Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Nhập phẩm

Chương 7: Nhập phẩm


Lạc Trường Ngọc khống chế nội lực bao phủ lên bàn tay của mình, sau đó nội lực giống như dòng nước lan tràn ra, bao phủ lên tay của Thanh Thu. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, không thể làm gì hơn. Hơn nữa nội lực này còn đang nhanh chóng tiêu tán, không thể duy trì quá lâu.

Nội lực tiêu tán này cũng không có tác hại gì, Lạc Trường Ngọc có thể nhanh chóng khôi phục lại, không phải thật sự độ nội lực cho người khác.

Thanh Thu có thể cảm giác nội lực phủ lên da thịt của mình, giống như bản thân đưa tay vào trong nước ấm, có xúc cảm rất rõ ràng nhưng lại không hoàn toàn cầm nắm được, chỉ có thể đong đưa bàn tay thay đổi vị trí đụng chạm.

Thanh Thu rút lại bàn tay, thở dài nói.

“Được rồi tứ tỷ, chỉ cảm giác một chút cũng không phải thật sự nhìn được sờ được”.

Thanh Thu trở nên càng tiu nghỉu hơn làm cho Lạc Trường Ngọc rất áy náy nhưng mà nàng cũng không biết làm sao. Rất nhanh nàng liền nghĩ đến công pháp truyền thừa của gia tộc mình.

Gốc rễ truyền thừa của Lạc gia chính là Thanh Thủy Trường Xuân Quyết, cũng là nguồn gốc của danh hiệu Thanh Thủy Trường Xuân trên giang hồ. Tất nhiên truyền thừa đến thế hệ này không phải ai cũng có tư cách học tập Thanh Thủy Trường Xuân Quyết, đệ tử trong nhà chỉ có thể học tập hai bộ công phá diễn hóa ra là Thanh Thủy Quyết cùng Trường Xuân Quyết.

Chỉ có mỗi đời gia chủ khi tiếp nhận vị trí mới có thể tu luyện Thanh Thủy Trường Xuân Quyết, hơn nữa sau này nhượng lại chức vị cũng phải trở về tổ địa bế quan không cho phép lại đặt chân vào giang hồ.

Mọi người đều không biết vì sao tiền nhiệm gia chủ đều quay trở về tổ địa, đây là một trong những bí ẩn không ai biết của Lạc gia. Nhưng người trong Lạc gia chỉ biết rằng, Thanh Thủy Quyết cùng Trường Xuân Quyết chỉ là một phần của Thanh Thủy Trường Xuân Quyết đã có thể tu luyện thành võ giả nhất lưu.

Trọn bộ Thanh Thủy Trường Xuân Quyết lợi hại thế nào thì không ai biết được, chưa biết chừng sẽ sánh ngang với võ giả tông sư cũng nên.

Lạc Trường Ngọc hiện tại không phải nhớ thương đến Thanh Thủy Trường Xuân Quyết mà là nàng tu luyện chính là Trường Xuân Quyết. Trường Xuân Quyết sở dĩ dám xưng là Trường Xuân, bởi vì võ giả tu luyện công pháp này có thể kéo dài tuổi thọ.

Người luyện Trường Xuân Quyết đều có thể sống thọ đến hơn một trăm tuổi, thậm chí không ít người sống đến một trăm năm mươi tuổi, sống lâu hơn rất nhiều những vỏ giả khác. Đồng thời Trường Xuân Quyết còn có thể giữ cho dung mạo của võ giả trẻ trung, đến khi thọ tận cũng chỉ nhìn như năm mươi sáu mươi tuổi thôi, vô cùng thần kỳ.

Cũng bởi vì đặc tính thần kỳ như thế, nội lực luyện ra từ Trường Xuân Quyết còn có thể giúp người chữa trị v·ết t·hương, hiệu quả mạnh hơn nội lực khác rất rõ ràng. Cho nên Lạc gia cũng là một thế gia tinh thông y thuật, sinh ý dược tài trải rộng trong khu vực, danh tiếng rất tốt.

Thanh Thu mới nói bệnh của nàng không phải bất trị, chẳng qua nguyên chủ không có đủ giá trị để đánh đổi thôi.

Nói đi cũng phải nói lại, bệnh tật bẩm sinh rất khó chữa, biện pháp dùng võ giả nhất lưu đổi mạng với Thanh Thu đã là phương pháp nhẹ nhàng nhất, cho nên càng không cần phải mơ tưởng xa vời.

Nói chuyện đả thông kinh mạch uẩn dưỡng thân thể, bởi vì Lạc Trường Ngọc nhớ ra trong Trường Xuân Quyết có đề cập đến một cách vận dụng nội lực chữa thương cho người khác. Đây là cách thức đặc hữu của Trường Xuân Quyết cho nên có thể truyền nội lực vào trong người thường mà không gây hại cho đối phương.

Chẳng qua bình thường nội lực dùng ra ngoài sẽ tiêu tan đi, sau đó tự mình tu luyện một lúc là có thể dẫn dắt khí ngưng tụ lại thành nội lực mới, bổ khuyết lại nội lực mình dùng ra ngoài. Chuyện này sẽ không tạo thành bất cứ tổn thương nào cho võ giả.

Nhưng truyền nội lực trong Trường Xuân Quyết gọi là “độ” thì lại khác. Phần nội lực “độ” cho người khác sẽ hoàn toàn mất đi, không có khả năng khôi phục lại.

Cụ thể chính là nội lực bình thường sử dụng ra ngoài chính là tiêu tan đi “khí” lực lượng tinh thần nguyên vẹn, chỉ cần bắt được “khí mới” là sẽ một lần nữa hóa thành nội lực.

Nhưng Trường Xuân Quyết “độ” ra ngoài, tiêu hao luôn cả lực lượng tinh thần trong nội lực. Tiêu hao ít, tinh thần chậm rãi khôi phục thì nội lực có thể tăng tiến trở lại. Nếu như tiêu hao nhiều, tinh thần không thể tự khôi phục vậy thì chẳng khác nào tổn thương đến căn bản, không thể tiến bộ hơn được.

Tiêu hao như thế tự nhiên có chỗ huyền diệu của nó, nội lực từ Trường Xuân Quyết sẽ lưu giữ trong người được truyền lâu hơn, chữa trị v·ết t·hương trong cơ thể chứ không tùy ý quấy phá kinh mạch của đối phương.

Xoắn xuýt một hồi, Lạc Trường Ngọc lại nắm lấy tay của Thanh Thu, cẩn thận nói.

“Thất muội, ngươi chỉ muốn có một chút nội lực để chơi thôi đúng không?”

Trong lòng của Thanh Thu biết được mình đã đạt thành mục đích, trên mặt lại không biết đổi gì, chỉ hơi nâng đầu lên nhìn Lạc Trường Ngọc, khẽ gật đầu. Lạc Trường Ngọc sau khi hỏi xong cũng không thèm xoắn xuýt nữa, tính tình của nàng không phải xoắn xuýt lặt nhặt.

“Thất muội, cởi áo ra”.

Thanh Thu: ?

Hoảng hốt một thoáng, Thanh Thu còn chưa kịp phản ứng lại thì áo ngoài đã bị Lạc Trường Ngọc rút dây cởi mở ra. Lại kéo mở áo lót bên trong, cuối cùng để lộ ra yếm đào của Thanh Thu.

“Tứ tỷ, ngươi làm gì thế hả!”

Thanh Thu kinh nghi thoáng nâng cao giọng, bản thân muốn lui về sau, hai tay nắm lấy vạt áo muốn khép lại. Không hiểu thấu đột nhiên lại động thủ, thật sự là làm cho người ta kinh hãi, tưởng tượng đến một chút tình huống kỳ quái không được bình thường cho lắm.

Lạc Trường Ngọc cười đầy gian xảo, tay trái nắm lấy tay phải của Thanh Thu kéo lại, giơ cánh tay đẩy ra đằng trước còn bản thân nằng thì vòng ra sau lưng Thanh Thu, tay phải vừa giữ lấy cánh tay vừa ôm lấy eo của Thanh Thu.

Đôi môi của Lạc Trường Ngọc kề sát vào tai của hắn, thì thầm phun ra hơi ấm lẫn lộn với một chút hương men thơm.

“Không phải muốn cảm nhận nội lực sao? Ta truyền cho muội một chút”.

Nói xong cánh tay của Lạc Trường Ngọc trượt xuống, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lại thành chỉ, điểm về phía huyệt Chương Môn. Nội lực từ ngón tay ép chặt lại truyền đến, xuyên thấu qua da thịt, đẩy vào trong huyệt vị.

Nội lực giống như một dòng nước thấm qua da thịt, len vào trong kinh mạch. Thanh Thu lập tức cảm nhận được có thứ gì đó tiến vào, giống như mạch máu bị bơm thêm vào dòng nước mát.

Nước mát tùy ý lưu chuyển, có thể cảm thấy được nhưng không chạm vào được, không khống chế được.

Thanh Thu ngưng lại một chút, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, theo từng nhịp hô hấp chậm rãi dẫn dắt ý nghĩ của mình, theo ý nghĩ điều động lực lượng tinh thần. Lực lượng tinh thần vô hình vô chất, Thanh Thu không biết được lực lượng tinh thần của mình như thế nào, chỉ có thể “tượng tượng” ra theo tác dụng tâm lý.

Thanh Thu tập trung cảm nhận dòng nước kia, giống như dồn toàn bộ tinh thần vào đó, khóa chặt "nội lực". Dùng lực lượng tinh thần đi nắm lấy dòng nước mát, dẫn dắt cùng điều động.

Rất nhanh Thanh Thu không cần thông qua thân thể phản hồi đến cảm nhận dòng nước này mà trực tiếp "cảm thấy". Giống như đây là một loại giác quan, tựa như mắt mũi hay làn da, tiếp xúc đến một cách rõ ràng.

Cảm nhận càng lúc càng sâu, cho đến khi tương tự với nhắm mắt lại vẫn biến được cánh tay của mình ra làm sao, vung vẩy giữa không trung thể hiện ra động tác thế nào. Không cần phải suy nghĩ cũng biết vị trí, nắm rõ hình dáng, điều khiển thông thuận.

Nói rất dài, thực tế trong ý niệm diễn ra chỉ trong chớp mắt. Nội lực của Lạc Trường Ngọc truyền vào trong huyệt Chương Môn, nội lực bị đẩy vào trong kinh mạch, sau đó liền bị cảm nhận đến, bị tinh thần của mình bắt giữ, đánh lên dấu ấn tinh thần sau đó giữ chặt để nó không trôi mất.

Chỉ trong chớp mắt, Lạc Trường Ngọc liền cảm nhận được đầu óc hơi mơ hồ, tựa như hơi men xông thẳng lên làm nàng mê man. Lại chỉ trong chớp mắt thì Lạc Trường Ngọc đã lấy lại được tỉnh táo, nhưng dòng nội lực đang “độ” vào trên người Thanh Thu cũng vì thế mà cắt đứt.

Trong lúc Lạc Trường Ngọc do dự không biết có nên thử lại một lần hay không thì Thanh Thu đã xoay người rút ra hai tay, khép lại áo của mình, nhanh chóng buộc dây lại nói.

“Được rồi, chỉ cảm thấy mát mát lạnh lạnh, cũng không có gì đặc biệt”.

Lạc Trường Ngọc bật cười điểm một cái vào trán của Thanh Thu, trêu chọc nói.

“Còn thẹn thùng cái gì. Hơn nữa ngươi cũng đâu có gì mà che”.

Thanh Thu: “...”

...

Chương 7: Nhập phẩm