Thanh Sơn - Thính Đăng
Thính Đăng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Hiểu lầm
Liên Húc bật cười khẽ, giả vờ lấy điện thoại ra:
Trình Vân Thanh nghiêm túc đáp lời, giọng điệu không chút do dự: (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên cổng xưởng, bốn chữ lớn nổi bật: “Hoằng Huy Điện Tử”.
“Cũng không có gì to tát. Bị ai đó hắt cả thùng sơn đỏ lên lúc đậu xe trong bãi của bệnh viện.”
Liên Húc hơi ngẩn người:
Cô liếc nhìn đồng hồ, khẽ đẩy anh ra, nói:
Sự việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Dù sao, trong một thời gian ngắn, cái tên Trình Vân Thanh cũng đã trở nên khá nổi ở địa phương.
“Trêu chọc anh vui lắm hả?”
Anh đứng dậy, thản nhiên nói:
Cô đại khái hiểu được, đêm qua anh hẳn là đã thấy cảnh Sơn Huy đưa cô về. Vừa rồi lại thấy cô nghe điện thoại, có lẽ anh đã hiểu lầm rằng cô và đối tượng xem mắt đang có tiến triển. Hơn nữa, đêm qua cô không lập tức giải thích những thắc mắc trong lòng anh, có lẽ anh cho rằng vì về sau sẽ không gặp lại nữa nên căn bản không dám hỏi.
Không đợi anh trả lời, Trình Vân Thanh đã thở dài một hơi, chậm rãi nói:
Liên Húc siết chặt tay ôm cô vào lòng, giọng trầm ổn trấn an:
Cô thở dài:
“May mà trong xưởng của Sơn Huy có một công nhân. Trước đây, anh ta từng ngất xỉu ở ga tàu điện ngầm, em đã làm hồi sức tim phổi cho anh ta, và có người quay lại video.”
Gặp được Trình Vân Thanh, anh đã nghiêm túc suy nghĩ về tương lai. Với từng ấy năm tích lũy quân công ngoài tiền tuyến, cùng với học vị không tệ và một bản lý lịch xuất sắc, anh hoàn toàn có thể tranh thủ một vị trí tốt trong quân đội. Nếu may mắn, anh có thể xin điều về quân khu gần Trình Vân Thanh nhất, ít nhất là không phải xa cách hai nơi.
Cô hạ giọng giải thích:
Vậy mà anh, khi còn đang thực hiện nhiệm vụ ở Vân Nam, lại hoàn toàn không hề hay biết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vai trái đau nhức như một lời nhắc nhở rằng nếu không hồi phục tốt, e rằng sau này ngay cả việc cầm s·ú·n·g cũng trở thành khó khăn.
“Lâm Hạo là ai?”
Anh tựa cằm lên vai cô, không nỡ dùng sức, giọng khẽ khàng:
Về phía bệnh viện, vì muốn bảo vệ cô nên tạm thời đã quyết định để cô tạm ngừng công việc, ở nhà một thời gian.
Trình Vân Thanh xuống xe, gọi điện cho Sơn Huy. Đầu dây bên kia có lẽ đang trên đường ra đón, cuộc gọi nhanh chóng kết thúc.
Trình Vân Thanh mặc kệ anh ôm, bực bội nói:
Cô khoanh tay, tựa người lên bàn, mặt không biểu cảm hỏi:
“Em thấy anh hơi kỳ lạ.”
Cô nhìn anh một lát rồi nhận xét:
“Trước kia A Húc lúc nào cũng trêu đùa em…”
Liên Húc muốn nói gì đó, nhưng chiếc taxi đã dừng lại bên đường.
“Tại sao lại suy nghĩ lung tung như vậy? Có chuyện gì không thể hỏi thẳng em à?”
“Ở nhà ăn bám em à?”
“Xe em đâu? Đem đi bảo dưỡng rồi à?”
Nhưng ngay sau đó, cô lại cảm thấy vừa chua xót vừa buồn cười. Anh bày ra dáng vẻ thấp kém như vậy, hoàn toàn giao quyền quyết định cho cô, rõ ràng là ngay cả bản thân mình anh cũng không tin tưởng.
Nghe vậy, Trình Vân Thanh lại thấy khó chịu.
“Để em xem nào, có phải anh bị ai giả mạo không đây?”
Từ khoảnh khắc bước vào trường quân đội năm 18 tuổi, anh đã quen với việc học tập, huấn luyện, thực hiện nhiệm vụ. Không biết bao lần đối mặt với hiểm cảnh và kẻ địch, anh chưa từng sợ hãi. Nhưng từ tối qua đến giờ, anh đã nghĩ đi nghĩ lại vô số lần, nếu lần này Trình Vân Thanh thực sự quyết định rời bỏ anh thì sao?
“Đi gặp Sơn Huy?”
“Dù sao cũng là chuyện tốt, nhưng dạo này em dính thị phi nhiều quá rồi, không muốn tiếp tục thu hút sự chú ý nữa, đành phải đồng ý với anh ta.”
Trình Vân Thanh lười nói chuyện, đứng dậy đi về phía phòng khách. Nhưng khi đi ngang bàn, cô bị anh nắm lấy cổ tay kéo ngồi lên đùi. Cô giãy giụa vài cái mà không thoát ra được.
“Em không hề tự suy diễn. Nhưng cũng đừng nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan đến em. Chủ yếu là do chính anh. Thể lực, năng lực, trạng thái tinh thần của anh không còn đạt tiêu chuẩn nữa. Nếu cứ cố chấp bám trụ ở tuyến đầu, đó mới là vô trách nhiệm với tổ chức và đồng đội.”
Liên Húc lắc đầu, ánh mắt trầm xuống, giọng nói mang theo chút buồn bã khó che giấu:
“Xe em đang sửa trong xưởng.”
Như thể nhìn thấu sự ngập ngừng của anh, Trình Vân Thanh đưa tay chạm vào gương mặt anh. Liên húc nắm lấy tay cô, cúi đầu.
Ngay cả tư cách để tranh giành với người ta anh cũng không có. Dù không muốn thừa nhận, nhưng xét về tiền tài, sự đồng hành hay cảm giác an toàn, dường như anh đều thua kém đối tượng xem mắt của cô.
Anh đương nhiên hiểu được cô đang cố ý chọc ghẹo để anh thoải mái hơn, nhưng anh vẫn không thể cười nổi. Cô đã phải một mình gánh vác mọi chuyện, một mình giải quyết tất cả, vậy mà anh không chỉ không ở bên chăm sóc cô, ngược lại còn khiến cô phải quay sang dỗ dành cảm xúc của mình.
“Anh muốn đi cùng em.”
Trình Vân Thanh khẽ nhón chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi anh.
Trình Vân Thanh vừa vội thay đồ vừa nói bâng quơ, giọng lí nhí như tự nói với chính mình: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“A Húc!” Cô đột nhiên lên tiếng gọi anh.
“Anh trả lời em vài câu hỏi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Người khác có tốt đến đâu, cũng không liên quan đến em.”
“Anh đã chính thức gửi đơn xin điều chuyển, hiện đang trong quá trình xét duyệt, vẫn chưa có phản hồi.”
Anh đã thất hứa, đã vắng mặt, nhưng cô không hề trách cứ, cũng chưa từng lùi bước. Cô chỉ lặng lẽ tiếp nhận mọi thứ.
“Anh…” Liên Húc do dự vài giây, nhưng nửa câu sau vẫn nghẹn lại trong cổ họng.
“Ai mà ngờ anh lại hiểu lầm em với anh ấy chứ…”
“Bốn mươi ngày.”
Nhìn thấy sắc mặt anh ngày càng sa sầm, Trình Vân Thanh chỉ nhẹ nhàng nói:
Trình Vân Thanh nhìn anh chằm chằm hồi lâu mà không nói một lời.
“Em nói rồi, xong chuyện này rồi thì anh không được làm gì hết.”
“Được, em nuôi anh.”
Anh sững người, còn chưa kịp đáp lại thì đã nghe cô trầm ngâm nói tiếp:
Chương 47: Hiểu lầm
“Em hỏi đi.”
“Giờ thì không sao nữa rồi.”
Trình Vân Thanh hơi ngạc nhiên. Cô từng nghĩ anh có thể sẽ điều chỉnh công việc trong tương lai, nhưng không ngờ anh lại hành động nhanh đến vậy. Do dự một chút, cô hỏi:
“Khách mời nam, anh tưởng đây là chương trình hẹn hò à?”
Trước đó, các trang tin tự do cùng nhiều tài khoản mạng xã hội đồng loạt lên án cô, chỉ trích một bác sĩ như cô lại vô tâm với bệnh nhân. Nhưng khi đoạn video cô quỳ xuống đất suốt hai mươi phút để cứu người được tung ra, lập tức xuất hiện luồng ý kiến trái chiều.
“Có phải… vì em không?”
“Đến giờ rồi, em phải thay đồ ra ngoài.”
“Là con trai của một đồng đội tên Lâm Tiêu, người bạn tốt nhất của anh.” Anh dừng lại một chút, giọng trầm xuống. “
“Còn nghĩ sẽ mang em về làm ‘chị dâu’ của đám đàn em nữa chứ.”
Trình Vân Thanh liếc anh một cái, cố tình đáp:
Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sau đó thì sao?”
“Dù sao cũng không giống A Húc trước kia cho lắm.”
Khi kể lại chuyện này, giọng điệu và vẻ mặt Trình Vân Thanh vẫn thản nhiên, không hề bận lòng. Nhưng nghe đến đây, trong lòng Liên Húc lại trào dâng một cảm giác áy náy cùng chua xót, như có thứ gì đó nghẹn lại nơi lồng ng.ực. Cuối cùng, anh chỉ có thể nói một câu:
“Vậy bây giờ anh gọi lãnh đạo, chắc vẫn còn kịp rút đơn.”
“Dù sao anh cũng đang nghỉ phép, chẳng có việc gì làm.”
Anh nhíu mày:
Đến nước này, anh đương nhiên cũng dần nhận ra có vẻ mình đã hiểu lầm điều gì đó. Anh bật cười, thuận thế nói đùa:
Như chợt nhớ ra trước đó mình đã đùa quá trớn với anh, Trình Vân Thanh bật cười, sau đó bất đắc dĩ nói:
Cuối cùng, bọn họ vẫn cùng nhau ra ngoài. Khi đã ngồi trên taxi, Liên Húc bất giác hỏi:
Một bác sĩ sẵn sàng quỳ suốt hai mươi phút để cứu bệnh nhân, cớ gì lại phải chịu nỗi oan khuất và sự sỉ nhục này?
“Anh…” Trình Vân Thanh vội đè tay anh lại, trừng mắt:
Thực ra, điều Trình Vân Thanh muốn hỏi là: anh có còn tiếp tục thực hiện những nhiệm vụ nằm vùng như thế này không? Với độ tuổi của anh, hẳn là vẫn chưa đến thời điểm giải ngũ.
“Xin lỗi em.”
Nghĩ tới đây, phản ứng đầu tiên của Trình Vân Thanh là giận, tên đàn ông này thế nhưng lại không tin tưởng cô.
Dù đã đoán được phần nào, ánh mắt Trình Vân Thanh vẫn khẽ run lên.
“Không tiện thì thôi.”
Thấy vậy, Liên Húc cũng không ép, chỉ cụp mắt, thấp giọng lẩm bẩm:
Trái tim Liên Húc phút chốc mềm nhũn như bông, anh siết chặt vòng tay ôm cô thêm một chút.
Hai người đứng trước cổng nhà xưởng, im lặng chờ đợi.
Anh có tư cách gì chứ? Cô vốn dĩ có quyền tự do lựa chọn hạnh phúc.
“Vừa rồi Sơn Huy gọi điện cho em. Anh công nhân đó hôm nay từ quê lên, muốn gặp trực tiếp để cảm ơn em. Em vốn dĩ không định đi, nhưng nếu em không đến, anh ta sẽ mang cờ thưởng đến tận nhà chúng ta.”
“Sơn Huy điều kiện không tệ, có nhà, có xe, có tiền, còn có một xưởng sản xuất. À đúng rồi, tuổi còn nhỏ hơn em nữa. Còn anh?”
Sau khi mọi người dần lấy lại lý trí, một phóng viên từng lên án cô mạnh mẽ cũng đã đăng một bài viết dài, thuật lại toàn bộ sự việc một cách rõ ràng. Cuối cùng, dư luận đã đảo chiều.
“Lần này anh được ở nhà bao lâu?”
“Không được sao?”
Năm ngoái, trong lúc làm nhiệm vụ, cậu ấy hy sinh…”
Liên Húc kinh ngạc nhìn cô, lấy điện thoại ra, nhập vài từ khóa, tìm kiếm tin tức. Ngay lập tức, màn hình hiện lên hàng loạt bài báo với những tiêu đề giật gân, kèm theo hình ảnh hai người lớn tuổi quỳ trước mặt cô. Một số bức ảnh đã được làm mờ khuôn mặt cô, nhưng một số khác thì không.
Trầm mặc vài giây, Trình Vân Thanh giơ tay nhéo nhẹ mặt anh, chậm rãi nói:
Anh lướt qua từng bài, mới nhận ra suốt thời gian qua Trình Vân Thanh đã phải đối mặt với một cơn bão dư luận.
Lẽ nào anh phải lấy lời hứa nửa năm trước để chất vấn cô sao?
Nhắc đến chuyện này, Trình Vân Thanh đã cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác bất an.
Trước mắt họ là một khu nhà xưởng hiện đại nằm ở vùng ngoại ô, rộng lớn đến mức chỉ liếc qua cũng không thể thấy hết ranh giới.
“Đáng tiếc thật, đại ca xã hội đen thì đáng tin kiểu gì chứ!?”
“Không sao, mọi chuyện đã qua rồi.”
Cô chưa nói rõ, nhưng Liên Húc lập tức hiểu được. Anh nghiêm túc trả lời:
Cuối thu mát mẻ, bầu trời trong xanh, đây chính là khoảng thời gian mà Trình Vân Thanh thích nhất trong năm.
Chần chừ một lát, Trình Vân Thanh quyết định thẳng thắn, trả lời đúng sự thật:
Liên Húc lập tức cau mày, lo lắng hỏi:
“Sao cơ?”
Anh thản nhiên trêu chọc:
“Em chọn anh.”
Cô hỏi:
“Anh bị gì mà không đủ tư cách?”
Trình Vân Thanh không nói gì.
“Ừm?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.