Thời gian về đêm, giống những ngôi làng phổ thông khác, làng Boson cũng chìm vào giấc ngủ của chính mình, thoạt nhìn thường thường không có gì lạ.
Nhưng nếu tinh ý cảm nhận mà nói, lại có thể phát hiện một loại không khí đè nén, áp bức bao phủ lên nơi đây, phẫn nộ, lo lắng, sợ hãi, các loại cung bậc cảm xúc tiêu cực.
Một căn phòng nhỏ, bên trong thắp lấy một ngọn nến, ánh sáng yếu ớt miễn cưỡng thay thế bóng tối, lúc này Leat ngồi trước một cái bàn làm việc nhỏ ở góc phòng, bên cạnh bày một tủ sách cùng giường lớn.
Lão Leat hai tay chắp lại chống lấy cằm, cau lông mày lại giống như đang suy nghĩ cái gì, miệng nhỏ giọng thì thào:
"Tiểu tử Yrasil này, rốt cuộc đi đâu mất mầy ngày trời, liền một điểm tin tức nhỏ cũng không lưu lại... Mà cũng khó hiểu, lãnh chúa đại nhân vì cái gì coi trọng hắn như vậy ? Cũng chỉ là..."
Leat có nghĩ thế nào cũng không ra, Ray là có tài năng gì mà để chủ nhân hắn vô cùng vội vã sai người tìm tới, cùng lắm cũng chỉ hơn người một chút, hắn rất khó hiểu.
Đi theo Robert đã có mấy chục năm, Leat cảnh tượng thế nào cũng gặp qua, chỉ duy có lần này, Robert lại vì một thanh niên trẻ tuổi mà sốt sắng như vậy.
Nghe nói... chuyện này có liên quan đến cả lãnh chúa Charl·es.
"Yrasil... thực sự thì ngươi là kẻ thế nào ?"
...
"Người trẻ tuổi bí ẩn... Phi nhân loại... Chống lại lãnh chúa Charl·es, vậy ngươi là địch hay là bạn ? Mong chờ ngày hai ta gặp nhau..."
...
Đặt chân vào phủ lãnh chúa Charl·es lần đầu, ấn tượng duy nhất của Ray là xa hoa, vô cùng xa hoa, chỉ là nơi này để hắn có một loại cảm giác kỳ quái, giống như có đồ vật không sạch sẽ ở đây.
Hắn hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Vẫn là nên sử dụng Thuận phong tí cho chắc chắn."
Để đề phòng bất trắc, hắn vẫn là lựa chọn cho mình một điểm bảo hộ, Thuận phong tí sau khi nâng cấp không chỉ dễ dàng bao trùm toàn bộ phủ lãnh chúa, mà còn có khả năng đại khái phân tích ra thực lực của người bên trong.
Hơn nữa, giá cả bỏ ra kỳ thực không tiêu tốn bao nhiêu, thậm chí với hắn bây giờ có thể nói là muối bỏ bể, dùng nhiều mấy lần cũng không vấn đề.
Chỉ là...
"Ọe !"
Thuận phong tí được cường hóa, đồng nghĩa với khứu giác được tăng cao, mặc dù nó mang lại nhiều lợi ích thực tế nhưng tác dụng phụ thì không cần phải nói nhiều, quá thính.
Nếu lấy một ví dụ để so sánh, Ray giống như đang hít một hơi thật sâu trong nhà vệ sinh công cộng, mà lại có gia hỏa đi i* không xả nước.
Phủ lãnh chúa của Charl·es nhìn có vẻ hoa mỹ, kỳ thực bên trong có rất nhiều địa phương hôi hám, tỉ như cái gì mà khu tập thể, nhà cầu cho binh lính.
Nguyên bản là tổ chức văn minh phong kiến lạc hậu, hình thức xử lý các loại rác thải vô cùng sơ sài, dần đến một cái kết cục là có nhiều nơi mùi h·ôi t·hối vô cùng kinh khủng.
Nếu không phải định lực cùng ý chí đầy đủ, Ray chỉ sợ đã trực tiếp co giật trên mặt đất, cảm giác gần kề c*t đái luôn không dễ chịu.
"May mắn trước đó có kinh nghiệm !" Ray thầm nói.
Có nén lại buồn nôn trong lòng, Ray tỉ mỉ cảm nhận từng đạo khí tức bên trong phủ lãnh chúa, vì duyên cớ người nơi đây khá nhiều nên để cảm ứng xong cũng mất tới hơn mười phút.
Ngoại trừ phần lớn binh lính và nô bộc bình thường ra, có mấy đạo khí tức để hắn cảm giác đến vô cùng áp bức, hẳn là thân phận không tầm thường.
Có chừng khoảng năm người như vậy, hầu hết đều phân tán khắp nơi, chỉ có hai người là để hắn chú ý đến nhất.
Một người khí tức âm trầm, để hắn có cảm giác như một khối hắc ám không ngừng thôn phệ lấy quang minh, bên trên tản mát ra từng tia từng tia giống như phóng xạ, để người rất khó chịu.
"Phủ lãnh chúa... quả nhiên ngọa hổ tàng long."
Ray cảm thán, chỉ là để hắn chú ý hơn lại không phải kẻ này, mà là một kẻ khác.
Hắn giống như đang ở cùng một nữ nhân, từ khí tức đến xem tựa hồ đang hoạt động mạnh, cũng không biết... lại là cái gì.
"Có nên hay không... đi xem người này một chút ?" Ray sờ sờ cái cằm, suy nghĩ, nhất thời khuôn mặt có chút đỏ lên, lại nói: "Vẫn là thôi đi, không nên hỏng chuyện tốt của người khác."
Nhưng hắn lại có chút xoắn xuýt, vậy nên đi đâu là phù hợp ? Người bên trên là không được, kẻ này đang ở cùng một tên có thực lực khác.
Vậy chỉ còn lại hai đối tượng để lựa chọn, một tên có chút xa, mà lại khí tức mạnh mẽ hơn đôi chút, một tên khác ở gần hơn, khí tức đồng dạng yếu nhược hơn mấy phần.
Kết quả không cần nói cũng biết, hắn lựa chọn...
Cùng lúc.
Ray phát hiện ra một đạo khí tức đang nhanh chóng lại gần mình, chỉ mới thời gian mấy giây liền đã rút ngắn đến mười mấy mét.
Người này, vừa vặn là người gần hắn nhất, cũng là người hắn cho rằng nhược nhất, khoảng cách hiện tại... chỉ sợ chỉ có ngăn cách một bức tường.
"Không tốt !" Ray nhẹ giọng hô một tiếng, nhanh chóng vận dụng Huyễn thân che giấu thân ảnh của mình, không chế hơi thở đến mức thấp nhất sau đó tìm một góc tối trốn vào.
Cộc ! Cộc !
Tiếng gõ của vật cứng xuống nền gạch vang lên, giống như là lời cảnh cáo cho sự tồn tại của hắn, chỉ là không có người nào xuất hiện.
Có rúc ở góc tối, Ray định thần nhìn chằm chằm vào một lối đi, nếu đối phương chưa hoàn toàn phát giác ra hắn, hắn cũng không vội vã xuất hiện.
Quả nhiên !
Một đạo thân ảnh dần dần nổi lên, tựa hồ trước đó chỉ là kiểm tra một đợt động tĩnh, xác định không có người mới xuất hiện.
Ấn tượng đầu tiên của Ray với người này là... rất đẹp ! Nữ nhân này nhìn tuổi tác cùng lắm là hai mươi, mái tóc màu bạch kim, trên tay đem theo trường cung.
Chỉ là ánh mắt của cô vô cùng cảnh giác, liên tục đảo lộn quan sát xung quanh, sau đó dừng ở vị trí Ray một lát, hơi hơi híp lại.
Phải nói là trái tim hắn cũng sắp leo đến họng rồi, bây giờ khoảng cách hai bên vẫn còn gần mười mét, phải chăng hắn bị phát hiện mà nói...
Kịp thời động thủ cùng chiếm ưu thế trước thì không sao, vạn nhất bị một mũi tên của cô bắn trúng, hắn không c·hết cũng đi đời.
May mắn, cô nàng này cũng không có phát hiện ra hắn, có lẽ chỉ là một điểm cảm giác đi, xem ra Huyễn thân vẫn có tác dụng rất lớn.
Nhưng chỉ một điểm này cũng đủ để Ray phải cám khái: "Xạ thủ, giác quan còn rất nhanh nhạy ! Khó trách có thể đầu tiên nhận ra ta."
Hắn lẳng lặng quan sát, chờ đợi một chuyển biến, thời cơ hiện tại không thích hợp đả thảo kinh xà, bên trong vẫn còn bốn nhân tố nguy hiểm đang rình rập.
Chỉ cần bại lộ một chút, hắn sẽ có nguy cơ bị bao vây tứ phía, như vậy thì lại đến năm cái hệ thống chưa chắc thoát thân được.
Cũng chỉ ở lại mấy giây, nữ xạ thủ nhẹ giọng thầm thì: "Kì quái, rõ ràng cảm giác có người ở đây..." Sau đó liền không do dự quay người rời đi.
Ray thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn tốt nữ nhân này rời đi, hắn luôn có cảm giác nữ nhân còn là rất nguy hiểm.
Xác định được nữ nhân xác thực rời đi, Ray mới từ từ trong bóng tối đi ra, thủy chung duy trì trạng thái ẩn thân.
Duy nhất để cho hắn kỳ quái là, nữ nhân kia giống như hư không tiêu thất, một dạng hoàn toàn biến mất, Thuận phong tí cũng không phát hiện mảy may một điểm động tĩnh.
"Có hơi không ổn... Rốt cuộc là vấn đề ở đâu ?"
Ray suy nghĩ, trong lòng đều là một mảnh mờ mịt, hơi sinh ra cảm giác bất an.
Là Thuận phong tí mất tác dụng ? Không có khả năng, hắn vẫn rõ ràng cảm nhận được bốn người còn lại.
Vậy vấn đề, chỉ có thể nằm ở nữ nhân kia, cô ta là như thế nào biến mất ? Không, không phải là biến mất, mà là....
Giống với hắn, ẩn thân.
"Không tốt !" Trong lòng hắn vang lên báo động, như suy đoán chính xác, vậy thì hắn hiện tại tám chín phần đã bị phát hiện.
Chủ quan !
Giữa việc án binh bất động, lại có góc khuất hiệp trợ, tacd dụng của Huyễn thân là hơn xa với việc hắn đang hoạt động như hiện tại.
Nếu đã đến mức như vậy, ẩn thân kỳ thực cũng không có ý nghĩa nữa.
Đúng lúc này, một giọng nữ nhân vang lên sau lưng hắn, thình lình lại là người vừa rời đi: "Không nghĩ tới vậy mà thực sự có người. Nói đi, ngươi đột nhập vào đây có mục đích gì."
Ray cứng ngắc quay đầu lại, trên mặt đều là biểu cảm ngưng trọng, còn tốt hắn là đang duy trì bộ dáng g·iả m·ạo, nếu không rất dễ bị nhận ra...
Đến lúc này, Ray mới hoàn toàn nhìn rõ bộ dáng nữ nhân này, cô ta mặc một bộ đồ màu đen bó sát, trên thân mang theo váy ngắn, đều lộ ra một mảnh đường cong hoàn mỹ.
Phối hợp với ngũ quan tinh xảo, một dạng tựa như cửu thiên thần nữ, rất dễ khiến nam nhân mê mẩn, phải nói, đây là người đẹp nhất Ray gặp từ khi đến thế giới này.
So với Seina có thể hơn rất nhiều, một bộ khí chất ngự tỷ lại là rất cuốn hút, chỉ là Ray cũng không có tâm tình đi thưởng thức.
Thấy Ray không trả lời, nữ nhân này hơi nhíu mày một cái, trường cung trong tay khẽ nhấc lên, giọng nói mang theo vài phần rét lạnh: "Không nói, vậy ta đành đem ngươi về khẩu cung."
Ray tiếp tục trầm mặc một lát, sau đó mới chậm rãi nói: "Ta nếu là nói... chính mình đi lạc ngươi có tin không ?" Kèm theo một bộ dáng thiên chân vô tà, mười phần nghiêm túc.
Một dạng giống như "ta rất đáng tin, ngươi phải tin ta".
Khuôn mặt nữ nhân lập tức đen đi mấy phần, trong mắt đã có lãnh ý, trường cung trong tay càng là giơ cao lên, đã nhắm thẳng vào đầu Ray, chuẩn bị xuyên thủng bất cứ lúc nào.
Chỉ là, Ray cũng không có sợ hãi, át chủ bài trong tay hắn vẫn còn rất nhiều, chỉ cần không liều mạng hoặc bị bao vây đều có thể thoát ra.
Liệu có thể toàn thân hay không thì khó nói !
...
Rốt cuộc, điều hắn lo lắng nhất cũng xảy ra.
Tiếng bước chân mấy chục người hỗn loạn vang lên, nhanh chóng tiếp cận hắn, chỉ mất một lát liền xuất hiện mấy chục tên binh lính mặc giáp trụ, cầm kiếm cùng giáo đứng bao vây lại hắn.
Bên trong đặc biệt chói mắt là một tên giáp bạch kim, vác theo trường thương sau lưng, bất ngờ là một trong năm người để hắn cảm thấy nguy hiểm.
Chính là cái đang lao động cũng một người khác.
"Leon, ngươi đến đây làm cái gì ? Đi về ngủ nữ nhân của ngươi đi."
0