Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thanh Thu Linh Nguyệt
Unknown
Chương 22: Lê Hoa Trang
Lê Hoa Trang tất nhiên trồng đầy cây lê, hiện tại vừa vặn là cuối mùa hoa lê cho nên một mảnh trắng phau liên miên v·út tầm mắt, bao phủ toàn bộ trang viên. Hoa lê trắng xen kẽ lá xanh, vừa lúc ngăn cản thị giác mệt mỏi.
Mặc dù không phải là thời điểm ngắm hoa đẹp nhất nhưng vẫn có điểm đặc sắc động lòng người.
Xuân phong thả mạc định, dư hương sạ nhập y.
Hương thơm nhẹ nhàng làm lòng người khoan khoái, Thanh Thu không nhịn được hít sâu một hơi. Không khí ở đây lạnh hơn so với thành Hoàng Liên, Thanh Thu cũng không tránh khỏi hơi rùng mình một cái. Tiểu Tuệ nhanh chóng khoác cho hắn một cái áo choàng che lại khí lạnh.
“Thất tiểu thư”.
Người quản lý của Lê Hoa Trang chạy lên chào hỏi, người này là một lão nông chừng năm mươi tuổi tên là Đặng Mạo, nhìn qua vô cùng chất phác.
Thanh Thu gật đầu một cái, sau đó hắn được Đặng Mạo dẫn vào trong trang viên. Trang viên khá lớn, tường vây mái ngói, cột son vách tía chìm trong hoa trắng tựa như thế ngoại tiên cảnh.
Không thể phủ nhận nơi này thật xinh đẹp, chỉ là diện tích nuôi trồng dược thảo cũng không nhiều, thu hoạch tất nhiên không có bao nhiêu. Đồng thời không có nhiều dược thảo có thể thích ứng trồng ở nơi này, vườn thuốc ở nơi này mới không có bao nhiêu. Ngày thường dùng để làm nơi nghỉ dưỡng cho đệ tử trong gia tộc, ai yêu thích thì có thể ghé qua nghỉ ngơi mấy ngày.
Thanh Thu chậm rãi dạo nửa trang viên, bình ổn lại tình trạng cơ thể sau đợt lắc lư để tinh thần tỉnh táo hơn thì hắn mới đi vào đại sảnh ngồi xuống uống trà. Trong trang viên cũng có mấy thị nữ, tất nhiên không phải thị nữ trẻ tuổi mà là những thị nữ chừng ba mươi bốn mươi tuổi lại không có ý định rời khỏi Lạc gia lập gia đình.
Thanh Thu gọi lại Đặng Mạo, bắt đầu hỏi thăm vài chuyện.
“Thời gian trước có phải A Cửu đến nơi này hay không?”
Đặng Mao nghe vậy thành thật bẩm báo.
“Bẩm thất tiểu thư, đầu tháng này cửu tiểu thư ở lại Lê Hoa Trang này hai tuần, vừa mới rời đi được mấy ngày”.
Thanh Thu gật đầu, lại hỏi.
“Trong thời gian này còn có ai đến nữa không?”
Đặng Mao suy nghĩ một chút mới trả lời.
“Bẩm thất tiểu thư, một tuần trước có người của Lý gia đến đây bái phỏng. Chuyện cụ thể thì ta không biết rõ được, có lẽ Lăng Thiển mới biết được”.
Thanh Thu lại để người gọi Lăng Thiển đến, nàng cũng là một thị nữ chừng hơn bốn mươi tuổi, coi như là thị nữ trưởng quản lý toàn bộ trang viên này, vai vế ngang hàng với Đặng Mao.
Không bao lâu sau Lăng Thiển đến bẩm báo.
“Bẩm thất tiểu thư, một tuần trước có một đội ngũ của Lý gia đến muốn mua lại Lê Hoa Trang, vừa lúc gặp phải cửu tiểu thư ở đây cho nên liền đi vào nói chuyện. Người dẫn đầu tự xưng là cháu trai của ngũ trưởng lão Lý gia”.
Thanh Thu gật đầu, phất phất tay đuổi bọn họ rời đi. Nghe đến đây thì đã trùng khớp tám chín thành với suy đoán của hắn rồi, chỉ không rõ nguyên nhân cụ thể mà Lạc Trường Nguyệt muốn đòi Lê Hoa Trang là để bán hay để cho bản thân sử dụng.
Thanh Thu đoán chừng có một phần mỏ khoáng thạch ở dưới trang viên này, nhưng vị trí cụ thể thì không biết được, hắn cũng không có ý định tìm kiếm. Mỏ khoáng ngoài bán lấy tiền ra thì chẳng có lợi ích gì khác, phá hư phong cảnh của Lê Hoa Trang cũng hơi đáng tiếc.
Nếu như chỉ có nhân vật chính mạnh mẽ thôi thì Thanh Thu sẽ cân nhắc tiếp xúc, từ đó bảo đảm Lạc gia không bị đả kích lớn, thậm chí hợp tác cùng với Lý gia sống yên bình trong cuộc loạn lạc này.
Nhưng mà lần trước hắn phát hiện ra Hà Đạo Thành không thích hợp, tương lai đã không thể phỏng đoán, nhưng chắc chắn rằng chuyện của ba gia tộc sẽ không kết thúc đơn giản, thậm chí chưa chắc Lý gia đã là người thắng cuối cùng.
Hiện tại không cần vội vàng, thậm chí còn phải cẩn thân quan sát một phen mới được. Nhất là Hà Đạo Thành liên tục làm ra động tác, thời gian sau này động tác sẽ càng lớn, nói không chừng có thể để cho Lạc gia “ngư ông đắc lợi”.
Thanh Thu sở dĩ chắc chắn như vậy là bởi vì Hà Đạo Thành bị người ám hại mới biến thành bộ dáng như hiện tại. Thời gian thu hoạch sắp đến, trong mắt đối phương thì Hà Đạo Thành phải c·hết, mà Hà Đạo Thành sao có thể khoanh tay chịu trói.
Tương lai đã chú định r·ối l·oạn, hắn lại không có hùng tâm tráng chí khuấy động phong vân, chỉ muốn giữ được cuộc sống an bình của mình, không bị người khác ép buộc làm những điều mà mình không muốn.
Suy nghĩ một hồi, Thanh Thu quyết định nghỉ lại ở đây chờ đợi người đến. Về phần người đến sẽ là Lạc Trường Nguyệt hay là Lý Thiên Dương thì đều đáng gặp một lần. Trong trường hợp không biết Hà Đạo Thành cùng Lý Thiên Dương sẽ làm ra động tác gì thì Thanh Thu cảm thấy mình rời xa trung tâm phong bạo là một lựa chọn không tồi.
Không khí của trang viên rất tốt, hoàn cảnh rộng rãi thích hợp tránh tai mắt người để tu luyện, không lo bị người chú ý đến. Thanh Thu thể hiện ra một chút năng lực tránh cho bị gia tộc hoàn toàn cắt bỏ lợi ích, nhưng hắn không muốn bộc lộ ra quá nhiều nếu không bị đối phó liền không có khả năng lật tẩy.
Về phần Thanh Thu có phải lo lắng quá mức hay không...kỳ thực cũng có thể hiểu được. Đơn độc ở một thế giới xa lạ, không có người để đặt niềm tin cho nên lúc nào cũng cần suy tính đề phòng. Thứ có thể tin tưởng duy nhất chính là thực lực, cho nên Thanh Thu càng muốn trở nên mạnh mẽ.
Nội lực có thể tăng thêm, tăng nội lực cũng tương đương với tăng lên lực lượng nhưng mà sức mạnh không đơn thuần chỉ là lực lượng, còn có cách thức vận dụng lực lượng này, chính là võ kỹ. Ngoài võ kỹ ra còn có trạng thái tinh thần, dũng khí, kinh nghiệm ứng đối cùng với ứng biến tức thời.
Thanh Thu còn thiếu quá nhiều thứ, cho dù hắn dám thẳng tay g·iết mấy người nhưng mà vẫn lựa chọn phương thức ít máu tanh nhất trong khả năng. Chính là không trải qua chém g·iết thật sự, không thể được coi là "thấy máu".
Đồng thời không trải qua chém g·iết thì không thể tính là có kinh nghiệm chiến đấu được, dũng khí không phải chỉ nghĩ và nói là có thể rèn luyện ra. Nhưng mà Thanh Thu mới luyện võ bao lâu chứ, chuyện này có gấp cũng phải bước từng bước một.
Không phải Thanh Thu sợ mà bởi vì cơ thể của hắn quá yếu rồi, nếu như b·ị t·hương hơi nặng một cái liền có khả năng m·ất m·ạng chứ không có sức sống mãnh liệt như đám võ giả khác được. Thanh Thu chỉ có thể cẩn thận làm từng bước, đầu tiên là tăng cường nội lực, tiếp theo là rèn luyện võ kỹ.
Đợi võ công tiến bộ đến mức độ nào đó hoặc là thời khắc bị đưa vào tình thế nào đó thì mới nên ra tay. Tóm lại chính là Thanh Thu không thua nổi, không có tiền vốn để đánh cược.
Thanh Thu để Tiểu Tuệ phân phó mọi người thu xếp phòng để hắn ở lại, tạm thời tá túc thôi chứ hắn không có ý định giữ Lê Hoa Trang cho mình dùng. Không sớm thì muộn hắn sẽ rời khỏi Lạc gia, dù sao giữa đôi bên cũng không có gắn kết gì. Nếu như trong lòng không còn một vướng mắc nhỏ thì hắn đã phủi mông rời đi luôn rồi, còn lâu mới tham dự vào vũng nước đục này.
Quá mức nguy hiểm mà khó vớt được lợi ích.
Bản thân đi dạo trong vườn lê, Thanh Thu không biết đi đến khu vực nào. Trước mắt có mấy cây lê vô cùng lớn, gốc cây phải hai người mới có thể ôm hết được. Cây lê khẳng khiu chỉ có cành sẫm màu, hoa lê trắng tinh giống như đính ở trên thân cây, nở rộ tạo nên một loại phong cảnh khác biệt so với những cây lê khác.
Thanh Thu đi ngang qua một gốc cây, tựa như tỉnh lại từ suy nghĩ nào đó, suy nghĩ thông suốt một vấn đề gì. Chỉ thấy hắn vươn tay phải ra, bàn tay mở rộng sau đó năm ngón tay khẽ xoay ngược chiều kim đồng hồ rồi nắm lại.
Mấy sợi nội lực hội tụ vào trong lòng bàn tay, nội lực cũng di chuyển ngược chiều kim đồng hồ, giống như tạo thành một vòng xoáy nhỏ. Một bông hoa lê từ dưới đất bay thẳng đứng lên cao, bị hút vào trong lòng bàn tay của Thanh Thu. Hoa lê năm cánh trắng muốt như tuyết, nở rộ hết cỡ mang theo một mùi hương thoang thoảng.
Cuối cùng ngón cái cùng ngón giữa của Thanh Thu miết nhẹ lấy bông hoa, khóe miệng của hắn hơi câu lên, vui vẻ mà xoay cổ tay một cái bắn bông hoa ra ngoài. Bông hoa lao v·út đi đập thẳng vào thân cây cách đó ba thước. Va chạm một cái bông hoa liền vỡ nát ra, rơi rụng trở về mặt đất.
Võ giả nhị lưu còn chưa có khả năng làm được trích diệp phi hoa lấy mạng người, Thanh Thu cũng không phải đột nhiên muốn diễn một màn cao thủ này. Chủ yếu là hắn muốn thử một cách vận dụng của Đại Hải Quy Nguyên Quyết, chính là chiêu cách không nh·iếp vật kia.
Thông thường võ giả nhất lưu tu luyện một số pháp môn đều có thể làm được, chính là “khống hạc cầm long” nổi danh trên giang hồ.
Nhưng Đại Hải Quy Nguyên Quyết có cách vận dụng đặc biệt để lực hút tác động đến đồ vật, kết quả giống như “khống hạc cầm long” nhưng mà cách làm có khác biệt khá lớn. Đồng thời chỉ cần đạt đến cấp độ nhị lưu là có thể bắt được đồ vật ở khoảng cách gần, tất nhiên đồ vật không thể quá nặng. Muốn sánh với "không hạc cầm long" cần bước vào cấp độ nhất lưu mới được, lúc đó không cần phí công đi rèn luyện thủ pháp đặc biệt cũng có thể tự nhiên phát huy ra ngoài.
...