Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Tung Hoành Vạn Lý

Chương 14: Tung Hoành Vạn Lý


Lạc Trường Ngọc được thả ra, lập tức vươn vai duỗi người, vui vẻ không thôi. Nhưng nàng cũng ra vẻ hờn dỗi nhìn về phía Thanh Thu nói.

“Thất muội! Rõ ràng là ngươi có thể thả ta ra được còn gì!”

Thanh Thu giả vờ không nghe thấy, vẫn loay hoay cơ quan hộp gỗ. Lại nhìn một chút thì Thanh Thu cũng hiểu ra được cái cơ quan này hoạt động như thế nào. Có thể dùng nội lực bao trùm rồi kích thích mấy cơ quan tinh vi này, các sợi tơ sẽ phóng ra ngoài theo rung động lay chuyển mà điều khiển tự nhiên.

Bên trong cơ quan có tổng cộng ba sợi tây hải ngân ti cùng móc câu, thông qua lỗ nhỏ ở trái phải cùng phía trước. Ở dưới cùng của vòng dây có một cái đệm nhỏ, khẽ gõ vào phần đáy hộp là dây sẽ rút trở về cực nhanh.

Không biết vì lý do gì mà tây hải ngân ti có thể dẫn truyền nội lực rất tốt, có thể thông qua nội lực thao túng mấy sợi dây này rung động cùng chuyển hướng. Nhưng mà cái này không có tác dụng quá lớn với Thanh Thu.

Thứ nhất là hắn không thiện chơi dây, không biết buộc thắt huyền ảo như Ngân Câu Đạo Tặc được. Thứ hai thì là nội lực của hắn đã định sẵn hỗn tạp, không thể khống chế tinh tế tỉ mỉ để điều khiển sợi dây này được, cho dù có thủ pháp in trên vỏ hộp gỗ cũng không được.

Thanh Thu đẩy nắp hộp gỗ cho Lạc Trường Ngọc nhìn, không thèm để ý đến nàng ta đang giả vờ giận dỗi mà nói.

“Tứ tỷ có thể sử dụng được đồ vật này không?”

Lạc Trường Ngọc cũng tò mò đưa mắt nhìn lại, nhìn một hồi thì Lạc Trường Ngọc lắc đầu nói.

“Ta không biết chơi dây”.

Thanh Thu nghe vậy đóng hộp gỗ lại, nhét vào trong ngực áo. Lạc Trường Ngọc hơi sững sờ sau đó bật cười vươn tay bắt đầu nhào nặn hai má của Thanh Thu. Thanh Thu chịu vò nắn hai cái sau đó cúi đầu tránh đi, cau mũi nói.

“Không đùa! Ta muốn chép lại công pháp này”.

Thanh Thu vẫy vẫy Tung Hoành Vạn Lý, đi về phía bàn đọc sách của Lạc Trường Ngọc bắt đầu sao chép. Lạc Trường Ngọc nghi ngờ nhìn Thanh Thu, trong mắt lướt qua một vệt đau lòng.

Suy nghĩ một chút, Lạc Trường Ngọc thở dài nói.

“Được rồi ngươi chép đi, ta đi gọi người”.

Hai người ở trong phòng này đã gần nửa giờ đồng hồ, không dài không ngắn cho nên thị nữ cùng hộ vệ cũng không cảm thấy kỳ quái. Tiểu thư nhà mình ở trong phòng mấy giờ đồng hồ thì có gì lạ đâu.

Toàn bộ võ kỹ Tung Hoành Vạn Lý ước chừng bốn trăm chữ, Thanh Thu múa bút như gió, chữ viết hơi nghiêng lại thanh đậm phiêu dật, có một loại đẹp riêng biệt. Chữ viết trước kia ngay thẳng rõ ràng, tuy rằng nhẹ nhàng đẹp mắt nhưng không thể nói là phiêu dật được, thiếu đi cảm giác linh động nhảy nhót.

Mà chữ viết của Thanh Thu hiện tại hơi nghiêng, kết hợp với linh động nhảy nhót hình thành cảm giác bay bổng không theo khuôn phép. Rõ ràng nét chữ nết người, chữ viết phản ánh rõ ràng nội tâm của người viết.

Viết một lượt rất nhanh, Thanh Thu nhân tiện đọc qua Lưu Thủy Quyền. Dù sao hắn không có một bộ võ kỹ nào, đọc qua xem có gì huyền ảo.

Chừng mười phút sau, Lạc Trường Ngọc dẫn mấy hộ vệ trở lại lôi đi Ngân Câu Đạo Tặc. Đại quản gia cũng đến lấy đi Lưu Thủy Quyền, toàn bộ quá trình không đề cập đến tây hải ngân ti hay là Tung Hoành Vạn Lý.

Thanh Thu biết đây là Lạc Trường Ngọc đã giải quyết được vấn đề, từ đầu hắn cũng không định để ý đến. Thanh Thu chép xong Tung Hoành Vạn Lý rồi đưa bản gốc cho Lạc Trường Ngọc, nói.

“Tứ tỷ giữ lấy học tập đi, xông pha giang hồ thì bảo mệnh là quan trọng nhất”.

Lạc Trường Ngọc hơi ngơ ngẩn một chút, hai tay tiếp nhận bản bộ pháp này. Chưa kịp lên tiếng thì Thanh Thu đã nói.

“Ngươi luyện bản ta chép ra kia, bản gốc này đưa lên cho gia tộc đi, tránh cho người khác lời qua tiếng lại”.

Thanh Thu không có quan niệm buộc chặt vinh nhục với gia tộc nhưng mà vẫn biết xử lý quan hệ giao tế thông thường. Hắn nói xong liền xoay người rời đi, ung dung tiêu sái, hoàn toàn không đề cập đến việc bản thân phải luyện võ hay là đổi lấy điểm cống hiến gì đó.

Kỳ thật Thanh Thu đã ghi nhớ môn khinh công này rồi, chỉ có bốn trăm chữ thì không thể làm khó Thanh Thu được. Không thể không nói khả năng ghi nhớ của Lạc Thanh Thu đúng là tiện lợi, gần giống như gặp qua là không quên được.

Hạn chế lớn nhất là chỉ có tác dụng với văn tự, còn với những vật khác thì chỉ là trí nhớ bình thường, thậm chí còn hơi mù mặt. Nếu đối phương không thể để cho Thanh Thu có ấn tượng đặc biệt về diện mạo bề ngoài thì quay đầu một cái sẽ bị Thanh Thu quên không còn một mảnh.

Chẳng hạn như Ngân Câu Đạo Tặc kia, Thanh Thu đã không nhớ rõ đối phương trông như thế nào rồi.

Thanh Thu rời đi rất nhanh, vừa bước đi lại giống như đang nhảy nhót vui vẻ để cho Tiểu Linh cùng Tiểu Tuệ phải bước hơi mau mới có thể đuổi kịp. Thanh Thu chạy thẳng về phòng của mình, không nghĩ đến đi thăm Lạc Trường Ngọc thôi lại có được thu hoạch như thế.

Thanh Thu hơi nghi ngờ về việc Ngân Câu Đạo Tặc trốn vào trong phòng của Lạc Trường Ngọc, nhưng mà đối phương đã b·ị b·ắt thì không cần lo lắng quá nhiều, sớm muộn cũng có thể thẩm vấn ra kết quả.

Hắn không g·iết người xóa bỏ dấu vết bởi vì lần này Thanh Thu chỉ hút được một phần nội lực, ngục giam sẽ có biện pháp trấn áp nội lực của đối phương cho nên không sợ bị phát hiện.

Lại nói đối phương b·ị t·hương nặng như thế, ảnh hưởng đến căn cơ cũng không phải chuyện không thể nào, ai mà rảnh đi điều tra vì sao tu vi của đối phương lại thụt lùi cơ chứ.

Vừa tiến vào trong phòng, Thanh Thu liền vận nội lực bao phủ trên lòng bàn tay của mình. Hắn hút vào nội lực của võ giả nhị lưu, hiện tại cũng có thể làm được nội lực hộ thể, khiến cho nội lực bao trùm lên lòng bàn tay rất dễ dàng. Nhưng mà Thanh Thu nhận ra một điều không ổn, nội lực bao trùm lên bàn tay tiêu hao rất nhanh, giống như khí ga gặp lửa, bùng một cái rồi cháy không còn một mảnh, dọa đến Thanh Thu vội vàng ngừng vận chuyển nội lực.

Suy nghĩ một chút thì Thanh Thu liền hiểu ra, nội lực hỗn tạp không tinh thuần, khó mà khống chế tỉ mỉ cho nên tiêu tán nhanh chóng. Suy nghĩ rõ ràng thì Thanh Thu chỉ có thể thở dài trong lòng, con đường lấy lượng đè chất này không dễ dàng.

Nếu như kinh mạch đủ mạnh mẽ, nhanh chóng hút lấy nội lực thì tiến triển ngày đi nghìn dặm. Đáng tiếc công pháp đủ mạnh nhưng thân thể của Thanh Thu lại là hạn chế sự tiến bộ của chính hắn.

Lúc trước Thanh Thu đã dự tính luyện hóa nội lực hút được, rèn luyện đến đủ độ tinh thuần mới tiếp tục hút nội lực, nhưng miếng mồi ngon đưa đến miệng thì Thanh Thu không nỡ bỏ qua.

Có điều lần này đã đến cực hạn, trong thời gian ngắn thì Thanh Thu sẽ không hút nội lực của người khác nữa. Không phải là không muốn mà là không thể, kinh mạch phải nghỉ ngơi một chút, lần này thật sự đã chạm đến ngưỡng bị tổn thương.

Trong lúc này thì Thanh Thu dự định lén luyện tập võ kỹ, trong đầu của hắn đã ghi nhớ hai bộ võ kỹ là Tung Hoành Vạn Lý cùng Lưu Thủy Quyền.

Đáng tiếc, kinh mạch ở cánh tay bị kéo căng gần chạm đến tổn thương cho nên không thích hợp luyện Lưu Thủy Quyền, chỉ có thể luyện Tung Hoành Vạn Lý. Kỳ thực luyện động tác, hình dáng của Lưu Thủy Quyền cũng được, chỉ là không thể kết hợp cùng nội lực.

Thanh Thu nghĩ một chút cảm thấy làm quen động tác để rèn luyện thân thể cũng được, tránh cho sau này không biết làm sao đối mặt đối thủ.

Hiện tại Thanh Thu chỉ có thể thử vận chuyển nội lực theo ghi chép của Tung Hoành Vạn Lý. Nội lực chảy xuôi là tung, nội lực di chuyển qua lại giữa hai chân là hoành, trái phải luân phiên, tiến lên và sang ngang hoàn thành một vòng tuần hoàn kín kẽ.

Thanh Thu phát hiện ra rằng dòng nội lực này không đi qua khí hải, thậm chí cố tình vòng ra ngoài, tránh khỏi việc điều động nội lực từ khí hải ra ngoài. Chuyện này rất tốt, nếu nội lực chảy qua khí hải thì Thanh Thu còn không thể dùng được võ kỹ này, khí hải đã trở thành khu vực cấm kỵ của nội lực từ bản thân.

Đảo lượn ba bước thì Thanh Thu có thể chạy vòng quanh bàn trà, Thanh Thu đã trúng cái ghế ở cạnh bàn phát ra một tiếng va đập rõ ràng.

Thanh Thu: “...”

Ống chân chắc chắn có thêm một miếng xanh tím! Thanh Thu tan đi nội lực ở hai chân, thoáng cảm thấy buồn bực. Chạy mấy bước thật nhàm chán, chán đến không muốn tiếp tục luyện võ luôn.

Tiểu Tuệ chạy đến cửa phòng hỏi thăm: “Tiểu thư có chuyện gì vậy?”

Thanh Thu tự điều chỉnh tâm tình, tan đi phiền muộn mà trả lời.

“Không có gì, ngươi gọi người dọn bàn trà này ra ngoài đi, để ở trong phòng ngủ rất vướng víu”.

...

p/s: Cầu đề cử!

Chương 14: Tung Hoành Vạn Lý