Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1: Lạc Thất

Chương 1: Lạc Thất


Thành Hoàng Liên, Lạc gia.

Biệt viện ngoài cùng phía đông, nắng sớm ấm áp, hoa nở đón xuân. Trong biệt viện có một cái ao nước nhỏ trồng đầy hoa sen, cá chép đỏ du dương nhẹ nhàng. Cạnh ao nước là thủy đình ngắm cảnh, giữa đình bày bàn đá bát giác thường để khách đến thăm ngồi tán gẫu.

Trong đình hiện tại đang ngồi một bóng người, tóc dài buông thả tùy ý chảy xuống lưng, mấy lọn tóc vắt qua vai, đong đưa ngả xuống vùng ngực.

Mái tóc buông thõng che lấp một nửa dung mạo, chỉ có thể nhìn thấy ẩn dưới mái tóc đen tuyền kia là một cái sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn nhưng lại có một chút nhợt nhạt không khỏe mạnh.

Khụ..khục khục...

Bóng người khẽ lắc lư một cái, lấy khăn che lại miệng mũi nhịn không được liền ho khan hai tiếng. Sau đó nắm lấy chén trà ở trên bàn, uống cạn trong một hơi, nuốt xuống khẽ hừ một tiếng không biết là sảng khoái vẫn là khó chịu.

Lúc này thị nữ từ bên ngoài biệt viện đi vào, trên tay còn bưng một bát thuốc tiến thẳng vào trong thủy đình. Đặt thuốc xuống bàn đá, thị nữ khẽ cau cau mũi nhìn về phía người đang ngồi trước bàn đá, hoảng hốt nói.

“Tiểu thư, ngươi vừa uống cái gì?”

Thì ra đây là một nữ tử, quần áo trên thân vô cùng khinh bạc. Tháng ba thời tiết vẫn còn lạnh, nàng lại chỉ mặc một bộ y phục thường ngày, bên ngoài khoác một tấm áo choàng màu tím, thật sự mỏng manh.

Lại thêm thân hình của nàng mảnh mai, thậm chí có thể nói là nhỏ gầy, nhìn qua như mười ba mười bốn tuổi, phía trước bằng phía sau phẳng. Kỳ thật nàng đã mười bảy, chẳng qua bệnh tật quấn thân cho nên nhìn như còn chưa lớn lên. Ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra thì thân thể thật sự không khác trẻ con là bao.

Nàng là tiểu thư của Lạc gia, dựa theo dòng tộc thì xếp hạng thứ bảy ở thế hệ này, cho nên nhũ danh cũng được gọi là Lạc Thất. Lạc Thất rõ ràng là tiểu thư khuê các, nhưng phong cách hành sự lại không có một chút e thẹn nào, trái lại có một loại tùy tính tùy ý. Nàng khẽ nhếch miệng, cười gằn nhìn thị nữ nói.

“Ấm trà, chén trà, tất nhiên là uống trà”.

Thị nữ kia hiển nhiên là không tin, hai tay nhanh như chớp chộp lấy ấm trà, mở nắp ấm ra hít sâu một hơi. Mùi rượu sánh, cay ấm xông thẳng vào trong mũi lại hóa thành một luồng khí mát lạnh đâm thẳng vào trong đầu thị nữ.

“Tiểu thư, ngươi lại uống rượu!”

Thị nữ chu môi phồng má, hai mắt rưng rưng giống như sắp khóc. Quả thật thị nữ muốn khóc ra. Tiểu thư của nàng vốn ốm yếu từ khi sinh ra, quanh năm bệnh tật quấn thân chỉ có thể ở trong biệt viện bảo dưỡng thân thể, tính tình hiền lành nhẹ nhàng.

Không hiểu thấu ba ngày trước giống như biến thành một người khác, tác phong tùy tiện không thèm đếm xỉa lễ nghĩa. Không đếm xỉa lễ nghĩa cũng chẳng có gì, cả biệt viện này bình thường ngoài hai thị nữ các nàng tiếp xúc với tiểu thư thì quanh đi quẩn lại cũng chẳng có ai.

Nhưng tiểu thư giống như mất hết hi vọng sống, đã không thèm đoái hoài bảo dưỡng thân thể. Trời lạnh vẫn mặc quần áo mỏng, mỗi ngày đều tìm đủ mọi cách uống rượu mua say. Thật sự đã để cho tiểu thị nữ này muốn khóc lên, lại không biết phải khuyên như thế nào.

Mười mấy năm bị bệnh tật h·ành h·ạ, không người thân thiết lại bị đường thân trong tộc chê cười.

Thị nữ chỉ biết ai oán trong lòng: “Tiểu thư, nàng quá khổ!”

“Khổ! Thật sự là khổ!”

Lạc Thất đồng dạng than thở trong lòng. Ai có thể nghĩ được thức đêm đọc truyện đến ba giờ sáng, ngủ một giấc dậy lại xuyên vào trong sách.

Không sai, Lạc Thất hiện tại là một người xuyên không, lại còn xuyên không vào thế giới trong sách mà hắn vừa đọc tối ngày hôm trước.

Xuyên không cũng được, dù sao kiếp trước hắn là cô nhi cho nên cũng không lưu luyến gì. Xuyên vào trong sách cũng không sao, dù cho hắn mới đọc được một phần của bộ truyện nhưng vẫn là biết trước cốt truyện, nắm giữ lợi thế.

Nhưng ai có thể giải thích cho hắn vì sao lại xuyên không thành nữ?

Kiếp trước hắn là một nam nhân, ưa thích mỹ nữ chứ đâu có phải muốn biến thành mỹ nữ. Không thể phủ nhận được nguyên chủ là một mỹ nữ, dung mạo có thể nói là hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành. Chỉ trách học thức của hắn nông cạn không thể miêu tả ra được dung nhan này.

Nhưng chỉ có gương mặt xinh đẹp thì có ích gì, thân thể giống như phát triển không được đầy đủ.

Không phải, vấn đề lớn nhất là hắn từ nam lại xuyên qua thân thể của một nữ tử. Cho nên hắn sầu muốn c·hết đi được, ba ngày này đều muốn uống nhiều một chút, ngủ một giấc dậy xem có thể trở về hay không.

Hay là uống thêm mấy chén rượu, thân thể này đột tử thì hắn có trở về thế giới cũ hay không.

Chứ chuyện biến thành nữ này thật sự quá là khó tiếp thu.

Kỳ thật nếu như nói tự nhiên xuyên thành nữ cũng không phải không có dấu vết lần theo, giống như rất nhiều tiền lệ về việc xuyên không cùng trùng sinh hay chuyển sinh chính là trùng tên.

Không sai, trùng tên.

Nguyên chủ có nhũ danh là Lạc Thất, tên chữ là Lạc Thanh Thu.

Mà hắn ở cô nhi viện cũng xếp hạng thứ bảy, tên khai sinh cũng là Lạc Thanh Thu.

Tên của hắn cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, họ Lạc là họ thống nhất của cả cô nhi viện. Nghe nói là dựa theo họ của viện trưởng đời đầu tiên. Nhưng truyền qua nhiều thế hệ giải đọc, họ Lạc dần dần mang ý nghĩa tích cực, tùy theo mỗi người tự hiểu.

Về phần tên đệm là Thanh, bởi vì “mẹ nuôi” cũng là người đứng lớp của lứa người năm đó tên là Thanh, cho nên lấy Thanh làm tên đệm. Về phần tên thì tùy ý đặt là Bắc, Trung, Nam, Đông, Xuân, Hạ, Thu, Vũ,... Lạc Thanh Thu đứng thứ bảy về chiều cao lúc hai ba tuổi gì đó, cho nên mới đặt tên là Lạc Thanh Thu.

Chứ không phải giống như vị Thất tiểu thư này, bởi vì sinh non thiếu tháng mà mang bệnh tật quấn thân. Cho nên gia chủ liền ban tên đại biểu mong cho cuộc đời được bình an, hạnh phúc lâu dài.

Lạc Thanh Thu thở dài một hơi, thấy tiểu thị nữ rưng rưng sắp khóc ra nhìn về phía chính mình, trong ánh mắt mang ba phần bất lực bảy phần đau lòng làm cho Thanh Thu dâng lên cảm giác khó chịu nhè nhẹ.

“Được rồi, ta không uống nữa là được chứ gì?”

Ba ngày cũng không trở về, Thanh Thu chỉ có thể chấp nhận sự thật rằng hắn thật sự xuyên vào trong sách, thật sự biến thành nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp lại ốm yếu.

Kỳ thật Thanh Thu một lòng muốn c·hết trở về là bởi vì thế giới này quá hỗn loạn. Giang hồ tranh đấu túi bụi mà triều đình đã tan vỡ được trăm năm. Các môn phái, thế lực cát cứ chia cắt thiên hạ, hoàn toàn không tồn tại luật pháp, nơi nào cũng hỗn loạn tưng bừng.

Thế giới này có thực lực mới là vua, không có thực lực thì chỉ có thể tùy người nhục nhã.

Hoàn cảnh của Thanh Thu đã vô cùng tốt, dù cho xinh đẹp lại ốm yếu không có sức tự vệ thì cũng có thể an ổn sinh hoạt qua ngày. Thậm chí thoải mái có thị nữ phục vụ, cơm ăn đầy đủ, có rượu uống say, có thuốc bổ thân, có người hỗ trợ thay giặt quần áo.

Nhưng mà nằm không ăn uống mười mấy năm, đại thế gia cũng khó nuôi Thanh Thu cả đời được. Không phải không đủ tài lực để nuôi mà bọn hắn không muốn nuôi người rảnh rỗi, tốn tiền vô ích cho nên có rất nhiều người khó chịu về đãi ngộ của Thanh Thu.

Mỗi năm đãi ngộ đều thấp xuống, trước kia còn có mười mấy thị nữ cũng hộ vệ, hiện tại đều rời đi chỉ còn bốn người. Từ tuần trước thì ngoài tiểu thị nữ này cũng chỉ còn một thị nữ nữa mà thôi. Hai người còn lại có lẽ đã âm thầm chạy đi tìm chủ nhân khác rồi.

Lúc trước Thanh Thu không thèm quan tâm, nhưng mà nếu đã quyết định tiếp tục sống thì không thể bạc đãi hai thị nữ trung thành này. Cũng không thể duy trì tình trạng yếu đuối này nữa, ít nhất phải có đủ sức tự vệ, đảm bảo cuộc sống không bị người ép buộc.

Thế giới này có võ đạo, thực lực quy về trong thân thể cho nên thực lực rất quan trọng. Nếu không có thực lực, cũng không c·hết sớm vậy thì chẳng mấy mà sẽ bị đẩy ra ngoài thông gia, hoặc là cắt hết đãi ngộ vì không cống hiến được gì cho gia tộc. Không muốn c·hết, cũng không muốn biến thành bánh su kem, vậy thì bắt buộc phải trở nên mạnh mẽ.

Năm xưa Lạc gia vừa chuyển vào thành Hoàng Liên, căn cơ bất ổn cho nên bị kẻ địch vây công, nguy cơ diệt tộc trong sớm tối. Cha của nguyên chủ bởi vì gia tộc mà chiến tử, mẹ của nàng nghe được tin giữ liền sinh non tại chỗ. Thanh Thu vừa sinh ra thì mẹ của nàng cũng mất máu quá nhiều dẫn đến t·ử v·ong.

Cha của Lạc Thanh Thu kề vai chiến đấu cùng gia chủ Lạc gia, cho nên sau khi hắn c·hết, gia chủ Lạc gia mới đặc biệt chiếu cố đến Lạc Thanh Thu, để nàng có thể sống bình an đến mười bảy tuổi.

Nhưng tình nghĩa cũng có lúc cạn, đứng trước áp lực gia tộc thì gia chủ cũng khó mà luôn luôn thiên vị Lạc Thanh Thu được. Cả Thanh Thu hay là nguyên chủ đều không oán giận gì đến vị gia chủ này, dù sao chiếu cố mười mấy năm đã tận sức lực. Chưa kể gia chủ thì cũng có vợ có con, cũng có hậu bối cần phải chăm sóc, làm sao cứ thiên vị Thanh Thu mãi được.

Nguyên chủ tâm tính hết sức bình thản, đáng tiếc trời sinh yếu đuối cho nên không biết khi nào thì ra đi, Thanh Thu cũng không biết khi nào thì thay thế đến. Theo ký ức mà Thanh Thu tiếp nhận được thì giống như chỉ ngủ qua một đêm liền trở thành như vậy, nếu như nàng có cơ hội chuyển sinh đến thế giới nào đó thì mong rằng sẽ đạt được một thân thể khỏe mạnh.

Về phần cuộc đời này, Lạc Thanh Thu sẽ cố gắng sống cho thật tốt mới được.

...

p/s: Sách mới, cầu đề cử, cầu hoa tươi!!!

Chương 1: Lạc Thất