Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thanh Thu Linh Nguyệt
Unknown
Chương 11: Thường thức
Thanh Thu ngâm mình trong thùng tắm, nước ấm kích thích làn da làm cho hắn xua tan đi mệt mỏi, cực kỳ dễ chịu. Thanh Thu nhắm mắt, bắt đầu suy nghĩ lại nội dung trong nguyên tác xem có cơ duyên gì để hắn có thể trợ giúp mình hay không.
Kỳ thật nhân vật chính xuất thân từ Lý gia, trên có cô cô làm chỗ dựa cho nên võ kỹ hay không pháp gì cũng không cần phải đi ra ngoài thu thập. Đương nhiên nếu như nhân vật chính lấy được, vậy thì vật này chắc chắn không phải vật bình thường.
Cuối cùng Thanh Thu nghĩ đến một môn công pháp mà nhân vật chính nhặt được.
Nguyệt Liên Quyết.
Công pháp này rất mạnh nhưng không mạnh hơn công pháp của nhân vật chính được. Nhân vật chính tu luyện công pháp truyền thừa của Lý gia, hơn nữa còn là bản đầy đủ của Thanh Dương Bạch Vân Quyết.
Nhưng mà Nguyệt Liên Quyết hơi thua kém một chút cho nên lai lịch của nó cũng không nhỏ, có liên quan đến với truyền thừa của Tuyệt Hàn Cung. Nhờ bộ công pháp này mà nhân vật chính móc nối quan hệ được với Tuyệt Hàn Cung, trở thành một phần chỗ dựa của đối phương.
Thanh Thu biết được vị trí của công pháp này, không khó để lấy được, chỉ là khoảng cách hơi xa thôi. Nguyệt Liên Quyết có một công dụng chính là luyện được nội lực rất lạnh cũng rất tinh thuần, bất kể nội lực hỗn tạp thế nào cũng sẽ bị tinh luyện lại.
Đồng thời Nguyệt Liên Quyết cũng có khả năng rèn luyện cơ thể, để cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn, giống như tác dụng của công pháp khác nhưng hiệu quả theo phương hướng riêng biệt.
Tu luyện Nguyệt Liên Quyết sẽ bị nội lực ảnh hưởng, dưới sự cải biến của nội lực làm cho thân thể mát lạnh hơn thông thường, bản thân tựa như được tạc ra từ ngọc thạch, cực kỳ đặc biệt.
Thanh Thu đang suy nghĩ liệu có nên đi tìm công pháp kia hay không, từ Lạc gia đi đến nơi đó phải xa đến gần hai nghìn dặm, đi vào đến biên giới địa bàn của Tuyệt Hàn Cung.
Có ý định này nhưng Thanh Thu vẫn không định hành động ngay, hắn vẫn chưa có đủ năng lực tự vệ để mà vượt qua quãng đường xa như thế. Ít nhất phải đạt đến võ giả nhị lưu như Lạc Trường Ngọc thì hắn mới dám đi xông xáo giang hồ.
Thanh Thu tắm xong, thay đổi một bộ y phục lại đi ra ngoài. Lực lương tinh thần của Thanh Thu đã gần khôi phục hoàn toàn, có lẽ ngủ một giấc nữa sẽ khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Đây là lần đầu tiên Thanh Thu xây dựng vòng xoáy cho nên tiêu hao nhiều lực lượng tinh thần hơn, ảnh hưởng cũng hơn lớn. Về sau hút nội lực sẽ không xuất hiện trường hợp như thế này nữa.
Chẳng qua vẫn phải chờ một thời gian để kinh mạch khôi phục, nếu không kinh mạch đứt đoạn hoặc rách nát thì được chẳng bù mất. Tất nhiên kinh mạch không dễ rách nát như vậy, nhưng mà Thanh Thu nào dám thách thức cực hạn của cơ thể này. Một khi kinh mạch đứt gãy thì cơ thể của Thanh Thu làm sao có thể khôi phục nổi.
“Tiểu Tuệ đi phòng bếp lấy một hộp bánh dẻo sen đi, sau đó cùng ta đi thăm tứ tỷ”.
Không bao lâu Tiểu Tuệ cầm hộp bánh về đồng thời còn mang theo một tin tức.
“Tiểu thư, đại quản gia phái người đưa tin. Trong phủ có k·ẻ g·ian trà trộn vào tuy đã b·ị đ·ánh thành trọng thương nhưng đối phương rất giỏi khinh công, cần phải nâng cao đề phòng”.
Thanh Thu đã chuẩn bị đi ra ngoài nhưng lại ngừng bước, suy nghĩ một chút nói với Tiểu Linh.
“Tiểu Linh tỷ thắp lên Thập Hoa Hương đi”.
Tiểu Linh gật đầu lập tức hành động, không bao lâu sau Tiểu Linh đã thay đổi nến trong toàn bộ các gian phòng thành màu vàng nhạt đồng thời đã thắp sáng lên. Trong không khí của tiểu viện lan tràn một loại mùi hương nhàn nhạt, giống như là hương hoa không có gì khác thường.
Thập Hoa Hương là một loại nhang cùng nến do Lạc gia nghiên cứu ra. Lạc gia tinh thông y thuật tất nhiên có được hiểu biết sâu rộng về dược thảo cùng với độc thuật. Lạc gia không tinh tu độc thuật nhưng mà vẫn có một chút thành tựu lưu truyền xuống.
Thập Hoa Hương là tổng hợp mười loại bột phấn tạo thành, hương thơm nhẹ nhàng như là an thần để người có được giấc ngủ ngon. Nhưng mà nếu như hít vào nhiều Thập Hoa Hương lại gặp phải thuốc dẫn thì hiệu lực an thần sẽ bùng nổ, cho dù võ giả nhất lưu cũng có thể bị mê choáng trong chớp mắt.
Mà thuốc dẫn tất nhiên cũng là một loại hương thơm, chính là hương thơm ở trong nước giặt quần áo thường ngày mà Lạc gia sử dụng. Loại nước giặt này điều chế không khó, giá thành lại rẻ cho nên Lạc gia thường dùng, không đắt đỏ khó chế tạo như Thập Hoa Hương.
Thanh Thu dẫn Tiểu Linh cùng Tiểu Tuệ rời đi, nếu như đại quản gia đã nói là nâng cao đề phòng thì Thanh Thu không yên tâm để Tiểu Linh ở lại một mình. Hai thị nữ không phải võ giả, ở lại một mình vẫn có nguy hiểm nhỏ.
Hành sự cẩn thận thôi chứ Thanh Thu không lo lắng cho lắm, Lạc gia truyền thừa lâu dài sao lại không có thủ đoạn của mình, kẻ xâm nhập kia sớm muộn gì sẽ b·ị b·ắt thôi, hắn chỉ đề phòng vạn nhất.
Lại nói đối phương có khinh công cao cường, bị trọng thương còn có thể chạy thoát khỏi tay đại quản gia làm cho Thanh Thu hơi tò mò, thậm chí còn hi vọng gặp phải. Đối phương ít nhất cũng là võ giả nhị lưu, bản lĩnh không nhỏ cho nên nội lực hẳn là rất dồi dào.
Thân bị trọng thương hiển nhiên chính là một cơ hội tốt, Thanh Thu rất muốn tăng tiến nội lực của mình. Nếu như có thể lấy được khinh công của đối phương vậy thì càng tốt, hắn đang sầu vì không có món võ kỹ nào đây này.
Hắn đoán được đối phương là võ giả nhị lưu cũng không có gì bất ngờ, đại quản gia là võ giả nhị lưu đỉnh phong, thực lực cực mạnh. Nếu đối phương là võ giả nhị lưu thì đã bị một chưởng vỗ c·hết rồi. Về phần là võ giả nhất lưu...vậy thì bị vỗ c·hết chính là đại quản gia. Cho nên không cần phải suy đoán nhiều hơn cũng đã có kết luận.
Vòng quanh một hồi, Thanh Thu đi đến chỗ ở của Lạc Trường Ngọc. Biệt viện này lớn hơn biệt viện của Thanh Thu nhiều, hạ nhân cũng không hề thiếu, mười mấy thị nữ cùng mười mấy hộ vệ, còn có một nhà ba người của Lạc Trường Ngọc, tổng cộng lên đến gần ba mươi người, biệt viện hiển nhiên phải đủ rộng lớn.
Thanh Thu được thị nữ dẫn vào chỗ ở của Lạc Trường Ngọc. Vừa vào sân đã thấy Lạc Trường Ngọc đang duyệt đọc Dư Địa Chí. Đây là ôn luyện tri thức thiên văn địa lý để có thể xông pha giang hồ.
Biết được dự đoán thời tiết nắng mưa cùng cách ứng đối các kiểu thời tiết, biết được vị trí nguy hiểm, biết con đường tiến lên cùng vị trí đáng chú ý để nghỉ ngơi, cách đối phó độc trùng độc chướng...Nhìn chung có rất nhiều tri thức cần phải học tập, đây cũng là một phần nội tình của đại thế gia.
Người giang hồ bình thường chỉ có thể xưng bá một vùng, rất khó có cơ hội đi xa được bởi vì hoang sơn dã lĩnh rất hung hiểm, không có bản lĩnh nhất định thì chỉ có đi mà không có về.
Chỉ có đại gia tộc mới có thể cho đệ tử nhà mình học tập được “thường thức”. Chứ người giang hồ thông thường làm gì biết những tri thức này, trong mắt bọn hắn thì đệ tử thế gia đều “học nhiều biết rộng”.
“Tứ tỷ chăm chỉ thế?”
Thanh Thu đi thẳng vào trước bàn của Lạc Trường Ngọc, vừa đặt hộp bánh xuống vừa trêu chọc nói.
Lạc Trường Ngọc buông sách, hai mắt vô thần, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc. Hiển nhiên nàng ta không phải là người ưa thích học tập. Lạc Trường Ngọc lên tiếng phàn nàn với Thanh Thu.
“Lần này ta ra ngoài còn có tiêu cục áp tải chứ có phải một mình ta đâu, thật sự không muốn học mấy vật này một chút nào”.
Thanh Thu từ chối cho ý kiến, Lạc Trường Ngọc đi tặng lễ tất nhiên phải mang theo lễ vật. Nhưng lúc trở về thì Lạc Trường Ngọc sẽ xông pha giang hồ một mình, kiến thức này bắt buộc phải học, Thanh Thu sẽ không cổ xúy lười biếng hay ảnh hưởng việc học của Lạc Trường Ngọc.
Nhưng mà hiện tại mới học tập không phải quá muộn chứ? Thanh Thu không khỏi nghi hoặc trong lòng mà hỏi.
“Tứ tỷ khi nào thì xuất phát”.
Lạc Trường Ngọc nắm lấy bánh dẻo cắn một miếng, hương sen tràn đầy, vị ngọt của vỏ bánh, nhân bánh khô ẩm vừa phải, lẫn lộn giữa đậu xanh cùng hạt sen. Hậu vị từ ngọt chuyển sang đắng thanh, sau đó dư vị lại chuyển về một loại vị ngọt đặc thù, cực kỳ ngon miệng.
Lạc Trường Ngọc híp híp mắt ăn xong miếng bánh này thì hai mắt đã cong lại thành hình nguyệt nha, chép chép miệng mới trả lời.
“Thanh minh thích hợp để xuất hành”.
Thanh Thu tính toán một chút thì tiết thanh minh là năm ngày sau, không gấp cũng không muộn, vừa đủ để ôn tập lại kiến thức. Lại thấy Lạc Trường Ngọc không bị ảnh hưởng vì mất một sợi nội lực, Thanh Thu mới hoàn toàn yên tâm.
Thanh Thu ngồi xuống cũng ăn một miếng bánh dẻo, nói thật thì Thanh Thu không quá ưa thích loại bánh dẻo này. Lớp vỏ bánh quá ngọt, cũng may mà nhân bánh vừa đủ trung hòa đi loại ngọt dính này. Lâu lâu dùng để ăn vặt cũng không tệ lắm.
...