Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thanh Thu Linh Nguyệt
Unknown
Chương 18: Lợi ích
Lạc Thủy Nhất đã không biết bao nhiêu lần bị Thanh Thu làm cho trầm mặc, lại cẩn thận quan sát khi sắc của Thanh Thu. Người thì vẫn là người đó, nhưng khí chất có một cái gì đó rất khác biệt.
Tự tin cùng tịch mịch, tựa như tách biệt khỏi thiên địa. Mặc dù loại cảm giác này rất nhạt, nhạt đến nỗi chỉ thoáng qua trong chớp mắt nhưng vẫn bị Lạc Thủy Nhất bắt được. Nhưng mà cảm giác trôi qua quá nhanh, làm cho hắn chỉ cho rằng bản thân nhìn lầm, bởi vì Thanh Thu lúc này đang lộ ra một ánh mắt giảo hoạt tính toán tất cả, nào có chút tịch mịch nào.
Thanh Thu không che giấu mục đích của mình, tính toán hoàn toàn bại lộ ra ngoài, giống như đang đánh bài ngửa không cần che lấp.
Thanh Thu biết bản thân vẫn còn rất non nớt so với mấy lão giang hồ này, cho nên ngay từ đầu liền không tính toán quá nhiều. Đương nhiên che lấp mấy chuyện không liên quan đến Lạc Thủy Nhất, đối phương có đa mưu túc trí hơn nữa cũng không thể đoán được.
Tựa như đối phương biết được trong túi của mình có đồ vật, nhưng không thể biết được đó là đồ vật gì. Đây mới là nguyên nhân Thanh Thu dám hành xử mạnh mẽ tạo ra động tĩnh lớn như vậy.
Lạc Thủy Nhất suy nghĩ một hồi, nói.
“Ta sẽ khiển trách Lạc Trường Hưng, để hắn đến nhận lỗi với ngươi?”
Thanh Thu lắc đầu, lại châm một lượt trà sau đó nói.
“Khụ khu...nhận lỗi gì đó thì thôi, ta cùng hắn vừa thấy đã ghét, không gặp mặt thì hơn. Lại nói ta cũng không muốn đột nhiên bị người vung quyền đánh đến”.
Lời nói này để cho Lạc Thủy Nhất biết được Thanh Thu bắt đầu đòi hỏi lợi ích. Về phần lo lắng cha mẹ của Lạc Trường Hưng gây khó dễ, kỳ thực không tồn tại. Thứ nhất đây là tranh đấu giữa hậu bối, Lạc Trường Hưng chỉ bị v·ết t·hương bằng con kiến cắn, còn chưa đến mức để người ta làm ra chuyện khó coi như vậy.
Chưa kể đến quan hệ thân thiết giữa Thanh Thu cùng Lạc Trường Ngọc, cha mẹ của Lạc Trường Ngọc sẽ không tận lực đi khó xử Thanh Thu.
Cho nên Thanh Thu đường hoàng đòi hỏi lợi ích mà không sợ làm mất lòng ai, Lạc Thủy Nhất lại hơi hài lòng với biểu hiện lần này của Thanh Thu. Trước kia lạnh nhạt mà mọi chuyện đều không thèm để tâm đến, tựa như một vũng nước đục. Hiện tại giống như nhiều hơn một chút sinh cơ, bắt đầu tỏa sáng bừng bừng, vũng nước bắt đầu có dòng chảy lưu động chứ không còn tù đọng một chỗ nữa.
Suy nghĩ một chút, Lạc Thủy Nhất liền nói.
“Vậy ngươi cảm thấy chuyện này giải quyết thế nào mới hợp lý?”
Thanh Thu thấy Lạc Thủy Nhất để mình tự đi cân nhắc thì hắn không vui vẻ lắm, hắn biết được làm gia chủ cũng có khó khăn của mình, nhưng mà đây thì liên quan gì đến Thanh Thu đâu, hắn cần lợi ích cho bản thân mình thôi.
Thanh Thu được đà lấn tới chứ còn lâu mới ngoan ngoãn nghe lời, hắn lạnh nhạt nói.
“Ta nghe nói Hà gia đang tìm Quế Hiên Tiên Sinh, gia chủ bá bá cũng giúp ta tìm kiếm một chút đi, nói không chừng tình trạng có thể khá hơn”.
Lạc Thủy Nhất lại trầm mặc một chút, chuyện của Hà gia đã quấy lên một vùng hỗn loạn, không những lôi kéo Lý gia mà còn dùng rất nhiều lực lượng, tạo ra một đống hỗn loạn. Lạc gia nếu như chen vào bên trong cũng không thể tránh khỏi nguy hiểm, nhất là quan hệ giữa Lạc gia cùng hai gia tộc kia không hữu hảo.
Bởi vì có nguy hiểm, cho nên những người khác trong gia tộc sẽ không vui lòng thực hiện, nhất là mục đích chỉ vì Thanh Thu thì đối trọng càng không cân bằng, một lời sẽ bị gạt phăng đi ngay.
Chuyện này nghĩ thôi đã biết là không thể nào, nhưng mà Lạc Thủy Nhất không chắc đây là Thanh Thu dự mưu hay là ý tưởng chân thật, điều này làm cho hắn suy tính hơi lâu một chút, cuối cùng mới nói.
“Chúng ta không tiện nhúng tay vào chuyện của Hà gia, nhất là Lạc gia cùng bọn hắn không hợp”.
Thanh Thu yên tĩnh lắng nghe, hắn đã đoán được chuyện này. Ngay từ đầu thì Thanh Thu cũng không mong chờ gì cho nên mới dùng điều kiện này để chối đẩy, chờ đợi phương án mà Lạc Thủy Nhất đưa ra. Lạc Thủy Nhất sau khi suy tính liền nói.
“Lê Hoa Trang ở ngoại ô mười dặm, hằng năm cũng thu được mấy trăm lượng bạc”.
Thanh Thu nghe xong liền híp mắt lại, lợi ích này nghe có vẻ lớn nhưng Lê Hoa Trang chỉ là một trang viên trông coi vườn thuốc nhỏ, trong toàn bộ gia sản của Lạc gia thì không tính vào đâu, thường làm một khu nghỉ dưỡng nhỏ bé thôi.
Nhưng mà việc đưa trang viên này chắc chắn không phải Lạc Thủy Nhất có thể nghĩ ra được, trái lại càng giống như vị “gia chủ phu nhân” kia lo liệu hơn. Thao tác này nghe rất có lợi cho Thanh Thu, nhưng nghĩ kỹ lại sẽ thấy đây là đang cho Thanh Thu có tài sản tích lũy riêng, tục xưng "đồ cưới".
Thanh Thu đã mơ hồ đoán được ý định của đối phương lại không phản ứng gì, bởi vì đây là lợi ích thực tế, có thể để cho mình dùng, Bắt đầu có tài sản riêng, không lo lắng gia tộc cắt bỏ tài nguyên của mình.
Thanh Thu thấy tốt thì lấy, một trang viên nhỏ cũng tạm được rồi, thậm chí lợi ích mang lại đã vượt qua mong muốn của Thanh Thu một chút. Hắn cười nhẹ, thu hồi khế đất vào trong tay áo, tươi cười tiếp chuyện với Lạc Thủy Nhất.
Không bao lâu sau Lạc Thủy Nhất liền rời đi rồi. Làm gia chủ rất bận rộn, nào có thời gian nán lại lâu dài. Trước khi đi, Lạc Thủy Nhất lại hỏi Thanh Thu.
“Đúng rồi, trong tiểu viện chỉ còn hai thị nữ thôi sao? Có cần ta điều một chút thị nữ qua đây không?”
Thanh Thu lắc đầu nói
“Đa tạ bá bá quan tâm, tiểu viện không có sự vụ gì, ta cũng không quá quen thuộc sống chung cùng người lạ”.
Lạc Thủy Nhất gật đầu không nói gì nữa, hoàn toàn rời đi. Thanh Thu không quen sống chung với người lạ là thật, một nguyên nhân nữa là không tùy ý tín nhiệm người khác.
Cho dù Tiểu Linh cùng Tiểu Tuệ đã trung thành đến như vậy, Thanh Thu cũng chỉ truyền cho hai nàng Tung Hoành Vạn Lý, lại chưa bao giờ thể hiện ra công pháp trước mắt hai người. Tiểu Linh cùng Tiểu Tuệ cũng không biết được Thanh Thu luyện tập võ công gì, chỉ thấy qua một vài lần Thanh Thu diễn luyện Lưu Thủy Quyền lại chỉ có hình dáng chứ không điều động nội lực.
Hai nàng mặc dù tò mò nhưng không đi thăm dò, thậm chí cố ý tránh đi khoảng thời gian mà Thanh Thu luyện công trong phòng ngủ, đủ thấy được hai người hết sức trung thành với Thanh Thu.
Lại nói Lạc Thủy Nhất đề cập đến hai thị nữ, hiển nhiên cũng điểm việc Thanh Thu bán thuốc bổ ra ngoài. Thanh Thu vốn muốn để người ta phát hiện, đi một con đường ngay. Cho nên đợi Tiểu Linh trở về, hắn liền phân phó.
“Ngày mai đưa tin cho tổng quản, tháng này tiểu viện không cần thuốc chữa nữa, đổi thành thuốc bổ huyết. Các ngươi luyện võ cũng cần phải có đầy đủ dinh dưỡng”.
Tiểu Linh hơi kinh ngạc nhìn Thanh Thu một chút, muốn nói cái gì cuối cùng gật đầu. Thanh Thu rất ít khi phân phó việc gì đó, nhưng đại đa số quyết định đều khó có thể thay đổi được.
Thanh Thu đổi tài nguyên bổ huyết hiển nhiên là cho các nàng dùng, bởi vì các nàng chưa bao giờ thấy Thanh Thu rèn luyện cơ thể. Mặc dù sức khỏe của Thanh Thu khôi phục không ít, không kém hơn người bình thường nhưng thể chất vẫn rất yếu ớt, có thể nói là thủng trăm nghìn chỗ. Muốn rèn luyện thể chất tiến bộ như người bình thường thì khó khăn trắc trở gấp nhiều lần.
Nói đơn giản chính là Thanh Thu có thể chạy nhảy bình thường, nhưng nếu như hoạt động đến mệt thì dễ đổ bệnh, thậm chí là sẽ dẫn phát đến bệnh nặng chứ không phải nghỉ ngơi mấy ngày là khôi phục như người khác.
Mục đích của Thanh Thu đúng là để Tiểu Linh cùng Tiểu Tuệ nhanh chóng tăng thực lực lên. Cả hai tu luyện Tung Hoành Vạn Lý rất nhanh, nhưng mà căn cơ không mạnh, lại không có thuốc tẩm bổ thân thể, cho nên thực lực hết sức bình thường, thậm chí còn hơi yếu kém trong hàng ngũ bất nhập lưu chứ đừng nói đến võ giả luyện ra nội lực.
Có thể làm chân chạy vặt một ít việc nhưng không nhiều, lúc trước thì đủ dùng nhưng đặt ở kế hoạch trong tương lai lại không đủ cho lắm, cần phải nhanh chóng tăng cao thực lực của hai người lên mới được.
...
p/s: Cầu đề cử!