Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 238.1: Tiền Tuyến (8.1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 238.1: Tiền Tuyến (8.1)


Gia tộc Hoàng Phủ, có một mối liên kết với Liên Minh Võ Lâm, là một gia tộc thuộc phe Chính giáo danh giá, được coi là một trong những gia tộc hàng đầu, chỉ sau Tứ đại gia tộc.

Các võ giả của gia tộc Hoàng Phủ nổi tiếng với cơ thể dẻo dai giống như Bình gia và họ chuyên về khoản cận chiến, giống như gia tộc của Vô Danh Tôn Giả Bijuu.

Danh tiếng của họ trong khoản cận chiến không thể b·ị đ·ánh giá thấp.

Đặc biệt là khi một số thành viên của họ được thừa hưởng danh hiệu "Quyền Vương" từ Liên Nhật Thiên.

'Đệ Nhất Thiên Hạ' đã ngăn chặn Huyết Tai của Huyết Ma trong quá khứ.

Tuy nhiên, lòng tự hào về gia tộc đã khiến họ trở nên kiêu ngạo, khiến cho gia tộc Hoàng Phủ không khác gì những gia tộc khác bị lòng tự tôn chi phối.

Thực ra, điều đó cũng dễ hiểu thôi.

Gia tộc Hoàng Phủ đã từng nổi danh ở Trung Nguyên, tự hào có những cao thủ danh tiếng, có thân hình phi thường...

Chỉ cần không ở trước mặt Tứ đại gia tộc hoặc Liên Minh Thập tông, bọn họ không có lý do gì để tự hạ thấp bản thân cả.

Chỉ riêng tài năng bẩm sinh và phước lành từ gia tộc đã đủ để họ ngẩng cao đầu, lòng kiêu hãnh vươn tới tận trời xanh.

Giống như các gia tộc danh giá khác, đây thường là số phận của các võ giả là dòng dõi trực hệ của gia tộc.

Trên thực tế, hiếm khi thấy ai giữ được thái độ khiêm tốn và tôn trọng.

Hoàng Phủ Thiện, người thuộc bên chi thứ của gia tộc, đặc biệt đồng tình với quan niệm này.

Bởi vì hắn không phải là người thuộc dòng dõi trực hệ mà là người thuộc dòng dõi phụ hệ.

Xuất thân từ dòng dõi bên lề đồng nghĩa với việc hắn không sở hữu chân chính huyết mạch Hoàng Phủ - yếu tố mang lại vóc dáng to lớn đặc trưng của gia tộc.

Khiến hắn phải sống một cuộc sống bị người khác khinh miệt và khinh bỉ.

Xương cốt yếu ớt và vóc dáng nhỏ bé khiến hắn gặp khó khăn trong việc học võ công của gia tộc Hoàng Phủ.

Khiến hắn ta trở thành mục tiêu dễ dàng cho những kẻ bắt nạt trong gia tộc vì sự yếu đuối của mình.

Đối với Hoàng Phủ Thiện, một thành viên bất tài của gia tộc, cuộc sống hiện tại của hắn chẳng khác nào địa ngục trần gian.

Với hắn, gia tộc Hoàng Phủ là nơi đầy rẫy những con quái vật thích đùa giỡn với hắn ta, một nơi đầy rẫy những kẻ kiêu ngạo ẩn mình sau danh hiệu gia tộc danh giá.

Tuy nhiên, bất chấp tất cả, Hoàng Phủ Thiện vẫn không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của gia tộc chỉ vì hắn mang họ Hoàng Phủ.

Chỉ riêng sự thật đó đã ràng buộc hắn ta với cái gia tộc đó suốt đời.

Có lẽ hắn sẽ phải sống cuộc đời như một nô lệ cho người khác, chịu đau khổ trong một địa ngục vĩnh hằng.

Làm sao hắn có thể dám nổi loạn chống lại huyết mạch trực hệ của gia tộc, nhất là khi họ nắm giữ địa vị cao quý như vậy?

Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đầu hàng và chịu đựng.

Đó là tương lai ảm đạm mà Hoàng Phủ Thiện đã thấy trước.

Điều đó là không thể tránh khỏi.

Tuy vậy, chuyện gì thế này...?

Những gì chứng kiến trước mắt lại khiến hắn chấn động, quên hết mọi đau đớn từ thân thể bầm dập, phá tan hết thảy định kiến của hắn.

-Rắc!

"Aghhh!"

Tiếng xương gãy và tiếng la hét đau đớn vang vọng khắp không trung.

Những người mặc y phục hoàng sắc sẫm ngã gục, từng người một, tình trạng của họ không hề mấy tốt đẹp.

Mỗi người đều bị gãy xương hoặc nôn ra máu.

- Rụp!

“Aghhh...!”

Một người khác lại ngã xuống đất, quằn quại trong đau đớn và nôn ra máu, rồi nhanh chóng b·ất t·ỉnh.

Hoàng Phủ Thiện không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra bóng người đã ngã xuống.

“...!”

Không ai khác chính là Phó trưởng đội thị vệ, người phụ trách hộ vệ những người có quan hệ huyết thống với dòng chính của gia tộc.

Theo những gì Hoàng Phủ Thiện biết, tên võ giả này đã vượt qua được bức bình chướng của mình mặc dù đã ở độ tuổi trung niên.

Nhưng ông ta lại dễ dàng khuất phục như vậy.

"...Không thể tin được...”

Thật không thể tưởng tượng được khi tất cả những người này lại rơi vào tình trạng như vậy chỉ vì họ không thể đánh bại được một người.

“...Người đó rốt cuộc là ai?”

Ôm chặt ngực vì đau đớn, Hoàng Phủ Thiện liếc nhìn tên võ giả đơn độc đang đứng gần đó.

Hắn không thể đối mặt với ánh mắt dữ tợn đó. Thật ngạc nhiên, vị võ giả này có vẻ cũng trạc tuổi hắn ta.

Vị võ giả đó thậm chí còn không có thân hình to lớn như những người khác trên mặt đất.

Trên thực tế, thì khá nhỏ, thậm chí có thể còn nhỏ hơn cả hắn.

Nhưng làm sao một người như hắn ta lại có thể...

Hoàng Phủ Thiện không thể hiểu nổi, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy người đang nằm trong tay vị võ giả kia.

Thiếu gia...bị thua sao?

Trong tay vị võ giả kia là Hoàng Phủ Định, vị Thiếu chủ tương lai của gia tộc Hoàng Phủ và là người sẽ lãnh đạo gia tộc của họ trong tương lai.

Bàn tay nhỏ bé của vị võ giả đó nắm chặt lấy chiếc cổ dày của Hoàng Phủ Định.

Mặc dù Hoàng Phủ Định có vóc dáng đồ sộ, tuy vậy mà vị võ giả đó vẫn dễ dàng nâng hắn ta lên.

Cứ như thể vóc dáng đồ sộ của Hoàng Phủ Định chẳng hề có ý nghĩa gì với vị võ giả đó.

Hoàng Phủ Thiện đã tận mắt chứng kiến điều đó.

Hoàng Phủ Định, kẻ luôn gieo rắc nỗi sợ hãi cho hắn, giờ đây đang b·ị đ·ánh mà không thể chống trả.

Vị võ giả đó đã dễ dàng nghiền nát nắm đấm của Hoàng Phủ Định, mặc dù kích thước của chúng chênh lệch đáng kể.

Với lại, còn khiến hắn ta quỳ xuống đất dễ dàng như bẻ gãy một cành cây mong manh.

Làm sao điều này có thể xảy ra được?

Hơn nữa, ngay cả khi những võ giả khác của gia tộc Hoàng Phủ tập hợp lại để bổ trợ cho nhau.

Thì vị võ giả đó vẫn dễ dàng đối phó với họ mặc dù quân số chênh lệch.

Ta thậm chí còn không thể theo kịp...

Hoàng Phủ Thiện hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Hắn ta thậm chí còn không thể tận mắt nhìn thấy chuyển động của vị võ giả kia.

Khi Hoàng Phụ Thiện đang mâu thuẫn giữa cơn sốc và xấu hổ trước mắt.

“Chậc.”

Trong lúc Hoàng Phủ Thiện đang vật lộn với sự sốc và xấu hổ, hắn nghe thấy vị võ giả bí ẩn kia tặc lưỡi đầy khó chịu, sau khi đánh bại tất cả mọi người xung quanh.

“...Ugh, ta đánh hết bọn chúng vì chúng làm ta phát điên... Tệ quá.”

Không giống như hình ảnh cao quý được thể hiện qua sức mạnh chiến đấu đáng kinh ngạc của vị võ giả kia, lời nói của hắn không hề như vậy.

“Nếu tên điên đó bắt được mình, mình sẽ gặp rắc rối lớn... Mình nên làm gì đây? Có lẽ mình nên chôn hết bọn họ để không có nhân chứng nào.”

Hoàng Phủ Thiện lúc đầu nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.

Những lời nói đó thực sự quá tàn nhẫn.

Chôn bọn họ xuống đất... Thật đáng sợ....!

“Nhưng lại có một nhân chứng có thể chứng thực điều đó...”

“...!”

Ánh mắt của vị võ giả đó hướng về phía hắn ta.

Hoàng Phủ Thiện phải kìm nén tiếng hét khi nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của vị võ giả đó.

Ánh mắt dữ dội đó, kết hợp với thái độ hung dữ của vị võ giả, khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng.

Làm sao một người có thể trông đáng sợ đến thế...?

Một âm thanh bất ngờ vang lên từ phía sau thu hút sự chú ý của Hoàng Phủ Thiện.

“Phù...!”

Có vẻ như hắn không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy.

Hoàng Phủ Thiện quay về phía có tiếng động đột ngột phát ra từ phía sau mình.

"Hả...?"

Điều khiến hắn ngạc nhiên là có một người khác đứng phía sau hắn ta.

“Nh-Nhị thiếu gia...?”

“...”

Đó là Hoàng Phủ Thiết Uy, nhị thiếu gia của gia tộc Hoàng Phủ.

Hoàng Phủ Thiết Uy là người mang lại cho hắn cảm giác thoải mái.

Hoàng Phủ Thiết Uy luôn coi thường Hoàng Phủ Thiện, giống như Hoàng Phủ Định, nhưng bất chợt đến một lúc nào đó, hắn đã dừng hành vi như vậy.

... Nhị thiếu gia không tham gia chiến đấu sao?

Nhưng tại sao hắn lại chọn không làm như vậy?

Công bằng mà nói, không ai muốn tham gia vào một cuộc chiến một chiều như vậy.

Nhưng quyết định chỉ đứng nhìn khi ca ca mình bị đ·ánh đ·ập của Hoàng Phủ Thiết Uy lại có vẻ kỳ lạ đối với Hoàng Phủ Thiện.

Sự bối rối của hắn không kéo dài được lâu.

“Này, cái tên ở đằng kia.”

"...!"

Vị võ giả đã tàn phá mọi thứ xung quanh, giờ đây tiến lại gần họ.

Hoàng Phủ Thiện vô cùng muốn chạy trốn, ngay cả khi phải bò đi, nhưng đôi chân hắn không chịu di chuyển.

“Ta vẫn luôn tự hỏi ngươi là ai?”

Vị võ giả kia mỉm cười khi nhìn thấy Hoàng Phủ Thiết Uy.

Đối với Hoàng Phủ Thiện, nụ cười của vị võ giả đó thực sự đáng sợ, nó khiến hắn rùng mình.

...Ta nghĩ là ta đã niệu ra quần rồi.

Hắn cầu nguyện rằng điều đó không được xảy ra, nhưng hắn không thể chắc chắn được vì hắn không còn cảm giác ở phần thân dưới.

Vị võ giả đó tiến lại gần với nụ cười trên môi.

“Ngươi cũng đến đây à?”

...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 238.1: Tiền Tuyến (8.1)