Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 226.1: Ra trận (2.1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 226.1: Ra trận (2.1)


Đó chỉ là điểm khởi đầu.

“Về chuyện gì?”

Mậu Diễn nhẹ nhàng cúi đầu và uống nước.

"Ha...!"

-Vù vù.

Cửu Tiết Diệp thì ổn rồi.

Niềm vui khi vượt qua được bức bình chướng và sự phấn khích khi đạt đến được một cảnh giới mới vẫn như vậy.

- Cứ làm những gì ngươi có thể. Một người phải biết vị trí của mình. Nếu ngươi loay hoay mà không biết vị trí của mình, ngươi sẽ chẳng đi đến đâu cả.

Trong mắt Mậu Diễn, Băng Phượng chính là như vậy.

“...Ngươi vẫn định nói chuyện dùng kính ngữ với ta hay sao?”

Thiếu gia chắc hẳn phải có lý do nào đó.

-Vèo!

Cô là một nữ tử biết cách quyến rũ nam nhân chỉ bằng cử chỉ và nụ cười của mình.

"Đúng." (đọc tại Qidian-VP.com)

-Vù vù! Vù vù!

-Rầm!

Cô ta là một nữ nhân biết cách sử dụng vẻ đẹp của mình.

Tuy nhiên, Mậu Diễn xóa bỏ suy nghĩ đó và tập trung vào hơi thở của mình.

“Đúng vậy. Mặc dù ta không chắc khi nào thiếu gia sẽ ra ngoài...”

Cửu Dương Thiên đã đưa ra một vài yêu cầu với Mậu Diễn trước khi bước vào bế quan.

Một võ giả trẻ tuổi nhất đạt đến Tuyệt Đỉnh Cảnh ở Cửu Nhật Nguyệt đã ra đời.

Trong mắt hắn, thiếu niên mà hắn nhìn thấy là một võ giả có tư duy thép.

Hắn nghe thấy tiếng nói đó và quay về phía giọng nói đó.

Tuy nhiên, Cửu Dương Thiên luôn tránh nhìn vào mắt cô ta với vẻ khó chịu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn thu hồi nội khí của mình trở lại đan điền.

Thật khó khăn.

Đó là lời của một tên nhóc với vẻ mặt dữ tợn nói với hắn.

“Người có ổn không?”

Hơn nữa người có quan hệ huyết thống với Mạc Dung gia hiện đang cư trú tại Cửu gia

Mùa xuân đã kết thúc và mùa hạ đang tới.

Cô ta đã đến thăm Cửu Dương Thiên vài lần nên Mậu Diễn đã được nhìn thấy khuôn mặt cô rất gần.

Và thời gian đó thực sự trôi qua nhanh hơn mong đợi của hắn.

Nhưng bất chấp điều đó, Nam Cung Phi lại là một người có vẻ đẹp ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Mậu Diễn nhớ lại đã việc nghe tin tức này một cách thoáng qua.

...Thiếu gia vẫn luôn sống trong một thế giới như vậy sao?

“Ngươi có tiến triển gì không?”

Hắn luôn tin rằng mọi người đều thích những người đẹp.

Đó là một tài năng phi thường.

-Xoẹt!

Gia nhân có tên là Hồng Oa xuất hiện và mang nước đến cho Mậu Diễn.

Mậu Diễn càng tôn trọng Cửu Dương Thiên hơn sau khi đạt tới Tuyệt Đỉnh Cảnh.

Hắn kết thúc tập luyện sau khi chặt thêm vài cái cây bằng thanh kiếm gỗ của mình.

“Ồ, ngươi đã nghe tin tức chưa?”

Có một nam nhân đang mải mê vung kiếm.

Hắn đã đạt tới tầng thứ lực lượng mà hắn ta mong muốn.

Và thanh kiếm đạt đến tầng thứ Tuyệt Đỉnh Cảnh dường như không có giới hạn, tựa như thiên khung.

“Đúng rồi, là hôm nay phải không?”

Nhưng cảnh giới mà hắn bước vào sau khi đạt đến Tuyệt Đỉnh Cảnh từ Nhất Lưu Cảnh lại rộng lớn và cao hơn nhiều so với cảnh giới trước đó của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Và một tên nhóc đó sẽ trở thành trụ cột lớn nhất của Cửu gia.

Hắn đã đạt tới Tuyệt Đỉnh Cảnh cách đây hai tháng.

“Lúc nào cũng vậy thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng họ chọn cách im lặng khi nhìn thấy nắm đấm của Nhị trưởng lão.

...Ta có nên đưa nó cho thiếu gia ngay khi thiếu gia ra ngoài không?

“...Ài...”

Hắn ta đã nói với gia tộc rằng hắn đã đạt tới Tuyệt Đỉnh Cảnh.

Đó là tất cả những gì hắn có thể nói.

Nhưng thiếu gia đã thay đổi và tài năng của hắn đã nở rộ.

Mậu Diễn nghe vậy thì chỉ biết cười khổ.

Có người đã cho hắn lời khuyên đó nhiều lần.

Những bông hoa đã nở đang chuẩn bị t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng.

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Cửu Dương Thiên phải chịu h·ình p·hạt bế quan tu luyện.

Sau đó là Nhất Lưu Cảnh.

...Có rất nhiều người không thể đạt tới Tuyệt Đỉnh Cảnh ngay cả khi họ tu luyện cả đời.

Và rồi Cửu Dương Thiên đã vượt qua được bức bình chướng của chính mình để đạt đến Tuyệt Đỉnh Cảnh, khi mà Mậu Diễn không còn thấy hắn nhiều nữa.

Hắn không nghĩ mình xứng đáng nhận những điều này.

Có lẽ là vì những gì Vi gia nhân đã nói với hắn đêm đó.

Với lại, vì Mậu Diễn từng làm việc trong kiếm đội, nên nhiều người cho rằng Mậu Diễn nên được chuyển khỏi vị trí hộ vệ và trở lại hoạt động trong kiếm đội.

“Ồ, vâng. Đúng vậy.”

Tất nhiên, người nói với hắn ta điều đó nghe chẳng có vẻ tử tế chút nào.

"Mậu Diễn."

...

Và hắn giữ cơ thể bình tĩnh trong khi thở hổn hển.

Cửu Dương Thiên khi đó chỉ là một võ giả yếu kém, chỉ vừa mới đạt tới Tam Lưu Cảnh.

Suy cho cùng, những người như hắn không thể nào hiểu được những thiên tài như Cửu Dương Thiên.

“Ngày mà thiếu gia ra ngoài?”

Hắn ta thở dài sau khi thôi cử động.

Cửu Nhật Nguyệt và kiếm đội lại một lần nữa bị chấn động.

Nhưng như thường lệ, hắn tự hỏi tại sao Cửu Dương Thiên lại đưa ra những yêu cầu như vậy.

Thiếu gia chắc hẳn có tài năng do lão thiên ban tặng.

Hồng Oa quan sát hắn ta thật kỹ rồi hỏi hắn một câu hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đó chính là điều Mậu Diễn nghĩ.

“...Ồ, Hồng cô nương.”

Hắn nghĩ đến cái cảnh Cửu Tiết Diệp vẫn trông hốc hác và đổi chủ đề.

“Người sẽ sớm ổn thôi.”

Tại sao vậy?

Cô là một mỹ nhân.

-Soạt

Bên cạnh ý tưởng Cửu Tiết Diệp kế thừa vị trí người đứng đầu hơi có vẻ mạo hiểm.

Hắn ta đã luyện tập chăm chỉ trong một thời gian dài.

Chương 226.1: Ra trận (2.1)

"...Ha ha."

“Ừm. Họ sẽ bán phụ kiện và y phục, vì vậy những người ở ngoài Sơn Tây sẽ đến thăm.”

“Lần này Mạc Dung gia sẽ mở thương điếm kinh doanh..”

Mạc Dung Hy Á có lẽ rất đẹp.

Mồ hôi chảy ròng ròng từ cằm hắn.

Cô không trang điểm quá nhiều và chỉ mặc quần áo thoải mái với mái tóc buộc cao để có thể tập luyện.

Cửu Dương Thiên đã đạt được tất cả những điều đó chỉ trong một năm.

Và những điều mà Đại trưởng lão đã lên kế hoạch đằng sau bức màn đang dần bị vạch trần.

Hai tháng đã trôi qua.

Một làn gió mạnh nổi lên khi hắn ta dậm chân xuống đất.

Nhiều người còn bàn tán về việc Mậu Diễn đủ khả năng để dẫn dắt Cửu Nhật Nguyệt.

Nhưng người đẹp nhất mà Mậu Diễn từng thấy từ khi sinh ra chính là Nam Cung Phi.

Đó là người mà Mậu Diễn từng phục vụ.

“Ồ, đúng rồi, nghe nói bọn họ đang hợp tác với Đường gia.”

Một nét đường kiếm hình thành ngay khi hắn ta vung kiếm trên không trung.

Mậu Diễn cảm thấy ghen tị khi nhìn thấy cảnh đó.

Có lẽ là vì Nam Cung tiểu thư chăng?

“Nhìn vẻ mặt của ngươi thì có vẻ ngươi khá ổn.”

“Ồ, ta hiểu rồi.”

Hắn ta đang ở trên một cánh đồng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt.

Vậy nên Mậu Diễn có thể hoàn thành nó một cách dễ dàng.

Hắn đã gặp Cửu Dương Thiên lần đầu tiên vào một năm trước.

Dòng khí hòa làm một với cơ thể giúp tăng cường khả năng kiếm pháp của hắn ta.

Mậu Diễn không thể hiểu được.

Băng Phượng Mạc Dung Hy Á.

Mậu Diễn thầm nghĩ.

Một võ giả đạt đến Tuyệt Đỉnh Cảnh đủ để được trao chức Phó trưởng của một kiếm đội.

Hắn lại vung kiếm lần nữa.

Hồng Oa nghe vậy liền bỏ cuộc và chuyển chủ đề.

Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy bình yên.

Còn nhiều thời gian, đừng nóng vội.

Tất nhiên, nhiều Đoàn trưởng và thành viên của Cửu Nhật Nguyệt muốn nói chuyện nhiều hơn với Mậu Diễn.

Không có yêu cầu nào là quá khó khăn.

Sau đó, bỗng có người đến chỗ Mậu Diễn.

Hắn ta đã hoàn thành việc luyện tập của mình. Nên hắn cất thanh kiếm gỗ đi và lau mồ hôi.

Hắn không để ý đến đôi chân mềm nhũn đang muốn bỏ cuộc của mình.

Với câu nói đó, Mậu Diễn đã kết thúc mọi cuộc trò chuyện.

Thiếu gia đã đạt tới Nhị Lưu Cảnh.

Hơn nữa, Đại trưởng lão từng là Gia chủ của Cửu Nhật Nguyệt đã q·ua đ·ời.

Thanh kiếm gỗ trong tay hắn run lên.

“...Ta không thể quen được với điều đó.”

Hồng Oa thở phào nhẹ nhõm, còn Mậu Diễn thì mỉm cười ngượng ngùng.

"Đúng."

- Có một việc ta muốn làm. Trước khi hoàn thành việc đó, ta không muốn được trao bất kỳ chức vụ nào.

Hắn rất vui. Vì hắn đã giải tỏa được cơn khát của mình.

“Nghe nói hôm qua thiếu gia Tiết Diệp đã tới.”

Tuy nhiên, Mậu Diễn đã bác bỏ tất cả những điều này.

Là Băng Phượng phải không?

“Làm tốt lắm.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 226.1: Ra trận (2.1)