Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thanh Thu Linh Nguyệt
Unknown
Chương 4: Đại Hải Quy Nguyên Quyết
Danh tự rất hay, cũng rất chính phái nhưng mà Thanh Thu biết đây là một môn công pháp có thể hấp thu nội lực của người khác, lập ý là bản thân giống như đại hải, nội lực bên ngoài giống như sông suối, cuối cùng chảy vào trong biển, quy về thân ta.
Nói đơn giản chính là hút nội lực của người ta nạp vào thân mình để dùng, đỡ phải mất công tu luyện.
Công pháp này có một tai hại rất lớn, chính là hút nội lực càng nhiều thì nội lực càng hỗn tạp, dễ dàng xung đột dẫn đến nổ tung, đả thương kinh mạch hoặc là thân thể. Cho dù không p·hát n·ổ thì nội lực này cũng sẽ chậm rãi ăn mòn thân thể, chậm rãi sẽ khiến thân thể rách nát.
Nếu như có thể hoàn toàn tịnh hóa nội lực hút được thì có thể giảm xuống tác dụng phụ, nhưng mà luyện hóa nội lực cũng tốn thời gian cũng không thua kém gì tự mình tu luyện, cho nên chẳng bằng thà rằng không luyện, cứ lấy dùng luôn là được.
Công pháp này còn có một cái khó khăn chính là việc hút lấy nội lực ban đầu. Trước hết phải lấy được nội lực của người khác dùng để thay thế nội lực của bản thân trong khí hải, dùng nội lực đó để tạo dựng vòng xoáy chứ không được phép dùng nội lực của chính mình. Tức là phải lấy được nội lực của người khác làm nền mới có thể làm cho công pháp sinh ra lực hút, từ đó hút đi nội lực của người khác, nghe cực kỳ mâu thuẫn.
Nội lực của bản thân thì không thể gia nhập vào trong khí hải, nếu không vòng xoáy sẽ vĩnh viễn hút lấy nội lực của mình, từ đó không điều động được nội lực nữa. Nội lực của chính mình chỉ có tác dụng làm dẫn dắt nội lực từ vòng xoáy xông ra ngoài, chỉ nhầm lẫn một chút thì võ đạo coi như chấm dứt.
Cụ thể hơn thì Thanh Thu cũng chưa nhìn ra, phải bắt đầu tu luyện thì mới biết được. Thanh Thu có không ít kiến thức võ học, không phải thường thức mà là kiến thức nền tảng do các đời võ giả tích lũy nghiên cứu, truyền thừa xuống, trở thành một phần nội tình của đại thế gia.
Lạc Thanh Thu không có cống hiến, không có công pháp tu luyện, bệnh tật cũng không rèn luyện được thân thể cho nên không luyện võ được. Thanh Thu sở dĩ tìm đến Đại Hải Quy Nguyên Quyết cũng bởi vì khả năng sử dụng nội lực ngoại lai của công pháp này.
Cách tu luyện thông thường đều phải rèn luyện cơ thể khỏe mạnh, hơn nữa tốn rất nhiều thời gian cho nên Thanh Thu chỉ có thể tìm kiếm một con đường rẽ ngang, nếu không đừng có mơ mà bước vào võ đạo.
Lại nói võ đạo truyền thưa sâu xa, không phải chỉ có mỗi Đại Hải Quy Nguyên Quyết có thể tu thẳng ra nội lực mà bỏ qua rèn luyện thân thể, kỳ thực vẫn còn có một vài loại công pháp như vậy, không dùng biện pháp thông thường, chỉ là rất ít người biết được.
Trong nguyên tác có đề cập qua mấy môn tà công như vậy, thậm chí thanh trường thương của nhân vật chính chẳng phải là binh khí tà tính hay sao. Hơn nữa còn có thể tinh lọc thành nội lực tinh thuần truyền cho chủ nhân, để cho Thanh Thu vừa nghĩ đến đã ghen tỵ đỏ cả mắt.
Đã thu hoạch được công pháp, Thanh Thu liền dẫn Tiểu Tuệ rời khỏi địa lao. Nơi này từng bị vơ vét không ít lần, nếu như không phải cuộn công pháp giấu được kỹ thì đã sớm bị người lấy đi. Nhưng nói giấu kỹ cũng không hợp lý lắm, có lẽ đây chính là cơ duyên mà tác giả để cho nhân vật chính, hiện tại lại làm lợi cho Thanh Thu.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì nhân vật chính cũng không dùng đến công pháp này, hắn tu luyện bản đầy đủ công pháp gia truyền của Hà gia, đặt trên giang hồ chính là một môn tuyệt học thậm chí là thần công, cần gì phải tu luyện tà pháp này.
“Đi thôi”.
Tiểu Tuệ ngoan ngoãn gật đầu, nàng cũng tò mò cuộn vàng kia là cái gì nhưng mà vẫn nhịn được, dẫn đường đi trước Thanh Thu.
Ngược đường cũ trở về, Thanh Thu đi ra khỏi địa lao liền cảm thấy không khí ở bên ngoài thật trong lành. Lại đi đến bụi cỏ ven đường cọ đi đất bùn dính ở trên giày vải, chỉ có thể bôi bớt đi đất bùn mà thôi, không thể hoàn toàn rửa sạch được.
Thanh Thu cũng ngăn lại động tác của Tiểu Tuệ, không cần phải giúp nàng lau chùi sạch sẽ. Quay trở lại một đoạn đường thì đế giày cũng khô sạch, chỉ có dấu vết bùn đất bám trên giày cùng gấu quần là không thể sạch sẽ được.
Cũng không cần quá để ý, đi lại trên đường nào có sạch sẽ không nhuốm bụi trần. Chỉ là nhìn qua thì không giống như tiểu thư nhà giàu, giống như mới trải qua phong trần mệt mỏi.
Khoảng cách phủ viện của Lạc gia cũng xa, Thanh Thu không trở về ngay mà đi đến một tửu lâu, gọi bàn ăn trưa. Không giàu có nhưng đi ăn một bữa cơm bên ngoài chẳng phải chuyện bất khả thi.
Thanh Thu không yêu cầu cao siêu gì, chọn mấy món ăn thường ngày là được, hai món xào một món canh một món kho là đủ rồi, không tốn bao nhiêu tiền cả. Thanh Thu cũng nhân tiện nghe một chút người giang hồ nói chuyện, thám thính tin tức.
Không có người nào đi đến tìm Thanh Thu phiền phức cả, thứ nhất là nhìn Thanh Thu nhỏ tuổi, thứ hai là áo choàng của Thanh Thu có hoa văn của Lạc gia. Muốn lăn lộn ở thành Hoàng Liên này, ai lại dám trêu chọc người của ba đại thế gia chứ. Phải biết cai quản thành trì này là ba đại thế gia chứ không tồn tại quan phủ hay binh lính gì cả, bọn họ thật sự giống như hoàng đế của vùng đất này.
Luật pháp hay tác phong đều do bọn họ đặt ra cơ mà.
Ăn một bữa cơm hết nửa giờ đồng hồ, dọc đường chẳng có tin tức gì lớn cả. Mấy bang phái sống mái với nhau, có đường khẩu nào bị diệt, có người nào chiếm lấy địa bàn nào, bang phái nào mở rộng.
Dưới sự quản lý của ba đại thế gia thì thành Hoàng Liên cũng được tính là yên ổn, chí ít hoàn cảnh sống của người bình thường không bị chèn ép bóc lột quá nhiều, cũng không bị tùy ý đánh g·iết. Bang phái tranh đấu sẽ tránh đi người bình thường, sẽ không chém g·iết ở giữa ban ngày.
Tất nhiên chỉ là tương đối khi so với toàn bộ cái giang hồ hỗn loạn này thôi, bang phái vẫn hoành hành bắt chẹt dân chúng, ban đêm đạo tặc c·ướp b·óc. Nhưng mà có chỗ cố kỵ cho nên chỉ là sự kiện hi hữu, không phải thường xuyên diễn ra.
Nếu như đặt ở toàn bộ giang hồ này thì dân chúng bình thường thật sự khổ không thể tả, đi ở trên đường đột nhiên m·ất m·ạng cũng chẳng lạ. Có thể là hai người giang hồ tranh đấu ngang qua, có thể là người giang hồ nào đó tâm tình không tốt tùy ý phất tay một cái, cũng có thể đơn thuần là nhìn thấy ngứa mắt nên g·iết.
Nói chung giang hồ hỗn loạn không có người ước thúc, ác nhân tầng tầng lớp lớp, thành Hoàng Liên đã coi như một vùng yên bình hiếm có.
Thanh Thu cùng Tiểu Tuệ lắc lư đi đường cũ gần hai giờ đồng hồ trở về Lạc gia. Sau đó Thanh Thu để Tiểu Tuệ nấu nước, tắm rửa sạch sẽ mới trở về phòng nghiên cứu công pháp.
Lại nói y phục của người có tiền rất không tệ, đều là lụa tốt, mềm mại mát mẻ, thông thoáng lại đủ ấm áp dễ chịu. Đáng tiếc duy nhất là nội y quá cồng kềnh, mặc không thoải mái. Thanh Thu mặc yếm ở bên trên, nội y từ vải tố sa khoác trên thân, giống như một cái áo sơ mi dài phủ kín hai tay cùng thân trên, bên dưới kéo dài đến trên đùi.
Cơ thể này quá gầy nhỏ giống như chưa phát d·ụ·c, mặc như vậy cũng không có vấn đề gì, không cảm thấy khó chịu hay vướng víu. Nhưng mà nội khố thì Thanh Thu không muốn mặc cho nên không mặc, dù sao thả ra cũng không vướng víu cho nên ở trong phòng thì cứ mặc kệ. Khoác thêm áo choàng chống lạnh, Thanh Thu khoanh chân ngồi ở trên giường phân tích lấy Đại Hải Quy Nguyên Quyết.
...