Chương 6: Thu Sương Lộ
Một hơi một bát rượu, Thu Sương Lộ thật thích hợp để người ta uống cả một ngụm lớn. Uống nhiều dư vị càng rõ ràng, càng thơm ngọt, thật sự để người ưa thích. Tất nhiên Thanh Thu cũng không liều mạng bồi tiếp Lạc Trường Ngọc, mỗi lần chỉ uống một ngụm lớn, rất nhanh uống hết một vò rượu.
Thanh Thu uống chừng ba bát rượu còn lại đều là vào trong bụng của Lạc Trường Ngọc hết. Nhưng mà võ giả có nội lực, tinh thần cực kỳ tỉnh táo. Thu Sương Lộ lại không phải rượu mạnh, uống một vò cũng không khó chịu gì, sắc mặt chỉ thoáng hồng hào, tinh thần tỉnh táo không say một chút nào.
Thanh Thu đã ăn hết một đĩa sườn, có lẽ thân thể này không ăn nhiều được cho nên cảm giá hơi căng bụng. Vừa mở ra vò rượu mới, Thanh Thu mới bắt đầu dẫn dắt đến mục đích chính của mình.
“Tứ tỷ, lần này đi ra ngoài là muốn làm nhiệm vụ gì?”
Lạc Trường Ngọc lắc đầu nhàm chán nói.
“Nhị bá năm đó là bái nhập Thượng Vân Tông, năm nay ta thay nhị bá đi tặng lễ”.
Thanh Thu gật đầu, chuyện này có trong ký ức của Thanh Thu. Giang hồ này bị các thế lực phân chia cát cứ các phương, ngoại trừ những đại thế gia nổi danh còn có những bang phái to lớn.
Nhiều năm tranh đấu như vậy, giang hồ cũng phân chia ra tam đại môn phái đứng đầu, được cho là môn phái mạnh mẽ nhất, thống trị giang hồ cả trăm năm. Tất nhiên những môn phái này không đơn thuần chỉ tồn tại trăm năm mà rất lâu đời, nhưng trăm năm nay vững vàng như núi trấn áp một phương không người nào có thể lay chuyển.
Phương đông Thượng Vân Tông, phương nam Sơn Hà Các, cực bắc Tuyệt Hàn Cung.
Các đại môn phái này đều có thái thượng trưởng lão đã trở thành tông sư, đại danh đỉnh đỉnh vang dội trên giang hồ. Tông sư là để chỉ những người có tạo nghệ võ học cao siêu, đã vượt xa ra khỏi võ giả nhất lưu thông thường, cũng sáng tạo ra các loại võ kỹ công pháp phát huy ra toàn bộ lực lượng lớn nhất của bản thân.
Lạc gia tuy truyền thừa mấy trăm năm nhưng so với Thượng Vân Tông vẫn hơi kém một chút, không phải kém về mặt nội tình mà là trạng thái chiến lực hiện tại phơi bày ra bên ngoài.
Tam đại tông môn đều có cường giả cấp bậc tông sư ở ngoài sáng, hơn nữa tồn tại cả trăm năm nay chưa bao giờ trống vắng. Nhất là Thượng Vân Tông hiện tại có đến hai vị tông sư.
Trường Hồng Kiếm Tiên – Dương Ngọc Yến.
Thượng Thanh Vân Kiếm – Lương Lăng Vân.
Trăm năm trước đã vang danh giang hồ Trường Hồng Kiếm Tiên nhưng hiện tại đã quy ẩn, không còn dấu tích trên giang hồ. Nhưng Thượng Vân Tông có Thượng Thanh Vân Kiếm tọa trấn, địa vị vẫn vô cùng ổn định.
Nhị trưởng lão của Lạc gia năm xưa từng bái vào Thượng Vân Tông, không phải môn hạ của Thượng Thanh Vân Kiếm mà là một trưởng lão của Thượng Vân Tông. Hiện tại đã phản hồi trấn giữ gia tộc, nhưng vẫn có một tầng thân phận của Thượng Vân Tông, cho nên hàng năm đều đưa lễ chào hỏi, giữ gìn mối quan hệ giữa hai thế lực, tăng cường sức ảnh hưởng của đôi bên.
Từ Lạc gia đi về phía đông một nghìn ba trăm dặm mới đi vào trong địa bàn của Thượng Vân Tông. Một nghìn ba trăm dặm không phải là quãng đường ngắn, cưỡi ngựa thông thường phải đi mất hơn một tháng cho nên lần này Lạc Trường Ngọc ngoài tặng quà cho Thượng Vân Tông ra có lẽ cũng tiện đường xông pha giang hồ, đánh ra danh tiếng của chính mình.
Thế gia giang hồ chính là như vậy, mỗi thế hệ đều có đệ tử xông pha đánh ra danh tiếng, gia tăng sức ảnh hưởng của mình trong thiên hạ, từ đó nâng cao địa vị của thế gia.
Về phần trau dồi võ học hay tìm kiếm cơ duyên gì chỉ là kèm theo chứ không phải mục đích chính. Đệ tử của thế gia cùng với người giang hồ đơn lẻ có sự khác biệt trong mục đích, cho nên phong cách hành xử cũng không hề giống nhau. Cụ thể thì Thanh Thu không rõ ràng, cũng không quan tâm lắm. Hắn chỉ quan tâm đến việc Lạc Trường Ngọc chính là nhân tố trợ giúp hắn tu luyện Đại Hải Quy Nguyên Quyết.
Thanh Thu ra vẻ trầm ngâm nói.
“Tứ tỷ đi chuyến này chẳng phải rất lâu mới trở lại?”
Lạc Trường Ngọc cười cười lại muốn đưa tay nhéo má Thanh Thu vừa trêu chọc nói.
“Thế nào? Không nỡ ta?”
Thanh Thu nâng bát rượu cản lại bàn tay của Lạc Trường Ngọc, hơi tỏ vẻ u oán sau đó thở dài nói.
“Đi lâu như vậy, cũng không biết ta có thể gặp được tứ tỷ trở về hay không”.
Sắc mặt của Lạc Trường Ngọc nhanh chóng ỉu xìu xuống, trong mắt thoáng qua đau lòng cùng thương tiếc. Nhưng mà Thanh Thu khẽ nhấp một ngụm rượu, âm thanh lại trở nên bình thản, lắc đầu nhẹ nhàng nói.
“Không nói cái này. Tứ tỷ, trở thành võ giả có cảm giác như thế nào?”
Lạc Trường Ngọc không được an ủi mà còn đau lòng hơn, lại chỉ có thể mỉm cười đầy gượng gạo. Nàng giơ lên một chiếc đũa, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy chiếc đũa sau đó cổ tay phát lực hất ra ngoài.
Chiếc đũa giống như mũi tên rời cung, trong chớp mắt đính vào trên cột gỗ ở trên tường. Nửa thanh đũa cắm sâu vào trong cột gỗ mà thanh đũa vẫn nguyên vẹn không bị tổn hại gì.
Thanh Thu đã biết nội lực thần kỳ cùng với năng lực của võ giả, nhưng nhìn thấy tận mắt vẫn không tránh khỏi sự kinh ngạc. Tất nhiên kinh ngạc chỉ là thoáng qua, nhưng Thanh Thu lại làm bộ cực kỳ khoa trương.
“Oa! Tứ tỷ sao lại làm được vậy? Cây đũa kia đâm sâu như thế mà không gãy?”
Lạc Trường Ngọc dùng ngón trỏ gạt gạt cái mũi, hơi đắc ý nói.
“Đây chính là chỗ lợi hại của nội lực. Phải đạt đến võ giản nhị lưu như ta, đồng thời rèn luyện thủ pháp ám khí mới có thể làm được”.
Lạc Trường Ngọc đắc ý cũng không sai, không phải ai cũng có thể làm được động tác như nàng. Nói là rèn luyện thủ pháp ám khí chỉ là biện pháp che lấp của Lạc Trường Ngọc, nàng cũng không thể nói rèn luyện cực kỳ vất vả mới làm được.
Làm như vậy chẳng phải lộ ra nàng rất mất giá hay sao?
Thanh Thu hợp thời lộ ra vẻ hâm mộ, lẩm bẩm nói.
“Thì ra võ giả lợi hại như vậy? Nội lực lại là cái gì?”
Lạc Trường Ngọc chỉ là đỏ mặt chứ không phải say, thậm chí đầu óc còn thanh tỉnh hơn thông thường, chỉ là có cảm giác lâng lâng. Nhưng mà Lạc Trường Ngọc cũng rất thông minh, đoán được Thanh Thu thật sự muốn cảm nhận cảm giác võ giả.
Nguyên nhân cụ thể thì Lạc Trường Ngọc không đoán ra được, nàng cũng sẽ không dùng ác ý đi phỏng đoán Thanh Thu. Kỳ thực Thanh Thu cũng không mang theo ác ý gì, chỉ muốn xin một ít nội lực của Lạc Trường Ngọc mà thôi.
Tất nhiên “xin” cũng sẽ làm cho Lạc Trường Ngọc tổn thương một chút, nhưng lượng nội lực mà Thanh Thu cần rất ít, một sợi là đủ để tạo lập vòng xoáy rồi cho nên tổn thương sẽ không đáng kể. Không có cách nào khác, trong cả gia tộc cũng chỉ có Lạc Trường Ngọc có khả năng độ nội lực cho hắn nhất.
Gia chủ đúng là tốt với Thanh Thu thật, nhưng nhiều năm như vậy thì tình cảm đã phai nhạt không sai biệt lắm. Trợ giúp cũng chỉ là tiện tay thực hiện trong khả năng, một khi động chạm đến lợi ích cùng có khả năng bị tổn thương thì không chắc.
Hơn nữa gia chủ là võ giả nhất lưu, tạo nghệ võ học cực mạnh lại tinh thông y thuật. Thanh Thu sợ đối phương nhìn ra được hắn trộm một sợi nội lực luyện tà công, sau đó một tát đập c·hết hắn.
Lại nói cho dù Lạc Trường Ngọc không đồng ý thì cũng không có vấn đề gì, coi như một lần thử nghiệm của Thanh Thu mà thôi, không phải hết sức trọng yếu. Nếu như thất bại thì lại suy nghĩ một kế hoạch khác là được, không cần sợ hãi.
Lạc Trường Ngọc nắm lấy tay của Thanh Thu, nghiêm túc nói.
“Thất muội rốt cục muốn nói cái gì? Cứ nói ra đi, ta sẽ tận lực làm được”.
Thanh Thu lắc đầu, giả vờ rụt rè mà hạ xuống âm thanh nói.
“Chuyện đó...ta..ta cũng muốn trở thành võ giả. Nếu trở thành võ giả bệnh của ta cũng sẽ khỏi”.
Lạc Trường Ngọc thở dài, thương tiếc nhìn Thanh Thu nói.
“Thể chất của ngươi quá yếu, không thể tập võ được. Nhiều năm như vậy ngươi cũng không phải không biết”.
Kỳ thực làm võ đạo thế gia thì vẫn có biện pháp cho Thanh Thu luyện võ, chính là dùng nội lực của một vị cao thủ nhất lưu ôn dưỡng thân thể cùng khai thông kinh mạch cho nàng. Tiêu hao vô số năm tháng cùng nội lực cả đời thì có khả năng để cho thân thể của Lạc Thanh Thu đáp ứng được điều kiện luyện võ.
Nhưng mà đánh đổi một vị võ giả nhất lưu mạnh mẽ chỉ để cho Lạc Thanh Thu đạt đến điều kiện luyện võ, chưa chắc đã có thể đạt đến nhất lưu. Thậm chí bởi vì thân phận là tiểu thư trong nhà, cũng không cần nàng phải đi ra chiến đấu, thuần túy chỉ là cứu mạng của nàng mà thôi.
Được chẳng bù mất không đáng để đánh đổi, ngoại trừ chí thân thì ai sẽ đổi mạng sống của mình cho người khác.
Thanh Thu thở dài tựa như ỉu xìu xuống, giống như một con mèo tiu nghỉu tựa con mèo rũ cụp lấy đôi tai của mình. Sau đó dùng một đôi mắt rưng rưng, toàn bộ diễn kỹ bùng nổ, nói lí nhí.
“Ta cũng biết, nhưng mà nội lực thật là thần kỳ á, ta cũng muốn cảm nhận một chút”.
Lạc Trường Ngọc thở dài, nàng đã đoán được Thanh Thu muốn nàng trợ giúp nghĩ cách nắm giữ nội lực. Nhưng mà chuyện này không thể nào, cưỡng ép truyền thâu nội lực cũng không khiến người ta nắm giữ nội lực được, thậm chí khả năng khống chế không tốt còn gây hại cho đối phương.
Đây là trong trường hợp bình thường, Lạc Trường Ngọc cũng không biết còn tồn tại công pháp kỳ quái như Đại Hải Quy Nguyên Quyết.
Lạc Trường Ngọc hít sâu một hơi, xoa xoa đầu Thanh Thu sau đó nắm tay hắn nói.
“Đưa tay cho ta, ngươi cố gắng cảm thụ một chút”.
...