0
Sau khi để thanh niên tóc vàng b·ất t·ỉnh, Ray quay về phía Song đầu sư.
Song đầu sư từ mê mang thức tỉnh, tưởng như Ray có ý định c·ướp con mồi của nó, rống lên một tiếng lớn sau đó lao về phía hắn.
Bộ dáng của Ray đã quay trở về lúc ban đầu ngay khi kích hoạt lên Lựu đạn chấn kinh, đây cũng là một nhược điểm của Huyễn thân, không thể sử dụng phối hợp với các loại thủ đoạn.
Không biết sau này có thể phát sinh thay đổi gì không, nhưng thủy chung như hiện tại lộ ra có chút gân gà, chí ít trong chiến đấu cường độ cao rất khó phát huy tác dụng.
Tuy nhiên, dù không có Huyễn thân phối hợp thì hắn vẫn đã vô cùng mạnh mẽ...
Đối mặt Song đầu sư to lớn gấp đôi một con ngựa bình thường lao đến, Ray lộ ra mảy may không lo lắng, thậm chí từ trên mặt hắn không nhìn ra một điểm biểu lộ, hắn chỉ là nhẹ nhàng di chuyển ra xa, tránh cho chiến đấu tác động đến thanh niên.
Không phải hắn coi thường thanh niên này mà là lực lượng đến trình độ của hắn đã vô cùng kinh khủng, chỉ cần một tia tác động nhỏ cũng đủ khiến người bình thường b·ị t·hương, chớ nói chi đến xung quanh còn có rất nhiều dị vật.
Cho nên biện pháp tốt nhất là dẫn chiến trường đến nơi khác, như vậy hắn mới toàn tâm toàn ý đối phó Song đầu sư.
Oanh !
Song đầu sư cùng Ray v·a c·hạm vào nhau, sóng xung kích khiến thực vật xung quanh ngã rạp xuống.
Với lực lượng hiện tại hắn sỡ hữu đã có thể nhẹ nhõm cứng đối cứng các loại dã thú giống Song đầu sư, hoàn toàn không lộ ra một điểm khó chịu.
Nhận thấy một đòn toàn lực của bản thân vậy mà không đem đối phương thế nào, Song đầu sư tựa hồ có chút tức giận.
Rống !
Theo âm thanh vang lên, một luồng sóng xung kích từ miệng lớn của Song đầu sư nhanh chóng lan ra xung quanh.
Ray trực tiếp lãnh một đòn này, thân thể b·ị đ·ánh ra xa mười mấy mét, đụng gãy một cái thân cây mới chịu dừng lại.
Mặc dù nhận không ít đau đớn nhưng trên mặt hắn không hề lộ ra một tia thống khổ, chỉ là ánh mắt nhìn chòng chọc vào Song đầu sư, bên trong đầy vẻ thèm muốn.
Tự thân thiên phú của Song đầu sư, Hống, thuộc về loại hình hiếm có công kích sóng âm, không chỉ tác động đến thân thể mà còn mang theo tổn thương tinh thần, dù là bên trong đỉnh tiêm dã thú cũng thuộc loại tuyệt kỹ.
Ray thèm muốn kỹ năng này đã có một thời gian, Độc trảm đối hắn đã không phát huy ra tác dụng quá lớn nên thứ hắn cần nhất ở hiện tại là một kỹ năng công kích khác.
Mà Hống vừa vặn là kỹ năng công kích song hướng, vừa vật lý vừa tinh thần, gần như là toàn diện, lại có thể theo hắn phát triển một thời gian dài.
Trong đầu Ray có thêm một cái lí do để g·iết Song đầu sư.
Đối mặt ánh mắt của Ray, Song đầu sư tựa hồ có chút chột dạ, vậy mà không lập tức nhân cơ hội tiếp tục công kích.
Nhưng Ray thì không có cái gọi là chơi công bằng, lập tức liền đứng lên hóa thành một đạo tàn ảnh đánh về Song đầu sư.
Một kích này trọn vẹn đem một mảng thịt lớn của Song đầu sư hái xuống, thậm chí kém chút để một đầu của nó mất đi.
Song đầu sư b·ị t·hương nặng, không những không sợ hãi mà còn kích phát lên hung tính, đối với Ray chính là vô cùng vô tận sát ý.
Rống !
Nó tiếp tục hống một tiếng lớn, nhưng lần này không phải thiên phú mà chỉ đơn thuần là nộ hống, dù sao thiên phú cũng không phải là quạt điện, tùy tiện là có thể sử dụng.
Ray có chút nhíu mày khó chịu: "Hét cái gì mà hét, mồm thật thúi, ngươi sẽ không phải là ăn cứt đi ?" Sau đó liền lao đến cho Song đầu sư một cái bạt tai đến choáng váng.
Cùng lúc thuận thể đưa một trảo móc lên, móng vuốt sắc bén tưa như lưỡi kém xé gió lao đến, nhẹ nhõm xé mở huyết nhục của Song đầu sư.
Phốc xuy !
Âm thanh thanh thúy vang lên, áp lực thể nội máu tươi dọc theo v·ết t·hương cuồng phun rơi xuống đại địa, đem thảm cỏ bên dưới nhuộm đỏ.
Sinh mệnh lực của Song đầu sư cũng thật đủ ngoan cường, liên tiếp nhận hai v·ết t·hương chí mạng vậy mà vẫn còn sinh long hoạt hổ, lập tức liền đáp trả t·ấn c·ông của Ray.
Chỉ thấy nó tiếp tục rống một tiếng, nước bọt đều phun đầy mặt Ray, sau đó là một gặm hướng về đầu của hắn.
Dù là cường độ thân thể vô cùng cường hãn Ray cũng không dám cứng đối cứng một đòn này, hắn vội vã đem tay rút ra khỏi cơ thể Song đầu sư, rút lui về phía sau.
Nhưng một chiêu này của Song đầu sư tới quá nhanh, căn bản hắn khó có thể hoàn toàn né tránh, ranh nanh sắc nhọn vẫn là kịp để lại trên vai cùng ngực hắn một đạo v·ết t·hương.
May mắn nhất là v·ết t·hương này không quá nặng, đối chiến lúc của hắn ít có ảnh hưởng, lại vẫn là để mồ hôi chạy dọc trên mặt của hắn.
"Quá chủ quan, ta vẫn có chút coi thường đối với đỉnh tiêm dã thú, đặc biệt là loại đầy hung tính như tên này." Ray thầm nói, rút kinh nghiệm cho chính mình.
Sau đó tiếp tục hướng Song đầu sư khởi xướng công kích, Song đầu sư không chịu yếu thế, cùng lúc đánh tới Ray.
Cả hai có qua có lại, không đến mức thiên hôi địa ám, nhật nguyệt phai mờ nhưng cũng đủ để khiến hoàn cảnh xung quanh biến dạng.
Súc sinh chung quy vẫn chỉ là súc sinh, đối với thủ đoạn chiến đấu vẫn quá đơn thuần, hoàn toàn không phải là đối thủ với Ray đã từng là nhân loại.
Đột nhiên.
Ray bất ngờ phát động Lựu đạn chấn kinh, Song đầu sư trong nháy mắt trở nên thất thần, lộ ra sơ hở to lớn.
Tuy nhiên đến đẳng cấp như Song đầu sư thì Lựu đạn chấn kịn không còn có quá lớn tác dụng, cùng lắm chỉ có mấy hơi thở.
Nhưng với Ray, thời gian này hoàn toàn đầy đủ, hắn nhân cơ hội lại hướng về v·ết t·hương cũ của Song đầu sư một trảo, tiếp tục lôi ra một mảnh huyết nhục, máu tươi chảy đầm đìa.
Chưa dừng lại, hắn thuận thế ôm lấy một bên đầu b·ị t·hương của Song đầu sư, dùng sức vặn sang một bên.
Rắc !
Đầu của Song đầu sư phải nói là bị bẻ cong một cái 90 độ, hoàn toàn đ·ã c·hết đi, đến đây Song đầu sư chính thức c·hết một nửa, chiến lực giảm bớt mấy phần.
Rống !
Song đầu sư b·ị đ·au, nộ hống một cái lớn rồi đưa chân trước lên đánh một trảo về phía Ray, muốn đem hắn trọng thương.
Tuy nhiên thực lực của nó nhiều nhất còn khoảng hơn năm thành, chỗ nào là đối thủ của Ray, rất dễ dàng liền bị hắn cản được.
Tiếp theo đó hoàn toàn là từ một bên đánh, một bên chịu.
Không qua mấy phút, Song đầu sư tắt thở, c·hết đi không thể c·hết lại, một đời mãnh thú cuối cùng vì miếng ăn mà c·hết.
Cùng lúc, Ray nhận ra chính mình nhiều hơn cái gì, không cần mở ra hệ thống hắn cũng biết là kỹ năng Hống đã được thêm vào.
Trên mặt hắn lộ ra tiếu dung, xem ra chuyến này bảo vệ thanh niên tóc vàng không có uổng công, vậy mà lại có thu hoạch lớn.
Hắn di chuyển tầm nhìn đến vị trí Song đầu sư ngã xuống, máu tươi gần như đem một nửa thân thể lớn của nó cùng đất cỏ xung quanh nhuộm đỏ.
Nhìn thân thể to lớn bằng hai đầu ngựa phổ thông, Ray như có điều suy nghĩ: "Xem ra để di chuyển gia hỏa này phải phí một phen khí lực."
Tất nhiên với hắn hiện tại điểm khí lực này cũng không tính là gì, trọng yếu nhất là máu dính trên lông sẽ rất khó chịu.
Ray chỉ đành nhẫn nhịn lấy, di chuyển cái xác của Song đầu sư đến khu vực khác, tốt nhất là tránh khả năng để thanh niên kia nhận ra.
Sau nửa tiếng.
Thanh niên tóc vàng mới từ từ lấy lại ý thức, hắn mơ màng, mờ mịt vẫn chưa rõ chuyện gì mới xảy ra.
Một giây trước còn tỉnh táo khỏe mạnh, một giây sau liền b·ất t·ỉnh không rõ lí do, không khỏi để người ta sinh ra nghi hoặc.
"Ta đây là chuyện gì xảy ra ? Không lẽ là hậu di chứng của độc tố trước đó ? Xem ra phải cẩn thận hơn mới được."
Thanh niên thầm suy nghĩ, tạm thời chấp nhận một cái lí do chính mình tự bổ ra, hắn dù thế nào cũng không tính toán tới việc chính mình là b·ị đ·ánh ngất, mà lí do lại là để bảo vệ hắn.
Còn về hoàn cảnh xung quanh vô cớ bị thau đổi, hắn sớm vứt phía sau đầu hoàn toàn không có chú ý tới.
Thanh niên tiếp tục vô ưu vô lo di chuyển.
Chỉ là... tốc độ của hắn thủy chung duy trì chậm rãi, sợ rằng liền năm sáu km trên giờ cũng chưa đạt tới.
Điều này cũng khó trách, địa hình trong rừng vốn hiểm trở, lại lắm chướng ngại vật, thêm nữa là bản thân hắn chỉ là người bình thường, có thể được như vậy đã là rất tốt.
Nhưng Ray hiển nhiên không chấp nhận lí do này, âm thầm tự trách, quên mất không nhân lúc thanh niên b·ất t·ỉnh đưa tiễn một đoạn.
Đến tình cảnh như bây giờ cũng không thể làm gì khác là chậm rãi theo sau.
Ray cũng không tiện cho thanh niên b·ất t·ỉnh thêm lẫn nữa, một lần có thể quy về do độc dược phát tác, hai lần không khỏi để người sinh ra nghi ngờ.
Cái gọi là một lần trùng hợp, hai lần trùng hợp, ba lần tất có sắp xếp là như vậy.
Mà Ray không cho phép một sai lầm dù là nhỏ nhất xảy ra, đặc biệt đây liên quan đến hoạt động sau này của hắn.
Đối với thế lực sau lưng thanh niên, Tử tước Robert, hắn y nguyên duy trì một phần cảnh giác, trời mới biết Tử tước Robert là có dạng năng lực gì, tốt hơn hết là tránh khả năng bị chú ý tới.
Hơn nữa đằng sau còn có sự tranh đấu giữa các thế lực, thậm chí chưa ra khỏi rừng mà chỉ nghe loáng thoáng qua lời kể của thanh niên hắn đã cảm nhận được sóng ngầm đang vận chuyển.
Nếu có thể tránh khỏi thì không còn gì tốt hơn, chí ít hiện tại tư bản tự vệ của hắn còn quá ít, không nên dây dưa vào chính trị cùng t·ranh c·hấp lãnh địa, còn sau này thì khó mà nói...
Suy cho cùng thì mọi quyết định phải bắt đầu từ thực lực của bản thân, không muốn c·hết quá thảm thì thực lực phải mạnh mẽ, mà không muốn c·hết thì thực lực phải là vô cùng mạnh mẽ.
Ray, tất nhiên là muốn cái thứ ba.