Thánh Vệ Giả
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Dù là ai, đến cuối cùng, chán chê rồi thôi
Vô thức liếc nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã không thừa lại bao nhiêu thời gian: “Gần vô lớp rồi, tao đi trước.” Farh đứng dậy, nhanh chóng bước tới chỗ chủ quán: “Tính tiền con máy 22”.
Nói nói, cả đám xúm lại nhìn một loạt thao tác quen tay của Bình.
Một đường cười cười nói nói ra về, Farhrael đột nhiên thấy là lạ, xe có cảm giác khó dắt hơn thường ngày, cảm giác… trì trệ hẳn. Dựng chân chống cúi xuống nhìn, hắn ngớ người, lại vừa lúc thấy nhóm Bình bước xuống cầu thang, Farh tức thì bật dậy hỏi: “Thằng nào xả xì lốp xe tao?”
Cả hai nhanh chóng gói ghém rồi đi xuống bãi đậu lấy xe.
Đám bạn xung quanh không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc, binh nhì 43 chành đối kháng hạ sĩ dùng khẩu cá mập lấy thành tích 19-21, xém chút thì gỡ hoà. Trong cảm nhận của Farh, như không phải phe địch toàn mấy đứa bắn hay, đội của hắn nói không chừng đã thắng.
Phong lập tức phóng vụt về phía trước, gắt lên: “Con mẹ mày! Mày mới nói cái gì, chửi ai!” Còn chưa dứt lời Phong đã đáp chân vào lưng Farh, dồn phần lớn lực đạo thẳng cẳng đạp.
“Thi xong rồi, kiểm tra đầu mùa sớm luôn rồi. Hè này có dự định gì không bạn?” Tiến hỏi.
Lũ bạn xem Phong biểu diễn, rốt cuộc nhịn không được, cả đám tít mắt cười ngặt ngẽo.
“Ngon ta, xe xì đéo biết ai mà sủa, đấm c·hết cha mày bây giờ!”
“Đề hai, ai đề hai? Uy uy, để đàng quàng coi, đây cái sọt rác hay gì?”
Farhrael cười đáp lại cũng không tệ, ít nhất hắn nghĩ vậy, dù sao công sức ôn tập cả buổi sao có thể không thu được gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bộ dạng đùa cợt bâng quơ của Phong khiến Farh không tin lắm, nhất thời mặc kệ, mày nhíu lại gặng hỏi mấy đứa khác.
Thế đơn lực bạc, không thể làm gì hơn, Farhrael chỉ đành quay bước đi, giọng đè nén phỉ nhổ: “Mấy thằng c·h·ó!”
Hắn ấn nút khởi động.
Phong thừa thế xông lên định quyền đưa cước tiễn phát tiết, nào ngờ Farh trong lúc khượng khuỵu đứng dậy vô tình trượt chân chới với, một cước vốn móc thẳng vào lá lách lúc này chỉ kéo bứt cúc áo đồng thời quật Farh ngã bịch về sau. Phong cùng lúc cũng không khá hơn, việc dùng lực quá lớn lại vướng víu mắc vào áo đối phương làm Phong mất đi trọng tâm, lung lay nghiêng ngả như muốn đổ.
Bên dưới bãi xe, nhóm Bình chậm rãi vừa dắt xe vừa cười nói. Đi đằng trước, Phong đột nhiên hắng giọng, hất cằm: “Ê, xe nó kìa!”
Gió thoảng vô tình đẩy.
Bình cùng mặt khác mấy đứa bạn xếp xong cũng tranh nhau phóng lên lớp. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Uầy! Giờ tao mới để ý, xe không những mới, còn vàng nữa. Đẹp nha!” Hoàng hứng thú bình phẩm.
“Dựng lẹ lên, rề rà quá!”
“Thì cũng thế, tranh thủ ngủ nướng cho lại sức, qua tuần xách đít đi học thêm hè chuẩn bị vô năm kiểm tra sấp mặt, năm nào chả vậy.” Farh nhún vai, tuỳ tiện trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tao làm nà, sao?” Phong kênh lên, một chố vào đầu Farhrael, khiêu khích hất cằm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đù má nay ăn trúng cái gì bắn ghê vậy!”
“Đề một, đề một!”
“Há há, ai biết mạy, hỏi ngu vậy?”
“Lên!”
“Chút về chung chớ?” Farh hỏi.
Song quyền nan địch tứ thủ, cả Farh lẫn Tiến nhanh chóng bị đám Bình loạn đả không kịp đỡ. Học sinh xung quanh kẻ nhìn người xem, có thích thú đứng lại quan khán, thậm chí cổ vũ; có liếc qua giây lát liền bước tiếp không đếm xỉa; có hoàn toàn mặc kệ, nhìn đều chẳng thèm nhìn. Dù là ai, đến cuối cùng, chán chê rồi thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên này, Farh dựng xe vào bãi xếp rồi thẳng một mạch vào lớp, đại khái ôn lại bài, chuẩn bị lát kiểm tra.
“Chờ chút, hết trận tao vào team luôn.” Farhrael chuyên chú vào trận đấu, mặt không ngoảnh lại nói.
Dắt xe ổn thoả, Farhrael nhanh chóng khoá chặt một vị trí thuận lợi tuỳ thời có thể nhìn ra xe đạp của mình, máy chạy còn mượt.
Farh quay đầu nhoẻn miệng cười nhìn Tiến, chậm rãi nói: “Bệnh riết quen, thấy cũng bình thường. Với lại, không học theo không kịp làm sao”.
“Nay bắn kinh mạy!”
Phong nghe thế, cười tiến tới: “Ây dô, để tao, để tao!” Nói rồi Phong vui vẻ dựng xe vào hàng, cả lũ cũng xúm lại xung quanh giỡn, thỉnh thoảng ủi phần bánh vào xe đối phương.
“Tuổi! Binh nhì cân hạ sĩ, anh xài 43 chành, bốn headshot, ba táo đỏ. Anh chính thức tuyên bố mấy đứa tuổi, ok?” Farh hưng phấn hô lên.
Phong tựa đà la lên: “Mấy thằng c·h·ó, hư xe tao!”
“Nay tốt bụng bây!”
Gần hai tiếng trôi qua.
Tùng, tùng!
Đám Bình quay qua nhìn, lốp sau không biết từ lúc nào xẹp lép, cả bọn cười phá lên.
“Ok!”
Nhìn Farh dắt xe đạp rời đi, Phong huých vai Bình, bặm môi trợn mắt quét một lượt: “Bốn headshot, ba táo đỏ, mấy đứa mày tuổi, ok?”
…
“Rồi sức khoẻ như vậy, hè còn đi học thêm ổn không đó? Sao ông không ở nhà nghỉ ngơi, chơi bời cho nó khoẻ; cả năm cặm cụi học hành từ sớm tới khuya rồi còn gì, có mỗi kì nghỉ hè à, như này là học hè rồi chứ nghỉ hè gì nữa!”
“Ừ, đi.” Tiến vui vẻ đáp ứng.
“Nghe chưa, trống đánh rồi, vào chỗ ngồi hết đi, lấy giấy ra kiểm tra!” Giáo viên lên tiếng chỉnh đốn.
“Mẹ thằng c·h·ó, mày thích cắn lén không?”
Phong bên cạnh vừa nhìn vừa thấp giọng chửi bới: “Thằng cẩu đó đúng c·h·ó táp phải ruồi! Không không tự dưng có cái nick vip free chơi, tao thì cày sấp mặt. Con mẹ nó, bữa trốn đi cày về còn bị bà già đánh một trận, má nó cay! Thằng c·h·ó đó chút ra về c·hết với tao!”
Ngồi cùng bàn với Farh, Tiến khều tay hỏi thăm: “Quây, nãy làm được không bạn?”
“Nãy thấy nick B nó không?” Phong hất cằm nhìn về phía Bình, trên mặt chất đầy ý cười.
Farh nguyên vốn không hề rành về trò chơi máy tính, nếu không phải cuối năm cấp hai hắn cùng một đứa bạn chơi thân, về sau cứ thế được tặng cho thứ gọi là tài khoản B Online. Hắn của khi đó đầu óc đơn giản, chỉ đơn thuần nghĩ rằng bản thân vừa có được đứa bạn đầu tiên, hai đứa đồng thời đều chung sở thích chơi game. Căn bản đâu biết thằng bạn là game thủ lão luyện, thứ hắn được tặng lại có giá trị cỡ nào trong mắt đám bạn học khác.
Farhrael ngay đằng trước vừa mới nghe tiếng đối phương chửi, còn chưa kịp định hình chuyện gì đã thấy trời đất quay cuồng, cắm nhào về trước chụp ếch; hai tay, móng chân bong tróc tả tơi, máu bắt đầu rịn thành dòng, nhỏ giọt sau cú trượt dài trên nền xi măng cát sỏi.
Hơn hai tiếng trôi qua, cả đám chơi hăng hái ra mặt.
“Cô ơi, mở con máy 22!” Farhrael hô lên.
Phong cúi người xuống sờ tới sờ lui, hết lắc bánh trước lại lắc bánh sau. Phải mất một lúc mới đứng dậy phủi tay, khoan thai bước lên lớp. Trước khi đi còn hí hửng doạ dẫm: “Liệu hồn tụi mày với tao đó!”
Bảo vệ ra khỏi phòng, hướng tới giá trống gần dãy ghế đá. Mấy hồi trống lần lượt vang, kết thúc một tiết học cuối cùng.
“Lần trước tao dựng đầu tiên rồi, lần này tới ai?” Bình lên tiếng xoá bầu không khí, ý định để xe cuối cùng, chốc tan học là có thể lập tức lấy xe, khỏi mất công phải đợi.
Không đợi Phong kịp làm ra phản ứng, một thân ảnh lướt tới. Tiến trái ngược với thân hình có vẻ gầy gò tới tấp trái, phải, móc ngược... biến Phong thành con lật đật lắc qua lắc lại đến mơ hồ. Cuối cùng Tiến xoay người phi cước tống thẳng vào thái dương đối phương.
Phong vốn còn đang nỗ lực dứt khỏi thế bị động, cái đỡ cái hụt, đột ngột chịu một cú trời giáng làm cho lảo đảo, trong phút chốc mọi thứ mờ đi. Thời điểm lấy lại tri giác, hình ảnh nhoè nhoè chồng chất khiến Phong vô thức đưa tay ấn c·hặt đ·ầu, cảm giác điếng đầu ngày một dữ dội, mặt mũi càng theo đó mà gắt gao nhăn lại.
“Chia team đánh B trước đi, lát bắn Đột K.” Bình không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp trả lời.
“Uy, máu thằng dị tật đó có mủ trắng thiệt kìa!”
Farh lúc này cũng cảm giác lâng lâng, tự biết bản thân bình thường chơi không tệ, nhưng còn chưa đến mức này. Nghĩ đến tô bánh canh hôm nay xem ra đích xác đáng đồng tiền bát gạo.
Ước chừng mười lăm phút sau, Farhrael chính say sưa đấu trận.
“Nói cái gì vậy, bạn bè với nhau ai làm thế.” Bốp một tiếng, Bình hời hợt chố đầu Phong cười mắng.
Một lát sau, kết thúc ván đấu, Farhrael xoay lại hỏi chúng bạn ngồi rải rác bên cạnh: “Giờ chơi cái gì?”
“Vô!”
Trong nhóm, Phong vượt lên, nhìn xe Farh rồi cười: “Xe mày mới mua mà, tự nhiên cái tao ngứa tay xả á, làm sao?”
“Má nó tởm!”
“Mày luộc tài khoản nó rồi mà đúng không? Đổi mật khẩu kiếm chút bao anh em”.
Chúng bạn quay sang nhìn, nhất thời cả bọn im lặng.
Chứng kiến điệu bộ cợt nhả này của Phong, lại nhìn biểu cảm ngả ngớn, thích thú của đám Bình. Farhrael coi như rõ ràng, chúng nó lại cố tình.
“Yo man! Tới sớm vậy?” Phong từ phía sau bất chợt vỗ vai Farhrael cười nói; đám bạn học phía ngoài đang cố chen vào kiếm máy cũng tới đông đủ.
Chương 4: Dù là ai, đến cuối cùng, chán chê rồi thôi
Còn đang chụm đầu ghé tai say sưa bình luận, thấy Phong ngã xuống, Bình cùng lũ bạn cũng trực tiếp vào trận.
Máy mở khoá, Farh nhanh chóng nhấp chuột vào B Online, bắt đầu cuộc chơi.
Bình chẹp miệng: “150, full nhân vật, bóng mờ đen, đồ xịn vĩnh viễn... Chậc!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.