngục lại nằm ở Cửu gia.

Cảm thấy khá tệ khi nhìn thấy khuôn mặt nức nở của Vi Tuyết A, tôi định nói gì đó thì...

“Ta ổn--”

Cô ấy trông thật đáng thương.

“Ai nói ta hờn dỗi, đệ muốn c·hết hả đệ đệ?”

Nó không ảnh hưởng nhiều đến tôi.

Chẳng có điều gì đặc biệt cả.

Tôi nói với lão ấy rằng, không phải tôi làm.

Bữa sáng rất quan trọng.

“Đêm-đêm đầu tiên của ta với ngươi trôi qua như thế đó...”

“Ăn uống đầy đủ nhé. Ta sẽ ra ngoài sớm thôi.”

Tôi biết rõ hơn ai hết rằng phụ thân sẽ không đến vì chuyện này.

Tôi định nói với Hồng Oa vì nghĩ rằng Vi Tuyết A đang rất đói.

Nhị trưởng lão vẫn còn băng bó, vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Cô ấy ngáy, nhưng tôi không bận tâm.

Mậu Diễn cúi đầu sau khi tôi chúc mừng hắn ta.

Tôi không để ý tới Đường Tố Nhiệt, người đang suy sụp.

Tôi sẽ đi đến Hỏa Ngục.

...Vi Tuyết A toàn năng vẫn chưa thể ăn xong sao?

“Vậy thì ngủ thêm đi.”

Có lẽ ông ấy có thể thu lại được nó vì nó được tạo ra bằng luồng khí của lão.

Nó làm trái tim tôi rung động.

Tôi không biết thằng khốn này là ai.

Nhưng nếu tôi vứt nó đi thì sao?

Cô vừa dụi đôi mắt mệt mỏi của mình vừa nói.

Cô ấy không có tâm trạng để ăn vào.

Khi tôi quan sát con dấu, tự hỏi làm thế nào để sử dụng nó...

“Sao tỷ lại hờn dỗi thế?"

Tôi không thể kiểm soát được điều đó.

Tôi cảm thấy có ai đó tiến lại gần tôi từ phía sau.

Hắn đã đạt đến Tuyệt Đỉnh Cảnh khi tôi chưa nhìn thấy hắn ta sau một khoảng thời gian.

Có phải vì tôi đã dành quá nhiều thời gian bên cạnh cho cô không?

“Tại sao mọi người lại tụ tập ở đây, trong khi chuyện này chẳng có gì đặc biệt?”

“H-Huynh nên ra ngoài càng sớm càng tốt, được không?”

“Nhưng đệ sẽ không chịu ăn gì, nếu không có ai chăm sóc đệ.”

Tôi không rời khỏi gia tộc.

“Muội-Muội có thể... đi cùng thiếu gia được không?”

Tôi đã giúp cô ấy khỏe mạnh hơn bằng cách hấp thụ lượng Ma khí tồn trong người cô.

Khi bước vào, tôi nghe thấy tiếng động gần phía sau mình.

Họ gật đầu.

“Tỷ nghĩ ta là trẻ con à? Ta sẽ ăn khi ta đói.”

“Vì ta lo lắng ngươi sẽ gây chuyện ở bên trong.”

“Ý ngươi là quên đi, ngươi nghĩ ta là não cá vàng hay gì à?”

Gần đến giờ ăn sáng rồi.

Tôi không biết ông ấy đang nghĩ gì?

"Mậu Diễn."

Và có điều gì đó tôi cần phải kiểm tra.

Này.

Tôi bực mình nên hỏi.

“Ồ...”

Còn một điều nữa, Cửu Nhân Hoa đã không đến đây để tạm biệt tôi.

Đúng như dự đoán, đó chính là Vi Tuyết A.

Cô lại ôm tôi chặt hơn nữa.

Tôi nghe thấy tiếng gầm gừ của một con thú từ trong khoảng không hắc ám sâu thẳm.

Tôi có thể nói rằng tôi đã gửi những lời này vào đan điền của mình.

Tôi tự hỏi mình phải đào sâu đến mức nào để tên khốn này trả lời.

Sẽ không có chuyện gì xảy ra vì tôi đã ở trong đó được một thời gian rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

-Rầm!

Tôi cười khúc khích và trả lời.

Tâm trí tôi đã vươn tới nơi sâu hơn.

Tôi xoa đầu Vi Tuyết A.

“Ngươi lại khóc nữa à?"

Và tôi sẽ đến đó để bị trừng phạt.

Vi Tuyết A chạy đến bên tôi với vẻ mặt nức nở và ôm chặt tôi.

“Vâng, thiếu gia."

-Xiiii.

Nhưng tôi không thể nói lại với Nam Cung Phi.

“Lần này ngươi đã làm gì mà Cửu Hy lại hành động như vậy?"

Ma khí đã biến mất và cô đang hồi phục.

Cô không biết mình đã ngủ quên ở đây.

“...Hắn ta thấy không thoải mái...”

“...Ta chẳng làm gì cả.”

Không cần phải có lời tạm biệt đầy cảm xúc.

“Được. Ta sẽ làm mà không có bất kỳ sai sót nào.”

“Ừm...”

“N-Nhưng muội cũng có thể luyện tập.”

“Đừng quên muội nhé, được không...?”

“Ý ngươi là ta sẽ đi?"

“...”

Tôi vẫy tay một cái rồi nói.

Nhưng biểu cảm của ông làm tôi khó chịu.

Tại sao cô ấy luôn đối xử với tôi như thế?

Đường Tố Nhiệt thì trông như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng rồi cô lại không nói gì cả.

Nhị trưởng lão nhìn vậy thì thở dài.

“...Chúc ngươi có khoảng thời gian bế quan tốt đẹp…”

“Đại tỷ.”

Thần Y đã bí mật hỏi tôi rằng liệu tôi có làm điều này không?

Tôi ngồi xuống mà không do dự.

“Tùy đệ, tùy đệ làm. Tỷ tỷ đệ sắp đi rồi.”

“T-Ta phải làm gì đây, nếu ta ngáy thì sao...?"

Chúng ta nói chuyện nhé?

Ông ấy lê cái thân thể đau yếu của mình để tiễn tôi đi.

Tôi lẩm bẩm khi nghĩ đến Cửu Nhân Hoa.

Tôi không thể lãng phí hai tháng được.

Cô có ý gì khi nói chăm sóc tôi? Tôi không phải là đứa nhóc lên ba.

Vi Tuyết A nói toàn những lời vô nghĩa.

“Ngươi đâu có ngáy nhiều thế."

Ngực tôi ướt đẫm. Có lẽ là do tôi tưởng tượng thôi?

“...”

Nghe như tiếng gầm gừ của một chú gấu con vậy.

“...Ài, đây chính là lý do vì sao nuôi dạy một đứa nhóc lại vô nghĩa?”

Cửu Hy tức giận bỏ đi.

Tôi chỉ mỉm cười và cảm thấy không nói nên lời.

Tôi nhìn và thấy Nam Cung Phi đang kéo Vi Tuyết A ra.

“Đa tạ thiếu gia...”

Hơn nữa, tôi biết cô sẽ không lắng nghe điều gì khi cô tức giận.

Tôi quay lưng lại với cô và bước vào khoảng không.

Tôi ăn xong và chuẩn bị.

“Ừ. Ta sẽ không quên ngươi đâu, nên đừng lo lắng.”

Nhưng như thể bị thu hút bởi suy nghĩ về đồ ăn.

Không phải là để gọi cho Thiết lão.

Ông không trả lời.

“Đùa thôi.”

Với lại, nó được tạo ra nhờ luồng khí của lão già đó.

Nhưng tôi biết đó là ai khi nghe giọng nói của cô.

...

Cô ấy nói với giọng nức nở, bất chấp phản ứng của tôi.

Tôi đã kiểm tra tình hình của Cửu Hy.

“Nơi đó chỉ có chút bách cốc đan thôi, ý của tỷ là gì khi nói ăn uống đầy đủ?”

Có lẽ đó là lối vào.

Nên tôi ngậm miệng lại với Vi Tuyết A.

“...Vậy thì đừng có chùi nước mũi vào ta."

“Mắt ta lúc nào cũng chả dữ tợn như thế này.”

Sau một lúc, cô ấy nói những lời đó.

Miệng Mậu Diễn nhẹ nhõm, trái ngược với bầu không khí nặng nề xung quanh hắn.

“...Thiếu gia!”

"Tại sao?"

...Hắn thậm chí còn khoe khoang với Kiếm Tôn.

“...Được thôi.”

“Ta sẽ đi ngay bây giờ."

Chắc chắn là cô sẽ không hài lòng với câu trả lời của tôi.

“...Được thôi.”

Tôi nói chuyện với Mậu Diễn, người mà tôi gặp lại lần đầu tiên sau một thời gian dài.

Cô ấy nghĩ lúc này là mấy giờ?

Cô vẫn không vui về chuyện xảy ra ngày hôm qua.

...Cô có đói không?

Đã lâu rồi tôi không thấy Nam Cung Phi có tâm trạng tồi tệ như vậy.

Tôi nhắm mắt lại và cơ thể ngay lập tức được bao khỏa lấy bởi ngọn lửa dữ dội.

Điều đó làm tôi hơi khó chịu.

“...Ta sẽ cố gắng hết sức?”

Nhưng Vi Tuyết A, người đang ôm tôi, khẽ thì thầm.

Đó là một cảm giác kỳ lạ vì tôi biết đó là vì tôi.

“Đệ không ngăn ta? Đây chính là lý do vì sao nuôi dạy một đứa nhóc không có ý nghĩa."

Nam Cung Phi vẫy tay chào tôi.

“Muội mệt quá..”

“...Ngươi cũng im lặng đi...”

Đột nhiên tay Vi Tuyết A buông ra và cảm giác mềm mại có phần ấm áp ở lưng tôi cũng biến mất.

Vi Tuyết A chưa ăn xong đồ ăn của mình trong khi đó chúng tôi đã ăn xong.

Tôi giả vờ mỉm cười và nói chuyện với 'người' đang ở trong cơ thể mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ahh....!”

“Ta biết."

Dù sao thì tôi cũng đã yêu cầu ông đừng làm thế trước khi vào đây rồi.

Đường Tố Nhiệt nhìn thấy tôi thì sửng sốt, cô ấy chỉnh đốn lại quần áo.

Tôi xoa đầu Vi Tuyết A và nhìn những người khác.

Ta sẽ không cho ngươi thức ăn nếu ngươi không trả lời.

Lúc đó là buổi trưa.

Tôi giấu đi sự lo lắng của mình.

“Hứa với muội nhé...!”

Cửu Hy quay đầu đi về phía tòa phủ đệ của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay sau đó, hai bàn tay trắng muốt quấn lấy tôi.

"Dừng lại.”

Cô ấy mỉm cười sau khi nghe câu trả lời của tôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 225.2: Ra trận (1.2)