Chương 19: Huyền Uyển Lâu
Tháng tư cốc vũ, mưa rào thả xuống từng hạt lớn v·a c·hạm vào trên mặt đất đập ra từng cái hố nhỏ, sau đó mặt đất mấp mô lại bị hạt mưa khác đánh xuống san bằng, nước bùn tung tóe hắt lên một mùi thanh mát của hoa cỏ cùng đất lẫn vào trong hơi nước, cực kỳ thanh mát sảng khoái.
Thanh Thu lúc này không ở trong biệt viện mà đang ngồi ở ở trên tầng ba của Huyền Uyển Lâu. Mưa lớn trắng xóa đập vào trên mái ngói dội lên từng tiếng v·a c·hạm rất vang dội, nước chảy rào rào lấn át đi rất nhiều âm thanh trong trời đất.
Huyền Uyển Lâu tụ tập vô số người, âm thanh cực kỳ huyên náo nhưng cũng bị tiếng mưa ra lấn át đi hết. Mặc dù tiếng người xôn xao nhưng tầng ba lại tương đối yên tĩnh, ngoại trừ Thanh Thu ra thì chỉ có lẻ tẻ vài người, mỗi vị trí ngồi đều có bình phong cùng rèm mỏng ngăn cách.
Tầng ba của Huyền Uyển Lâu không phải ai cũng có thể lên tới, không cần thân phận đặc biệt gì mà bởi vì tầng này tính giá tiền riêng biệt. Tiền vị trí của tầng này ba mươi lượng bạc một người, đồ uống có thể tự chọn nhưng cũng chỉ cung cấp một lượng nhất định. Đồ ăn cũng chỉ có thể lên một vài món đặc sắc tùy ý chứ không nhận gọi món ăn.
Thanh Thu vẫn gọi một vò Thu Sương Lộ, mặc dù Huyền Uyển Lâu có một loại rượu vô cùng nổi danh là Tịch Hạ Lôi nhưng không hợp khẩu vị của Thanh Thu cho lắm.
Nghe nói cả Thu Sương Lộ lẫn Tịch Hạ Lôi đều là một trong nhân gian tứ mỹ tửu, bốn loại rượu ngon được nữ quyến yêu thích. Trong đó Tịch Hạ Lôi là một loại rượu mạnh, màu đỏ như ráng chiều vị lại như liệt hỏa.
Một ngụm nuốt xuống giống như sét đánh giữa mùa hè, đột ngột lại rõ ràng. Không có dư vị, không có hậu vị, rượu vừa nuốt xuống liền mang đến cảm giác mãnh liệt như hồn phách bị thổi thẳng đến trời cao, đạt đến đỉnh điểm rồi chậm rãi tan biến mất, để lại cho người ta hoài niệm vô tận.
Tịch Hạ Lôi lại có giá cả riêng biệt, Thanh Thu đã thử một chén một lượng bạc, không tính là gì nhưng nếu uống rượu tính theo vò thì có thể nói là đắt đến cắt cổ. Tịch Hạ Lôi không sản xuất ở nơi này, số lượng có hạn được coi là quý hiếm cho nên không có ai phàn nàn được gì về giá bán cả.
Chỉ là Thanh Thu vẫn ưa thích mùi vị của Thu Sương Lộ hơn là mùi vị mãnh liệt chớp nhoáng của Tịch Hạ Lôi.
Hắn xuất hiện ở đây cũng không phải ngẫu hứng đi ra ngoài, đối diện với Huyền Uyển Lâu chính là Linh Hy Các. Hôm nay là ngày thứ mười từ khi Linh Hy Các khai trương.
Cũng là ngày hội đấu giá được tổ chức.
Đây là một thủ đoạn mà nhân vật chính dùng để lôi kéo danh tiếng cùng tài lực, nhất là khi thả ra danh sách vật phẩm đấu giá có hai đồ vật mà võ giả mong mỏi. Nhất Khí Đan cùng Phong Hổ Quyết.
Một là công pháp, một là đan dược có thể hỗ trợ người luyện võ ngưng tụ ra nội lực. Không phải chắc chắn sẽ ngưng tụ ra nội lực mà là có tỉ lệ nhất định, nhưng võ giả có nội tình càng mạnh thì khả năng thành công càng cao. Những võ giả chỉ thiếu một chút may mắn, thời cơ chưa đến thì có thể mượn đan dược này để thành công ngay.
Công pháp thì không cần phải nhắc đến, đối với những võ giả không có truyền thừa thì một bộ công pháp tốt đủ để nhấc lên một đợt gió tanh mưa máu. Thậm chí các gia tộc cũng sẽ tranh đoạt, lũng đoạn truyền thừa cùng với gia tăng nội tình của gia tộc.
Thanh Thu không tham dự hội đấu giá, hắn không đủ tiền đi cạnh tranh mấy món đồ tốt, mà đồ bình thường thì không đáng để quan tâm. Lấy năng lực của Lạc gì thì tìm kiếm đồ bình thường không khó khăn, không cần phải tiêu hao nhiều tiền hơn giá gốc làm gì.
Mặc dù Thanh Thu vẫn là người không có tiếng nói trong gia tộc, nhưng mà vận dụng một chút quyền lực phân phó thuộc hạ lại không phải chuyện không thể nào. Chỉ là muốn dùng đồ vật thì phải thanh toán chi phí tương ứng cứ không phải tự nhiên mà lấy đi.
Nếu như quyền lợi tăng lên, tài nguyên phân phối nhiều hơn thì có thể đổi được đồ vật có giá trị lớn hơn. Lấy định mức tài nguyên hiện tại của Thanh Thu thì có thể lấy một ch·út t·huốc bổ thôi, giá trị không phải rất lớn. Nhưng mà có Lê Hoa Trang rồi thì tháng sau sẽ có một lượng tiền kha khá, cống hiến một phần cho gia tộc lại có thể mở rộng tài nguyên phân phối.
Nói trở lại thì Thanh Thu rất rảnh nhưng không phải tự nhiên mà hắn lại đến quan sát khu vực này, mọi chuyện đều có nguyên nhân cùng mục đích.
Trong nguyên tác cũng có đề cập đến tình tiết này, Thanh Thu biết hôm nay sẽ xảy ra một sự việc. Đại Giang Bang đến đây gây phiền toái.
Đại Giang Bang là thế lực dưới tay Hà gia, chuyện này chẳng khác nào chia rẽ quan hệ giữa Hà gia cùng Lý gia. Mặc dù Lý Thiên Dương không đại biểu được cho toàn bộ Lý gia, thậm chí bị Lý gia cô lập ở bên ngoài chứ không thể đứng ở trong vòng quyền lực của Lý gia được.
Mà người gây sự chỉ là một phần thành viên thôi chứ không thể đại diện cho toàn bộ Đại Giang Bang chứ đừng nói là toàn bộ Hà gia, cho nên chuyện này nói lớn có thể lớn, nói nhỏ thực tế không đáng nhắc đến.
Chỉ là sự kiện này đánh dấu lần đầu lộ ra danh tiếng của nhân vật chính.
Nhân vật chính sơ lộ phong mang với ngoại giới là một sự kiện đáng để chứng kiến, xuyên vào trong sách sao có thể không tò mò được. Lại nói thông qua quan sát có thể đánh giá được tình trạng của nhân vật chính hiện tại, cùng với sự ảnh hưởng đến các sự kiện trong tương lai.
Không chuẩn xác như suy diễn cùng tính toán nhưng một số việc vẫn có thể nắm được đại khái, hoàn thiện kế hoạch của chính mình.
Quả nhiên khi thời gian chạy đến gần buổi trưa, nước mưa cũng dần vãn, buổi đấu giá đã kết thúc mà khách nhân chuẩn bị rời đi đi. Lúc này một đám người của Đại Giang Bang hùng hổ đi tới, vây chặt lấy Linh Hy Các.
Sau đó là một màn giằng co, nhân vật chính ra mặt lấy thực lực vượt trội đánh bay đối thủ. Không thể không nói nhân vật chính ra sân vẫn rất ấn tượng, lực lượng mạnh mẽ vượt trội hơn hẳn võ giả tam lưu thông thường, thậm chí võ giả nhị lưu cũng có thể đọ sức không thua kém.
Cảnh giới chân thật vẫn là võ giả tam lưu, khí thế sắc bén mà mạnh mẽ, hai chân rất vững, vai cùng rất vững, ra quyền tràn đầy lực lượng, cũng không biết tu luyện loại công pháp gì nhưng võ kỹ là một bộ quyền pháp.
Tranh đấu vẫn rất đặc sắc, mà Thanh Thu quan sát xong một trận trò hay này cảm thấy cần phải có kế hoạch đề cao kinh nghiệm thực chiến ngay lập tức. Có một chút chiêu thức mà nhân vật chính sử dụng, hắn trông thấy rất rõ ràng nhưng mà lâm thời không nghĩ ra được cách ứng biến, phải mất mấy giây về sau mới nghĩ đến. Ở trong chiến đấu thì chỉ chậm một giây cũng đủ quyết định sinh tử rồi chứ đừng nói đến mấy giây.
Biết được điểm yếu của mình nhưng Thanh Thu không hoảng, thực lực nền tảng của hắn ở trong hàng ngũ võ giả nhị lưu cũng coi như mạnh mẽ, cho dù thiếu kinh nghiệm thực chiến thì không phải ai cũng có thể uy h·iếp đến hắn, tạm thời đã tính được là có năng lực bảo vệ bản thân.
Thanh Thu uống một ngụm rượu, vừa mới đặt chén rượu xuống liền cảm nhận được một ánh mắt đang quan sát chính mình. Mặc dù thân thể gầy yếu nhưng khuôn mặt của Thanh Thu vẫn có thể xếp vào hàng mỹ nhân, làn da trắng bệch quá mức lại có một loại kiều nhược yếu ớt, gợi lên cảm giác muốn bảo bọc của người khác.
Có điều khí chất của Thanh Thu lại có một loại độc lập tách biệt khỏi thế gian, không phải cô đơn lại hơi tịch mịch, không hợp với thế giới. Loại cảm giác này rất nhạt, chỉ là trong lúc lơ đãng phù hợp sau đó lại tiêu tan giống như chưa bao giờ tồn tại.
Nhưng mà ai bảo hắn gặp phải ngay “đồng loại” cơ chứ.
Thanh Thu đưa mắt nhìn sang liền thấy được một nam tử hết sức gầy yếu, làn da trắng xanh mỏng dính tựa như có thể nhìn xuyên qua lớp da này thấy được xương ở bên trong. Gân xanh cùng mạch máu, đều hơi lộ rõ, có thể thấy được bộ dạng này không bình thường, rất không khỏe mạnh.
...