Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Công pháp

Chương 3: Công pháp


“Tiểu thư, chúng ta đi nơi nào?”

Thị nữ của Thanh Thu được gọi là Tiểu Tuệ, mười lăm tuổi, thật sự chỉ là một tiểu cô nương. Thanh Thu không thường đi ra khỏi biệt viện cho nên tiểu thị nữ cũng hơi lo sợ. Dù sao Thanh Thu không có thực quyền, địa vị ở trong gia tộc cũng rất lúng túng, nhìn như rất cao kỳ thực lại không có cảm giác tồn tại.

“Đi rồi biết”.

Thanh Thu đi qua luyện võ trường, đông đảo đệ tử đang luyện tập võ học, mồi hôi nhễ nhại tuôn ra từ cơ bắp to lớn, có mấy phần nhiệt huyết của sôi trào.

Thanh Thu chỉ đi ngang qua, bước đi mặc dù không e thẹn như tiểu thư khuê các, lại bởi vì thể chất yếu đuối mà đi lại chậm chạp chứ không thể chạy nhảy tung bay cho nên vừa lúc bị Lạc Trường Ngọc trông thấy.

“Thất muội, ngươi muốn đi nơi nào vậy?”

Lạc Trường Ngọc mặc quần áo luyện công do Lạc gia đặc biệt chế tạo, trên trán buộc lên mạt ngạch đỏ thẫm, tóc dài đen nhánh buộc cao thành đuôi ngựa. Theo động tác của nàng mà đuôi ngựa hất lên, đong đưa theo sau, tuổi trẻ tràn đầy sức sống.

“Chào buổi sáng tứ tỷ, lâu ngày ta ra ngoài đi dạo một chút thôi”.

Thanh Thu chào hỏi đáp lại, trong thế hệ này của Lạc gia có ba nữ tử, Thanh Thu xếp hạng thứ bảy, người trước mắt xếp hạng thứ tư, quan hệ giữa đôi bên khá hài hòa. Về phần một người nữa xếp hạng thứ chín thì quan hệ không được tốt lắm với Thanh Thu.

“Tứ tiểu thư”. Tiểu Tuệ nhanh chóng thi lễ chào hỏi Lạc Trường Ngọc.

Lạc Trường Ngọc phất phất tay, lâu ngày không gặp để nàng rất hưng phấn khi gặp Lạc Thanh Thu. Nàng lớn hơn Thanh Thu năm tuổi, năm nay đã hai mươi hai, tuổi tác thích hợp để hành tẩu giang hồ.

Quả thật năm nay cũng có một chút nhiệm vụ để Lạc Trường Ngọc ra ngoài, hiện tại vừa đến cuối xuân cho nên nàng cũng chuẩn bị lên đường, dự định mấy ngày nay sẽ đi bái phỏng Lạc Thanh Thu. Không nghĩ đến trùng hợp gặp được Thanh Thu đi ra ngoài.

“Mấy ngày nữa ta phải đi ra ngoài một chuyến, vốn định đi tìm ngươi tâm sự một chút. Hiếm thấy ngươi chịu ra ngoài chuyển động, đi thôi! Tỷ dẫn ngươi đi dạo phố”.

Lạc Trường Ngọc cũng không phải loại tiểu thư khuê tú kia, trái lại có một loại hào sảng phóng khoáng của nữ nhi giang hồ. Tất nhiên hào sảng chứ không phải thô lỗ, phóng khoáng chứ không phải tùy tiện vô lễ.

Mặc dù Lạc Trường Ngọc làm người thân thiện, ở bên cạnh cũng rất thoải mái nhưng mà Thanh Thu còn có việc, không thể đi theo nàng được, đành phải từ chối khéo.

“Tứ tỷ cứ hoàn thành luyện công đi, có gì buổi tối chúng ta gặp lại. Hiện tại ta không tiện cho lắm”.

Lạc Trường Ngọc hơi nhìn kỹ lại Lạc Thanh Thu, giống như không hiểu lại giống như có chút bất ngờ, sau đó cười cười nói.

“Được rồi, vậy thì buổi tối ta đi biệt viện tìm ngươi”.

Thanh Thu cùng Tiểu Tuệ đi ra ngoài bằng cửa ngách, không phải cửa chính không thể đi mà là khoảng cách quá xa, Thanh Thu mới lười đi đến chỗ đó. Đồng thời muốn có xe ngựa đi ra ngoài còn cần phải mượn, bởi vì tiểu viện của Thanh Thu không nuôi nổi người cho nên không có xe ngựa của mình, quá trình rất rắc rối lại còn dễ bị người nắm bắt hành trình cho nên Thanh Thu lựa chọn đi bộ. Tất nhiên đã đi bộ thì chọn cửa ra vào gần một chút.

Thanh Thu không thể đi quá nhanh được, từng bước chậm rãi rời xa phủ viện của Lạc gia. Mặt trời chậm rãi lên cao, thời gian muốn đi về giữa trưa nhưng thời tiết cũng không nóng, thậm chí nơi mà Thanh Thu tiến đến còn dần vắng bóng người, không khí cũng càng lúc càng lạnh.

“Tiểu thư, nơi này không phải là...địa lao sao?”

Triều đình sụp đổ nhưng mà còn sót lại một chút di tích, giống như là tường thành, lao ngục gì đó. Nhất là chốn lao ngục này còn khá lớn, nhưng mà các thế gia cũng không tiếp nhận nơi này làm gì cả. Ân oán giang hồ thường một kiếm chặt đứt, có mấy ai đi giam giữ người khác đâu.

Cho dù có giam giữ thì lao ngục cũng xây ở trong địa bàn của mình chứ xây ở ngoài làm gì. Nơi này bỏ hoang đã hơn trăm năm, hoàn cảnh âm u ẩm thấp đến kẻ ăn mày cũng không thèm ở lại.

Các tầng địa lao ở dưới lòng đất sớm trở thành ổ cho rắn chuột, Thanh Thu không thể không dùng bột khu trùng để xua đuổi đám sâu bọ cùng rắn này. Bột khu trùng là nửa đường tiện tay mua, bất cứ quầy thuốc nào cũng có thể tìm đến được, mùi vừa cay vừa nồng, khai khai cực kỳ đáng ghét.

Thanh Thu phải dùng khăn tay ngăn chặn lại miệng mũi của mình mới không bị mùi vị trong này hun ngạt thở. Lại tìm một cây đuốc bỏ lâu năm, một nửa đã bị mục rữa nhưng vẫn có thể đốt cháy được.

Châm lửa lấy ánh sáng, Thanh Thu trông thấy mạng nhện quấn quanh, vô số bùn đất chen lấn đường đi, trong không gian ẩm ướt này lộ ra hơi lầy bẩn. Tiểu Tuệ run lấy bẩy nắm lấy bắp tay áo của Thanh Thu, nhìn trái nhìn phải lắp bắp nói.

“Tiểu thư...chúng ta đến nơi này làm gì?”

“Tiểu thư...thật đáng sợ! Chúng ta mau trở về đi”.

“Tiểu thư...”

Thanh Thu mới mặc kệ tiểu thị nữ ở đằng sau, tay trái giơ đuốc tiến về phía trước, tay phải nắm bột khu trùng vung vẩy. Ở trong địa lao này nhiều nhất không phải là chuột, dù sao hang chuột chỉ là số ít, trước đây giam giữ người cho nên có song sắt cùng xây bằng tường gạch chứ không phải mặt đất.

Sau này hoang tàn, song sắt cùng xích sắt bị người nạy ra, gạch đá tường cùng nền gì đó vỡ thì vỡ, nứt thì nứt, nhưng đại đa số vẫn rất chắc chắn. Tầng một tồn tại rất nhiều con dơi, dù sao nơi này thích hợp cho bọn nó ở lại, phân dơi tràn đầy sàn nhà.

Thanh Thu đạp vào mấy mảnh gỗ, nhảy đến bậc thang đi xuống tầng sâu hơn. Bột khu trùng thậm chí có thể xua đuổi bầy rắn, là rắn không độc nhưng số lượng đông đảo cũng khiến người ta kinh hồn táng đảm.

Thanh Thu đi thẳng xuống tầng ba, đáng nói là bởi vì tầng hai là ổ rắn cho nên đường xuống tầng ba vô cùng sạch sẽ, không có hang chuột đào bới phá phách, có chăng chỉ là một số tơ nhện cũ còn lưu lại, tro bụi phủ trên đất chứ không có bất cứ động vật gì.

Thanh Thu cảm thấy bầu không khí ở dưới tầng ba của địa lao này thật kỳ quái, lửa trên ngọn đuốc chậm rãi yếu bớt, giống như có thể bị dập tắt. Nhiệt độ ở dưới tầng này cũng thật là lạnh, giống như chỉ có bốn năm độ, ẩm ướt quanh năm để Thanh Thu khẽ run lên vì lạnh.

Thanh Thu đã biết vì sao ở nơi này không có rắn, không khí ẩm ướt rét lạnh không thích hợp với bọn chúng. Mà có bầy rắn thủ hộ ở bên trên thì không có con vật nào có thể chạy vào trong này, chỉ có nhện cùng ruồi nhặng từ ban đầu. Nhưng không có thêm nguồn thức ăn bên ngoài, cuối cùng dần dần c·hết hết cùng tàn lụi.

Về phần vì sao không có côn trùng cùng ruồi nhặng bay vào thì có bầy dơi treo ngược ở tầng một, làm gì lọt vào trong được.

Lại nói tầng ba sâu dưới lòng đất là nơi giam giữ trọng phạm, vách tường rất chắc chắn không bị đào bới phá hỏng. Cho nên nơi này giống như là một gian nhà rộng lớn, mười mấy tòa song sắt chia cắt thành từng gian phòng giam vững chắc. Song sắt lớn bằng cánh tay vô cùng vững chắc, không hề bị phá hủy.

Có một ít xương khô mục nát không thành hình dáng, không biết năm nào tháng nào b·ị b·ắt, cũng không biết đ·ã c·hết đi bao lâu, xương khô gần như đã hóa thành cát bụi, quay trở về trời đất.

Thanh Thu đi sâu vào tầng thứ ba, đến phòng giam ở sâu tận cùng của tầng thứ ba này. Tương truyền đã từng có một ma đầu b·ị b·ắt quy án, giam giữ ở địa lao hai mươi năm. Cuối cùng triều đình tan vỡ, ma đầu bị người cứu đi. Về sau ma đầu hiện thế trên giang hồ, mọi người cực kỳ kinh ngạc bởi vì tu vi của đối phương tiến bộ vượt bậc, nội lực hùng hậu khó người sánh bằng.

Về sau ma đầu kia tranh đấu với người khác b·ị đ·ánh nổ tung rồi. Nhưng đọc qua nguyên tác thì Thanh Thu biết được, nhân vật chính tìm thấy công pháp của ma đầu kia. Cũng từ đó biết được ma đầu kia không phải bị người đánh nổ mà là bị nội lực xung đột, tự mình tạc thành bọt máu.

Nhân vật chính dọn dẹp nơi này làm cứ điểm bí mật mỗi khi hành động không thể lộ ra ngoài, cuối cùng tìm được một môn công pháp, chính là truyền thừa mà ma đầu kia để lại.

Thanh Thu không biết vị trí giấu công pháp, chỉ có thể gõ gõ từng vị trí một ở trên vách tường. Cuối cùng tìm được vị trí có tiếng vọng khác biệt, tựa như trống rỗng.

Để Tiểu Tuệ đá vỡ viên gạch mỏng, lộ ra ở trong có một ống vàng mỏng. Thanh Thu muốn rút ống vàng ra nhưng mà ống vàng này kẹt rất chặt, hắn lại phải để Tiểu Tuệ làm khổ lực.

Mất một hồi lâu mới rút ra được, ống vàng này cuộn lại từ một tấm vàng dát mỏng, mở ra liền thấy được văn tự ghi lại tràn đầy ở bên trong, có đến cả vạn chữ. Trong đó có năm chữ lớn ở trên đầu.

“Đại Hải Quy Nguyên Quyết”.

...

Chương 3: Công pháp