Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50: Cầu hôn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Cầu hôn


Chương 50: Cầu hôn

“Giờ mới nhớ hỏi chuyện này à? Không sợ anh đưa em đi bán sao?”

Anh quỳ một gối xuống, nắm lấy bàn tay phải của cô, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón giữa. Ngước mắt nhìn cô, anh nói chậm rãi:

“Bán cho đường dây đa cấp à?”

“Anh! Chị dâu!”

“Dù có quý giá đến đâu, cũng chỉ là vật vô tri. Chỉ cần em chịu nhận, bà nội anh trên trời biết được nhất định sẽ vui mừng.”

Trình Vân Thanh bất ngờ bật cười:

Nói xong, anh khẽ nghiêng đầu nhìn cô, giọng trầm thấp:

“Hối hận rồi sao?”

Cô khẽ nghĩ, một người đọc nhiều sách hay, thế giới quan chắc chắn cũng được hình thành từ đó. Và với anh, dường như càng hiểu rõ bao nhiêu, cô lại càng bị cuốn sâu vào bấy nhiêu.

Nội thất trong nhà bày biện đơn giản, tạo cảm giác rộng rãi, không hề chật chội.

“Ừ. Thật ra đã đọc nhiều lần rồi, nhưng đôi khi rảnh rỗi lại muốn lấy ra xem lại.”

“Kẻ sĩ chẳng cầu thiên kim, chỉ mong giữ trọn một lời hứa. Sức mạnh của hiệp nghĩa chính là ở đó.”

Nhiệt huyết của người trẻ tuổi lúc nào cũng dễ dàng lan tỏa. Trình Vân Thanh mỉm cười đi tới:

Dù không am hiểu phỉ thúy, Trình Vân Thanh chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết giá trị của những món này không hề nhỏ.

Chiếc nhẫn lặng lẽ nằm trên tay cô. Ánh ngọc xanh biếc phản chiếu sắc trời, tôn lên vẻ trầm tĩnh và dịu dàng của cô, như thể nó vốn sinh ra để thuộc về cô vậy.

Anh đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, giọng trầm thấp vang lên bên tai:

“Báo với dì Tân, hôm nay bọn anh không về.”

“Cùng hệ liệt đó, nhân vật chính trong cuốn này là Lý Mộ Bạch.”

“Làm phiền em rồi.”

“Không được, thứ này quá quý giá.”

“Nếu có nhẫn, em sẽ đồng ý chứ?”

Cô ngẩn người, cảm thấy bản thân lúc này hoàn toàn không giống mình thường ngày, vậy mà lại vô thức truy hỏi dồn dập:

“Không phải em vừa nói sẽ nuôi anh sao?” Anh vẫn cười, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ nghiêm túc lạ thường. Dưới ánh hoàng hôn vàng nhạt, đầu anh cúi xuống, chóp mũi khẽ lướt qua gò má cô.

Thời tiết hôm nay thật đẹp. Ánh nắng vàng ươm len qua cửa kính xe, phủ lên mọi thứ một lớp sắc ấm áp, tựa như không để lại chỗ trống nào cho những cảm xúc tiêu cực lẩn trốn.

Anh khẽ cười:

“Ai là vợ anh chứ?”

“Vậy thu nhập của anh không bằng em rồi. Xem ra sau này gánh nặng nuôi gia đình sẽ rơi lên vai em, anh thực sự định ăn bám em sao?”

“Ừ. Em đồng ý không?”

Anh nhướng mày, không chút nể nang mà vạch trần:

Cô bật cười, hờ hững đáp:

“Ngọa Hổ Tàng Long. Bộ phim của Lý An là chuyển thể từ đó.”

Chưa đi được bao xa, Trình Vân Thanh đã bắt đầu th* d*c, khẽ trách:

Anh cúi người xuống, tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ cô, đầu ngón tay lướt qua vành tai đầy lưu luyến. Nụ hôn của anh không vội vã, không mạnh mẽ, mà mềm mại như gió thoảng. Vậy mà cô vẫn dễ dàng bị đánh trúng, niềm vui và xúc động tràn ngập trong lồng ng.ực, tựa như câu nói cô từng nghe đâu đó: khi yêu thì uống nước cũng thấy no.

“Là tiểu thuyết võ hiệp à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trình Vân Thanh có chút xấu hổ, hờn dỗi lườm anh:

Suy nghĩ thoáng qua trong giây lát, anh bật cười, đàm phán:

Trình Vân Thanh vốn quen làm việc theo kế hoạch, mọi thứ đều phải có sự chuẩn bị kỹ càng trước khi hành động. Mỗi lần đi xa, cô luôn tính toán cẩn thận từng chi tiết về ăn, mặc, ở, đi lại. Vậy mà hôm nay, cô lại quyết định lên đường chỉ trong một buổi sáng, giữa trưa đã có mặt ở sân bay Giang Châu để làm thủ tục lên máy bay.

Liên Húc lấy chiếc nhẫn ra, nhẹ giọng nói:

Trình Vân Thanh cúi mắt nhìn, phát hiện cuốn sách có nét thiết kế hoài cổ. Cô lướt mắt qua tiêu đề trên đó, tò mò hỏi:

Anh ra hiệu cho cô cứ tự nhiên ngồi xuống, còn mình thì bước vào phòng trong.

“Vương Độ Lư?”

Cô lặng đi một chút, rồi nhẹ nhàng cười, siết lấy tay anh:

Cô khựng lại một chút, ngạc nhiên hỏi:

Trình Vân Thanh lẳng lặng nhìn anh, chậm rãi hỏi:

“Vân Thanh, gả cho anh nhé.”

“Anh đang cầu hôn sao?”

Cảnh vật lướt qua nhanh chóng. Trình Vân Thanh nhìn theo, chỉ kịp thấy những mái ngói xám lẫn tường trắng thấp thoáng trong tán dây thường xuân màu xanh sẫm. Những bức tường bao theo thế núi, kiến trúc hài hòa như thể được thiên nhiên nhào nặn mà thành.

“Có bao nhiêu?”

Anh bật cười, xua tay đuổi khéo:

Trình Vân Thanh đứng bên lề đường nhìn vào trong. Một màu xanh mát bao trùm tầm mắt, toàn khu chỉ có sáu tòa nhà.

Bầu trời dần tối lại, nhưng không ai trong họ có ý định ăn tối. Họ cứ thế ôm lấy nhau, hôn nhau không biết chán. D.ục v.ọng len lỏi, hơi ấm từ da thịt truyền sang nhau, khiến cô thấy bình yên hơn bao giờ hết.

“Tác phẩm nào?”

Tận sâu trong lòng, cô thực sự muốn nhận lấy, không phải vì giá trị của nó, mà chỉ đơn thuần vì chân tình và thành ý của anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ông ấy có một tác phẩm mà chắc chắn em đã nghe qua.”

Hai người sóng vai bước ra ngoài.

Trình Vân Thanh lật trang đầu tiên, nhìn thấy lời tựa của Vương Độ Lư. Văn chương đẹp đến nao lòng:

“Anh có một căn hộ ở Côn Minh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chỗ này toàn là nhà cũ từ thời Dân Quốc…”

Lòng bàn tay anh đặt sau eo cô, siết chặt, như thể cuối cùng không thể kìm nén thêm nữa. Giọng anh khẽ khàng nhưng mang theo sự chắc chắn đến tận đáy lòng.

Máy bay dần hạ độ cao. Khi bước ra, ánh mặt trời ấm áp lập tức vỗ về khuôn mặt cô. Trời xanh trong vắt, bầu không khí nơi đây khiến cô bất giác thả lỏng, những căng thẳng mấy ngày qua như được xua tan, sự mệt mỏi sau chặng đường dài cũng trở nên nhỏ bé.

Giọng anh chậm rãi, từng câu từng chữ truyền vào tai cô, như một dòng nước ấm áp len lỏi khắp người. Cô không rõ, là do anh ôm cô mà cảm thấy ấm áp, hay là ánh hoàng hôn chiếu rọi đã nhuộm màu cho khoảnh khắc này.

Có lẽ vì chưa đến giờ cao điểm, đường phố thông thoáng, xe chạy một mạch đến trước cổng một khu chung cư yên tĩnh.

Anh quay sang dặn Liên Trạch:

“Có gì đâu ạ! Chị đừng khách sáo với em.” Liên Trạch cười tít mắt.

“Bớt bịa chuyện đi. Giờ anh gọi cho dì Tân kiểm chứng ngay đây.”

“Rốt cuộc có hay không?”

“Được thôi.”

Liên Trạch có chút bất mãn, liếc nhìn Trình Vân Thanh, rồi bỗng thở dài đầy khoa trương:

“Khi 18 tuổi, anh nhập ngũ. Mỗi tháng đều có trợ cấp. Mấy năm nay trong quân đội, ăn ở đều do đơn vị lo, chẳng tiêu xài gì nhiều. Tiền lương, tiền thưởng tích góp lại, phần lớn dùng để mua căn hộ này, số còn lại không nhiều lắm, đều nằm trong thẻ này.”

“Những thứ này là bà nội anh để lại, dặn rằng sau này phải trao cho cháu dâu của bà.”

Lúc này, cô mới biết vài năm trước, để giải quyết chỗ ở cho các cán bộ thường trú tại Côn Minh, đơn vị đã phối hợp cùng chủ đầu tư xây dựng một khu chung cư. Anh đã mua một căn trong đó. Dù ít khi về ở, nhưng mẹ anh vẫn thuê người dọn dẹp định kỳ.

Trình Vân Thanh chỉ cười, không nói gì.

Anh ấn nhẹ vai cô, bảo cô ngồi xuống ghế sofa, sau đó mở hộp ra đặt trước mặt cô.

Liên Húc khẽ đáp, giọng trầm thấp nhưng chắc chắn:

“Em ấy không đi học à?”

Ở cổng sân bay, Liên Trạch đang nhón chân, dáo dác tìm kiếm. Thấy họ, mắt cậu sáng lên, hào hứng vẫy tay:

Anh bật cười, nắm tay cô dẫn vào trong tòa nhà.

Thang máy đưa họ lên tầng bảy, cũng là tầng cao nhất. Khi cánh cửa vừa mở ra, Trình Vân Thanh mới phát hiện nơi này khác hẳn với tưởng tượng. Căn hộ được thiết kế thông tầng, nối liền với tầng áp mái, tạo thành một không gian rộng rãi. Phòng khách có trần cao thoáng đãng, kèm theo một ban công lớn với tầm nhìn không bị cản trở.

Không lâu sau, anh quay trở lại. Nhìn thấy cô đứng bên ban công, tầm mắt dõi ra mặt hồ xa xa, anh chậm rãi bước tới, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, đặt một nụ hôn ấm áp lên sau cổ.

Cô lật bàn tay anh ra, thấy trống không, bèn nheo mắt trêu chọc:

“Có cần đặt xe không? Mình đi đâu?”

“Bây giờ thì chưa, nhưng đi thêm vài bước nữa có khi lại đổi ý đấy.”

“Được rồi, lắm lời quá. Mau đi đi.”

Liên Trạch chỉ tay ra ngoài cửa sổ, hướng về dãy nhà thấp thoáng sau hàng cây xanh rậm rạp:

Cô theo thói quen lấy điện thoại ra, nhẹ giọng hỏi:

Vành tai cô từ lúc nào đã đỏ ửng, rơi vào mắt anh lại càng khiến nụ cười của anh thêm rạng rỡ. Anh thật sự không hiểu, tại sao có thể vì một người mà tim mềm mại đến vậy. Dù cô nói gì, làm gì, hoặc thậm chí không nói gì, không làm gì, anh đều thấy thích.

Tiếng động cơ gầm rú khi máy bay kéo độ cao.

Anh bất đắc dĩ cười, kéo lấy vali trong tay cô:

“Chị dâu, chị xem anh ấy kìa! Em chẳng qua chỉ muốn ở lại lâu hơn một chút thôi, có cần phải tuyệt tình vậy không? Ba còn chưa về, mai mới về đến nơi. Em tính ở lại một ngày nữa để ăn bữa cơm đoàn viên với anh chị, quá đáng lắm sao?”

Anh cong môi cười, nhẹ nhàng giải thích:

Anh khẽ siết tay cô, cười trêu:

“Mẹ biết anh về, còn bảo em xin nghỉ thêm hai ngày để ở lại nữa đấy.”

Cảm giác tùy hứng như thế này với cô thật mới mẻ. Đến khi máy bay cất cánh, cô vẫn còn chút ngỡ ngàng, buột miệng hỏi:

“Đồng ý với anh, được không?”

Bên trong, con đường phía trước dốc nhẹ lên cao. Cỏ xanh mướt, hàng cây rậm rạp đan xen, những tòa nhà thấp thoáng giữa biển lá xanh rì, hòa vào nhau một cách trầm lặng mà ấm áp.

Cô không dám nhận, khó xử lắc đầu:

Bên trong lót vải nhung màu xám, cố định một miếng Bồ Tát bài xanh biếc được chế tác tinh xảo, hai chiếc vòng ngọc, cùng một chiếc nhẫn vàng ròng khảm phỉ thuý đế vương lục. Bên cạnh còn có chuỗi hạt Phật châu, mỗi viên đều lớn cỡ móng tay cái, chất ngọc thuần khiết, sắc xanh sâu thẳm, từng chi tiết tinh xảo đến khó tả.

Anh hiểu rõ ẩn ý trong lời cô, ôm chặt lấy cô, cười khẽ:

“Em chỉ đọc Kim Dung với Cổ Long thôi.”

Liên Trạch lập tức la oai oái, quay sang Trình Vân Thanh cầu cứu:

Cô trò chuyện cùng anh:

“Ừm.”

Anh đặt hành lý vào cốp xe, rồi chìa tay ra:

Đúng lúc hoàng hôn buông xuống. Do khu nhà nằm ở vị trí cao, chỉ cần đứng đây là có thể nhìn thấy cả nửa thành phố ngập trong ánh chiều tà, tựa như đang hòa mình vào sắc vàng ấm áp của hoàng hôn.

Anh bật cười:

Có lẽ vì có người thường xuyên dọn dẹp, căn nhà không mang cảm giác lạnh lẽo của một nơi bị bỏ không. Trên bàn trà, thậm chí còn có một cuón sách, hệt như lần cuối anh rời đi, vẫn chưa bị ai động tới.

Có lẽ vì là người lạ, bảo vệ ở cổng kiểm tra giấy tờ của anh rất kỹ. Sau khi xác nhận thông tin, người lính gác thẳng lưng, năm ngón tay khép lại chào theo tiêu chuẩn rồi mới cho xe đi qua.

“Sao anh không nói trước với em là phải gặp phụ huynh?”

Anh ghé sát tai cô, nói một con số.

“Đưa chìa khóa đây.”

“Anh còn chưa chuẩn bị nhẫn cơ mà!”

Cô bật cười, trêu chọc:

Thời gian dường như ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy. Không biết đã qua bao lâu, Trình Vân Thanh mới nhận ra hàng mi mình đã hơi ướt át. Cuối cùng, cô siết chặt lấy tay anh, khẽ gật đầu, giọng nói như hơi thở:

Ngoài cửa sổ, một vầng trăng tròn đang treo giữa bầu trời, sáng nhưng chưa viên mãn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Từ bây giờ, em không cần lo nghĩ gì cả. Mọi thứ cứ để anh lo.”

Liên Húc dịu dàng nhìn cô, giọng nói trầm thấp mang theo một chút khẩn thiết:

“Em từng xem phim rồi, nhưng không biết nguyên tác là của ông ấy đấy.”

Quả thực, anh không hề chuẩn bị trước. Vốn dĩ, anh không định nói ra vào hôm nay, nhưng cuối cùng lại không thể kìm lòng được.

Trình Vân Thanh đứng yên tại chỗ, chống nạnh thở dài:

Anh quay đầu lại, khóe môi mang theo ý cười:

“Vậy thì cứ mặt dày làm người chồng nhỏ chờ vợ nuôi đi.”

Liên Trạch thấy anh ngồi vào ghế lái thì lập tức ngoan ngoãn trèo lên ghế phụ. Suốt dọc đường, cậu thao thao bất tuyệt, vừa nói vừa quay lại giới thiệu với Trình Vân Thanh về thành phố này, hào hứng đến mức như thể muốn kể hết lịch sử Côn Minh ngay trên quãng đường từ sân bay về nhà.

“Hôm qua là sinh nhật dì Tân, đúng dịp cuối tuần nên em ấy tranh thủ về một chuyến.”

Trình Vân Thanh nghiêng mặt, gió nhẹ thổi qua, mái tóc cô lướt nhẹ qua cổ anh, mang theo chút lành lạnh. Hơi thở của cả hai hòa vào nhau, quấn quýt như màn sương mềm nhẹ trong ánh chiều tà.

“Đó chính là Thạch Bình Hội Quán.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thôi được rồi, em là bóng đèn lớn, biết điều thì nên tránh đi thôi. Nhưng này, anh đừng quên tối nay phải đưa chị dâu đi ăn món ngon nhé! Em biết gần đây có một quán bún cực kỳ ngon…”

“Chúng ta chưa đặt khách sạn trước, vậy đến Côn Minh sẽ ở đâu?”

“Liên Trạch đang đợi bên ngoài.”

Cô xoay người, đặt tay lên vai anh, trán nhẹ nhàng chạm vào trán anh, nghiêm túc hỏi:

Liên Húc nắm tay cô, kéo vào phòng trong. Trên bàn trà đặt một chiếc hộp vuông chạm hoa, chất gỗ mượt mà như đã qua năm tháng mài giũa. Hẳn là anh vừa vào trong phòng lấy ra.

Hai anh em cứ thế lời qua tiếng lại, vừa trò chuyện vừa đi đến bãi đỗ xe. Họ dừng lại trước một chiếc Land Rover màu đen.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Cầu hôn