Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 228.1: Ra trận (4.1)
Nhìn lại thì điều đó chắc chắn sẽ xảy ra.
Nhưng tôi không ngờ cô lại rời đi sớm như vậy.
Ngọn lửa của tôi vẫn được bổ sung luồng khí Đạo giáo để có được xích sắc hồng sắc như vậy.
[...Grr... Crk...]
Trong khi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, tôi bắt đầu giải phóng một loại khí khác ẩn trong cơ thể mình.
********************
Nam Cung Phi lắc đầu sau khi nghe câu hỏi của tôi.
Khi nghe tin Kiếm Tôn rời đi cùng Vi Tuyết A, tôi cũng phải đối mặt với tin tức rằng Thần Y cũng đã rời đi.
Trừ khi tôi đang ở trong tình huống thực sự nguy hiểm, tôi thấy khôn ngoan hơn khi không sử dụng Huyết khí.
“...Bình tĩnh nào...”
Cô ấy đang ở trong tình huống như thế nào để...
Luồng khí Đạo giáo có thể ổn định dòng khí có phần điên cuồng của Cửu gia và có tác dụng ngăn chặn sự phản phệ của một môn võ thuật thô bạo.
Vi Tuyết A rời đi.
Bất kể tôi có bao nhiêu loại khí trong cơ thể hay tôi có khả năng kiểm soát nó tốt đến đâu, tôi cảm thấy tất cả những điều đó đều không quan trọng khi sử dụng Huyết khí.
Hãy nhìn vào nó ngay bây giờ.
Tôi lên tiếng nói, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Kiếm Tôn và Vi Tuyết A rời đi.
“...”
Tôi đốt cháy khu vực tập luyện bằng ngọn lửa và dập tắt chúng đi nhiều lần.
Cô hơi ngước nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
Vào khoảng thời gian đó, tôi bị Ngũ kiếm đội kéo ra Tiền Tuyến vì đã gây ra một rắc rối lớn.
Đúng như dự đoán, điều này không liên quan đến lượng khí mà tôi sở hữu.
Hồng sắc nhuộm lấy ngọn lửa của tôi tăng dần chuyển sang thanh sắc.
Ngay cả tôi cũng nghĩ rằng tôi quá bàng hoàng vì chuyện này.
[ Đồ ăn...]
Vẽ một đường thẳng bằng đầu ngón tay, tôi đốt cháy cảm xúc của mình bằng ngọn lửa.
Cuối cùng thì tôi đã tìm được câu trả lời nào chưa? (đọc tại Qidian-VP.com)
“ Phù.”
Liệu việc Vi Tuyết A rời khỏi gia tộc có thực sự là điều khiến tôi bối rối đến thế không?
Cô cũng không nhìn thấy ư?
Tất nhiên, ngay cả khi tôi cố gắng che giấu thì Nam Cung Phi vẫn có thể nhận ra.
Tôi cảm thấy có ai đó nắm lấy bàn tay tôi.
Khi nghe thấy giọng nói lầm bầm có phần không hài lòng, tôi nghiến chặt răng.
Cùng với đó...
...Sao Vi Tuyết A lại không nói gì với tôi?
Nhưng điều đó chỉ có thể xảy ra nếu tôi không nghĩ đến lực phản phệ mà tôi sẽ phải đối mặt sau đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng thật kỳ lạ khi ngay từ đầu cô đã ở lại Cửu gia lâu như vậy.
Tôi tự hỏi tại sao Vi Tuyết A lại bỏ đi đột ngột như vậy.
Nếu phải so sánh thì đó là sự hiểu biết nhỏ như móng tay.
Cơ thể của tôi sẽ trở nên cường hóa hơn trong chốc lát khi tôi có được sức mạnh và nhiệt lượng tôi tích tụ bùng phát và bao phủ xung quanh.
Điều này có nghĩa là phụ thân đã biết về chuyện này.
Im đi, lát nữa ngươi sẽ được ăn mà không cần phải thúc d·ụ·c ta.
Vậy tại sao cô lại không để lại một lá thư?
...Thật ra thì nó khá là choáng ngợp.
- Tí tách ... tí tách.
[...Grrrr...]
Tôi nắm chặt tay để kiểm soát luồng khí của mình.
...Tại sao vậy?
Mặc dù biết tất cả những điều đó, tâm trí tôi trở nên trống rỗng sau khi nghe tin Vi Tuyết A rời đi.
Tôi đã phải tìm kiếm không ngừng lý do tại sao tên khốn đó lại ở trong cơ thể tôi.
Tôi đã học được nhiều điều trong lúc bế quan của mình, nhưng đó cũng là khoảng thời gian khiến tôi đặt ra nhiều câu hỏi hơn.
Mặc dù tôi biết rằng Vi Tuyết A sẽ không còn ở đó khi tôi quay lại.
Cô không biết là mình sẽ phải rời đi sao?
Hãy ngừng phàn nàn và giữ im lặng.
- Thiếu gia!
“Ngươi có ý gì khi bảo ta bình tĩnh lại, ta ổn mà?”
Bất chấp những suy nghĩ làm tôi đau nhói, sau cùng thì đó chính là sự thật.
Tôi có thể cảm thấy tên khốn đó đang lấy lại sự thèm ăn như thể nó chưa được thỏa mãn.
Hơn nữa.
“Ta sẽ không sử dụng nó trừ khi thực sự cần thiết.”
Tôi trộn lẫn Huyết khí vào ngọn lửa của mình.
Cả Thần Y nữa.
"...Ta hiểu rồi."
Thiết lão, người mà tôi có thể xin lời khuyên, hiện không có mặt ở đây.
Tên khốn đó ghét Huyết khí.
Tôi đã quên mất vị trí của mình.
Bởi vì tôi cũng phải tìm hiểu lý do tại sao Huyết Ma lại đưa ra thứ này vào trong cơ thể của tôi.
Mặc dù tôi chưa bao giờ đổ mồ hôi trong suốt quá trình tập luyện thể chất, nhưng giờ tôi bắt đầu đổ mồ hôi, chỉ vì tôi tập luyện một chút.
Đó là một sự từ biệt rất đột ngột.
Khi tôi gặp Vi Tuyết A lần thứ hai trong kiếp trước...
Ngọn lửa thanh sắc của tôi đột ngột tắt lịm đi.
"...Cái gì...?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi bị vặn vẹo và vặn vẹo, không ngờ nó lại kết thúc như thế này.
Việc luyện tập đơn thuần không làm hao mòn lượng khí ổn định mà tôi đã đạt được trong quá trình bế quan, vì vậy tôi có thể sử dụng nó vô tận.
Khi những suy nghĩ của tôi đang chìm sâu hơn.
Tôi không quan tâm tới ý kiến của tên khốn đó.
Tại sao vậy?
Nói chính xác hơn thì tên khốn đó muốn nuốt chửng nó, nhưng có vẻ như nó không thích dòng khí đó lưu chuyển trong cơ thể tôi.
Nghĩ lại trước đây tôi từng ngưỡng mộ cô, tôi thấy thật lạ lẫm.
Một vài ngày đã trôi qua.
Tôi mong đợi rằng Vi Tuyết A sẽ rời khỏi Cửu gia vào một ngày nào đó...
Phụ thân đã biết chuyện này sẽ xảy ra.
Tâm trí tôi như bị xé toạc ra như thể có một trận đ·ộng đ·ất bên trong, nhưng tôi không thể để lộ điều đó ra.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa thanh sắc đang c·háy d·ữ d·ội trước mắt mình, tên khốn đó phàn nàn trong tâm trí tôi.
Tôi đã có một mong muốn thật đáng xấu hổ.
“Lúc Tuyết A rời đi.”
Tên khốn đó có thể đang kêu gừ, nhưng có lẽ nó đã hiểu được ý tôi.
Tôi hỏi Hồng Oa về chuyện này, nhưng cô ấy nói với tôi rằng Kiếm Tôn và Vi Tuyết A đã biến mất vào giữa đêm khi mọi người đang ngủ, mà không để lại một lời nhắn nào.
Đó là lý do tại sao việc Vi Tuyết A ở bên tôi ngay từ đầu đã là điều kỳ lạ.
Có lẽ tôi sẽ chịu đựng được lâu như vậy nếu tôi cố gắng hết sức.
Tôi vẫn cảm thấy khó khăn khi sử dụng nó trong một khoảng thời gian dài.
Tôi tự hỏi.
-Sột soạt.
- Phừng phựt!
...
Người đang đi cùng tôi là Nam Cung Phi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì thế, cô đã hỏi gia tộc rằng liệu họ có thực sự m·ất t·ích không và Tổng quản nói với cô rằng hai người đó đã rời khỏi gia tộc.
-Bụp.
-Rắc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu tôi thể hiện lòng tham nhiều hơn một chút khi nói chuyện với tên khốn đó, thì có thể tôi đã bị nuốt chửng lấy.
“Ngươi có thấy không?"
Bởi vì điều đó có nghĩa là tôi sẽ không còn phải lo lắng về một điều gì nữa.
Cuộc gặp mặt đó cũng chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn.
Đó chính là vào lúc cuộc trò chuyện của tôi với con quái vật.
Dòng khí bắt đầu chảy từ đan điền của tôi tràn vào tâm đan điền, khiến ngọn lửa mà tôi triệu hồi trở nên dày đặc và lớn hơn.
Việc Vi Tuyết A dành nhiều thời gian cho tôi như vậy ngay từ đầu có vẻ không ổn.
Tôi không thể làm được.
-Bụp.
Có thể tôi không tìm được câu trả lời, nhưng tôi đã hiểu sơ qua về nó.
....Sẽ tốt hơn nếu tôi không biết về câu chuyện này.
Vi Tuyết A mà tôi biết lúc đó rất khác biệt so với Vi Tuyết A hiện tại.
Sau khi vung ngọn lửa thanh sắc lên không trung vài lần trong khi điều khiển nó...
Sau khi phảng phất nghe thấy giọng nói đó, tôi lập tức quay lại mà không suy nghĩ gì thêm.
Qua nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, một vài thứ đã thay đổi vì sự hồi quy của tôi.
“Nếu ta cố chịu đựng, ta nghĩ ta có thể chịu được trong vài phút.”
Khi chúng tôi gặp nhau, thì đúng lúc Vi Tuyết A đang được nhắc đến rất nhiều vì cô chính thức là người kế nhiệm của Kiếm Tôn.
Ông ấy sẽ ngủ một thời gian.
Tuy nhiên, như thế cũng là quá nhiều.
Hoặc nếu không phải vậy, có phải vì tôi nhận ra Vi Tuyết A quan trọng với tôi hơn tôi nghĩ không?
-Bừng!
Tôi có bị mất trí không?
Chương 228.1: Ra trận (4.1)
Sau khi hoàn thành việc bế quan và giải quyết một số việc còn tồn đọng, tôi đã luyện tập nhiều lần.
Nếu tôi không biết về sự nguy hiểm của tên khốn này, tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
[...Điều này... Ta không... thích nó...]
Cô thậm chí không để lại một lời nhắn nào mà rời khỏi Cửu gia cùng với Kiếm Tôn.
Tại sao Vi Tuyết A lại không nói gì với tôi về chuyện này?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.