Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Ngục giam

Chương 9: Ngục giam


Tình huống đúng là nghiêm trọng nhưng không nguy cấp đến vậy, ít nhất thì còn cần mấy ngày thì vòng xoáy mới sụp đổ chứ không phải chuyện ngay lập tức.

Cho nên Thanh Thu không cuống quýt, chậm rãi lấy lại được bình tĩnh.

Kinh mạch của Thanh Thu đã bị nội lực giày vò trở nên vô cùng đau đớn. Cảm giác đau đớn này rất kỳ quái, giống như chua xót ẩn trong da thịt, cực kỳ khó chịu lại không thể động chạm đến giảm đau. Vừa khó chịu lại vừa mệt mỏi.

Thanh Thu sực nhớ ra một cái tai hại của công pháp này, chính là không tẩm bổ được thân thể, thậm chí tu luyện lâu dài còn tàn phá thân thể. Dù sao nội lực của người khác, không tương thích với bản thân là chuyện hết sức bình thường. Không phải nội lực nào cũng có thể tẩm bổ bản thân như Thanh Thủy Trường Xuân Quyết.

Thanh Thu không khỏi nảy lên ý nghĩ đồng tu Trường Xuân Quyết, tất nhiên đây chỉ là ý nghĩ chứ chưa thực hiện ngay được. Đêm nay đã quá mệt mỏi, ban ngày đi bộ mấy giờ đồng hồ, xâm nhập địa lao, lại uống mấy bát Thu Sương Lộ, cuối cùng còn giày vò một giờ đồng hồ với công pháp làm kinh mạch căng đau.

Thanh Thu nghiêng đầu nằm xuống giường, nhanh chóng ngủ say.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng ngày hôm sau Thanh Thu đúng bảy giờ liền thức dậy, cơ thể này đã hình thành ký ức rất rõ ràng cho nên không thể ngủ nướng được.

Có Tiểu Tuệ bưng nước rửa mặt, giúp chải tóc cùng chuẩn bị quần áo. Trước đây Tiểu Tuệ còn phải giúp Thanh Thu rửa mặt, nhưng Thanh Thu không quen lắm cho nên đòi tự mình làm.

Nếu để người ta trợ giúp rửa mặt thì Thanh Thu cảm thấy mình là phế nhân, cơ thể đã yếu đuối rồi lại còn không chịu tự hoạt động thì rất khó chịu.

Lại nói thời đại này có bàn chải đánh răng, nhưng chất lượng chẳng ra sao cả. Thanh Thu sử dụng một mảnh vải thô cùng với kem đánh răng để chà sát, đây cũng là cách vệ sinh răng miệng thông thường. Ngoài ra người ở thời đại này còn nhai trầu thay cho đánh răng, nhưng mà nguyên chủ không ưa thích mùi vị của trầu cho nên không sử dụng.

Về phần Thanh Thu thì hắn càng thích dùng bàn chải, nếu như chất lượng bàn chải tốt một chút thì hắn sẽ không dùng mảnh vài để chà răng.

Cảm giác đau buốt trong kinh mạch vẫn còn dư âm đến hiện tại, khôi phục rất chậm. Chẳng khác nào hôm trước vận động cường độ cao, hôm sau cơ bắp đau nhức đến không muốn động đậy.

Thanh Thu ăn xong cháo buổi sáng lại chuẩn bị đi ra khỏi biệt viện. Kế hoạch hôm nay chính là tìm kiếm nội lực cho bản thân, hắn không muốn vòng xoáy sụp đổ ảnh hưởng đến khí hải rồi kéo theo cả mạng của mình đâu.

Nghĩ nghĩ hắn lại dẫn Tiểu Tuệ ra ngoài, lần này không cần đi rời khỏi phủ viện mà hướng thẳng đến nơi giam giữ phạm nhân của Lạc gia.

Nơi này có xây ở vị trí lệch về phía tây của phủ viện, không nằm trong khu vực trung tâm nhưng cũng không phải ở ngoài cùng, đủ để gọi là canh phòng cẩn thận. Bình thường thì chẳng có người không phận sự nào đến đây cả, dù sao thì ngục giam không phải nơi thăm quan nghỉ dưỡng gì.

Đồng thời ngục giam không phải muốn vào là vào, đây là khu vực giam giữ trọng phạm đều là cao thủ trên giang hồ, có đủ loại lý do mà không thể g·iết c·hết nên mới giam giữ ở đây. Không thể tùy tiện để người khác tiếp xúc cùng bọn hắn được.

Thanh Thu không thường đi ra khỏi biệt viện nhưng ai cũng có thể nhận ra thân phận của nàng. Làm người duy nhất không đi qua luyện võ trường trong thế hệ này, sự tồn tại của hắn bởi vì khác biệt mà trở nên nổi bật.

Tất nhiên nổi bật là chê cười hay là thương hại thì không biết được, nhưng mà Thanh Thu cũng chẳng thèm quan tâm. Hắn không có bao nhiêu tình cảm chứ đừng nói đến lòng trung thành với gia tộc, thậm chí Thanh Thu còn có ý định rời khỏi Lạc gia xông xáo giang hồ một mình.

Tất nhiên phải đợi hắn lợi hại một chút mới được, về phần Lạc gia rung chuyển thì cũng không lo lắng lắm. Trong nguyên tác thì Lạc gia cũng có biện pháp bảo vệ chính mình. Nếu như Thanh Thu đủ mạnh lên đủ năng lực thì có thể giúp đỡ một hai. Nếu năng lực không đủ vậy thì cũng quên đi. Gia chủ là võ giả nhất lưu lại tu luyện Thanh Thủy Trường Xuân Quyết, không cần kẻ vừa tu luyện như Thanh Thu lo lắng đến.

“Thất tiểu thư!”

Giá·m s·át của ngục giam tiến lên chào hỏi, đồng thời cũng ngăn lại Thanh Thu. Thanh Thu lạnh nhạt gật đầu, sau đó nói.

“Ta cần một võ giả tam lưu, đáng c·hết”.

Kỳ thật yêu cầu này hơi khó, bởi vì tranh đấu trên giang hồ thường là g·iết c·hết ngay chứ một khi đã giam vào đây rồi thì rất ít người có thể bị g·iết. Cho dù đối địch thì cũng có đầy đủ lý do để không thể g·iết.

Thanh Thu lại chỉ có thể bắt đầu hút võ giả tam lưu, cả chất và lượng đều vừa phải. Võ giả càng mạnh thì khả năng khống chế nội lực càng mạnh, Thanh Thu sợ hút không được, thậm chí còn bị đối phương phản kích mà đả thương bản thân.

Đồng thời cũng phải thử nghiệm xem hiệu quả của công pháp như thế nào.

Giám ngục kia bị yêu cầu của Thanh Thu làm cho không hiểu ra sao, yêu cầu có hơi kỳ quái nhưng mà hắn nghĩ một chút liền nói.

“Đáng c·hết kỳ thật có một tên, nhưng mà tình trạng của hắn có chút thê thảm”.

Nói đến đây thì giám ngục hơi chần chờ làm cho Thanh Thu nâng lên lòng hiếu kỳ, liền nghi hoặc truy vấn.

“Thê thảm như thế nào?”

“Tên kia cố ý đùa bỡn thị nữ của ngũ thiếu gia, bị ngũ thiếu gia đánh gãy một tay một chân, đã ném ở trong ngục giam được hai ngày”.

Thanh Thu nghĩ nghĩ một chút ngũ thiếu gia cùng thị nữ của hắn...hai người này giống như có tình cảm lưu luyến không tầm thường. Tất nhiên nhân vật phụ không được đề cập đến trong nguyên tác, Thanh Thu chỉ loáng thoáng đoán được từ mấy lời đồn trong ký ức trước kia.

Đụng đến thị nữ của hắn rồi b·ị đ·ánh tàn phế cũng không phải chuyện kỳ quái. Nhưng vấn đề mà Thanh Thu quan tâm nhất chính là nội lực, cho nên hắn liền hỏi.

“Võ công của hắn chưa bị phế chứ?”

Giám ngục nghĩ kỹ một hồi liền nói.

“Chưa phế, ngũ thiếu gia đóng đinh xương tỳ bà của hắn treo trên cột”.

Thanh Thu gật đầu, nói với giám ngục.

“Dẫn ta đi gặp hắn đi”.

Giám ngục hơi lưỡng lự một chút, kỳ thật thiếu gia tiểu thư trong nhà muốn đi vào trong ngục giam cũng không phải chuyện gì đáng nói, chỉ cần không đến khu giam giữ trọng phạm là được.

Nhưng mà đây là đối tượng bị thiếu gia khác ném vào, mà thất tiểu thư lại muốn đi gặp, chuyện này có hơi không phù hợp lắm, ít nhất cũng phải đánh tiếng cho ngũ thiếu gia một câu.

Thanh Thu thấy giám ngục có vẻ khó xử liền nói.

“Còn có kẻ nào khác sao?”

Giám ngục lắc đầu nói.

“Võ giả tam lưu thường không vào được ngục giam này”.

Lạc gia lại không phải thế lực gian ác chuyên bắt giam người, hơn nữa quản lý một phần của thành trì thì đâu phải chuyện gì cũng đích thân đi làm, có thế lực dưới quyền đi làm việc, Lạc gia chỉ quản lý chung thôi, nói theo cách khác chính là võ giả tam lưu còn chưa đủ tư cách để bị nhốt vào đây.

Thanh Thu nghe lời của giám ngục mới nhớ ra chuyện thế lực phụ thuộc, ý nghĩ của hắn lập tức bay đến ngục giam của các thế lực này. Dù sao lăn lộn giang hồ, có chút thủ đoạn không sạch sẽ là chuyện bình thường, ngục giam chưa bao giờ trống rỗng cả. Về phần trong ngục giam có võ giả tam lưu hay không thì đây không phải là vấn đề, không cần phải quan tâm đến.

Giang hồ này đại đa số võ giả đều là tán tu, tán tu không có truyền thừa tử tế, chỉ học được một chiêu nửa thức, thậm chí một bộ nội công hoàn chỉnh còn chưa chắc đã có. Luyện võ mấy chục năm mới sinh ra nội lực, lục lọi cả đời vẫn dậm chân ở cấp độ võ giả tam lưu.

Về phần võ giả nhị lưu coi như đã đánh ra danh tiếng ở một vùng, xông xáo giang hồ còn có thể báo ra danh hiệu gì đó, coi như cao thủ hiếm có. Còn như võ giả nhất lưu thì đều là kẻ có thanh danh vang dội, cao thủ thành danh nhiều năm, thậm chí coi như bậc danh túc tiền bối.

Không phải nhân vật vớ vẩn có thể tùy ý gặp được.

Tất nhiên Thanh Thu sống trong thế gia võ đạo, võ giả nhất lưu trong gia tộc cũng có bảy tám người. Kết hợp với hai gia tộc kia, số võ giả mà Thanh Thu “biết” cũng hơn hai mươi chứ không hề ít.

Không ít, đặt vào toàn bộ giang hồ lại chẳng tính là gì. Thành viên chủ yếu của cả cái giang hồ này đều là võ giả tam lưu cùng nhị lưu.

Nhưng mà đều đã đi đến cửa ngục giam, Thanh Thu cũng không muốn trở về tay không, liền nói với giám ngục.

“Đừng lo, ta sẽ nói với ngũ ca sau”.

Giám ngục nghe đến cũng không ngăn cản nữa, cả ngục giam này không phải chỉ có một giám ngục mà bên trong còn có sáu bảy người nữa. Ngục giam có người phụ trách, nhưng người ta có trụ sở riêng ở bên cạnh chứ còn lâu mới sống trong hoàn cảnh tồi tệ nơi đây.

Thanh Thu cũng không gặp được giám ngục trưởng, mấy giám ngục khác chuyên trách đứng ở vị trí của mình, ai gặp phải Thanh Thu thì mới lên tiếng chào hỏi một câu nhưng không nhiệt tình hay là rời khỏi vị trí.

Giám ngục viên ban đầu dẫn Thanh Thu đi vào bên trong, rất nhanh liền đi đến một buồng giam, bên trong dựng đứng một cây cột hình chữ thập, trên cây cột treo một người bị buộc chặt tay chân, hai bên xương tì bà bị đinh sắt đánh xuyên đồng thời y phục rách nát còn thấm không ít máu tươi.

Đầu của đối phương gục xuống, tóc tai bù xù rũ rượi, hơi thở yếu ớt không biết ngất đi hay là lâm vào trong trạng thái sắp c·hết. Thanh Thu cũng không thèm quan tâm đối phương, hắn luyện tà công do ma đầu để lại sớm hay muộn đều phải trải qua chuyện này, phải thích ứng để không còn đa sầu đa cảm ảnh hưởng đến chính mình.

Thanh Thu liếc nhìn Tiểu Tuệ cùng giám ngục, lạnh nhạt nói.

“Các ngươi ra ngoài đi”.

Tiểu Tuệ hơi lưỡng lự một chút, giám ngục lại lập tức lui ra. Đây không phải ngày đầu tiên làm giám ngục của hắn, đã gặp qua nhiều chuyện rồi cho nên rất thức thời rời đi, để lại không gian riêng cho Thanh Thu hành xử công việc.

Tiểu Tuệ thấy thế cũng lui ra ngoài, nhưng không dám rời đi quá xa, đứng ở cách hai buồng giam. Thanh Thu tiến lên vươn ra tay trái, điều động một phần nội lực trong vòng xoáy chạy đến huyệt thập tuyệt, sau đó năm dòng nội lực chạy xuống huyệt thiếu phủ, hội hợp lại chảy về huyệt ngư tế, xông vào huyệt thái uyên. Cuối cùng hội tụ về huyệt đại lăng.

Vận chuyển xong nội lực thì ở huyệt lao cung sẽ sinh ra một lực hút nhẹ, lực hút lại cộng minh với vòng xoáy ở khí hải, tạo thành lực hút lớn đến mức có thể hút nội lực của người khác. Thanh Thu cảm thấy tiếc nuối chính là nội lực bị dẫn ra từ vòng xoáy lại không thể quay trở về khí hải, nội lực này bắt buộc phải tiêu tan bởi vì nó đã trở thành nội lực của bản thân. Nếu nội lực quay trở về thì vòng xoáy sẽ hút hết nội lực do bản thân sinh ra mất.

Thanh Thu đặt tay lên ổ bụng của nam tử kia, cũng là vị trí khí hải của đối phương, sau đó toàn lực vận chuyển Đại Hải Quy Nguyên Quyết. Đầu tiên vận hành chu thiên trên người kích phát vòng xoáy trên khí hải, sau đó điều động nội lực đến bàn tay, bắt đầu kích phát lực hút ở huyệt lao cung.

Phải mất chừng năm phút thì Thanh Thu mới cảm thấy được có một luồng nước lạnh chậm rãi chảy vào lòng bàn tay của mình. Sau khi tiến vào lòng bàn tay thì cấp tốc tốc chạy đến huyệt ngư tế, giống như đây là một cái hồ tụ tập nước sông chảy đến.

Nội lực bị vặn thành một cỗ lao vào huyệt thái uyên, sau đó giống như hồng thủy vỡ đê càn quét qua kinh mạch lao thẳng về khí hải, hòa vào trong vòng xoáy, trở thành một phần của vòng xoáy kia. Vòng xoáy ban đầu giống như một cơn gió nhẹ chậm rãi tăng trưởng kích thước của mình, vững chắc đến hiện ra hình dáng, giống như đã phát triển thành vòi rồng. Vòng xoáy phát triển làm cho lực hút cũng tăng rất nhiều làm cho Thanh Thu hút nội lực càng lúc càng nhanh, nội lực tiến đến càng lúc càng dũng mãnh.

...

Chương 9: Ngục giam