Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 203: Chương 203
"Không phải đâu, em đừng suy nghĩ linh tinh, có lẽ gia đình em có chuyện gì đó trở ngại..." Triệu Nhị an ủi cô ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Thắng Nam là người ở thành phố bên cạnh, đầu năm nay mới xuống nông thôn.
"Cầm đi!" Cậu trực tiếp nhét quả lê vào lòng cô.
Hương vị ngọt ngào của nước lê lan tỏa từ miệng vào tâm hồn, làm cô ấy muốn ứa nước mắt.
"Đồng chí Tô Thắng Nam, mối quan hệ cách mạng của chúng ta không giá trị bằng hai quả lê à? Tôi, Triệu Vĩnh Yên không phải là người có thể nhìn em đói đến như vậy mà bản thân đã ăn no." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện tại, nhóc con đã một tuổi, bắt đầu từ từ tập chạy.
Khi Triệu Nhị quay trở về nhà, mọi người trong gia đình đang ăn lê. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chắc chắn là họ không còn muốn em nữa..." Tô Thắng Nam cầm quả lê trong tay, sau đó khóc nấc lên.
Tô Thắng Nam lắc đầu, nước mắt rơi không ngừng.
Vừa đ.ấ.m vừa xoa như vậy khiến Tô Thắng Nam không còn cách nào khác ngoài việc nhận lấy.
Sau này khi Lâm Khải ngã lần nữa, thậm chí không cần Triệu Uyển Thanh khích lệ, bé đã ngay lập tức tự tay vỗ nhẹ đất đang dính trên đầu gối rồi tự mình đứng dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Thắng Nam không tin, nhưng trong lòng vẫn còn ôm một tia hy vọng...
Lúc này, đột nhiên một thông báo khẩn từ hệ thống đã làm đầu Triệu Uyển Thanh cảm thấy run lên.
"Thử xem có ngọt không?" Triệu Nhị nhìn cô ấy.
Về việc này, mẹ Lâm ban đầu còn thấy thương, cảm thấy Triệu Uyển Thanh đã quá khắc nghiệt với con mình.
Nhìn thấy cô buồn bã, Triệu Nhị cẩn thận hỏi: "Gia đình không gửi tiền và phiếu cho em à?"
Sau khi đến đây, cô ấy vẫn còn giữ một chút ảo tưởng, nghĩ rằng có lẽ gia đình cô ấy đang gặp khó khăn kinh tế, sau một thời gian nữa họ sẽ gửi tiền cho cô.
Triệu Nhị cầm ít quả lê, không có hứng thú nói: "Con không ăn đâu, con sẽ mang một ít đến cho chị cả..."
"Chạy đi đâu vậy? Mau đến ăn lê đi!" mẹ Triệu mắng.
Hiện tại tình hình của cô ấy là, gia đình không thể giúp đỡ cô, còn ở đây cô cố gắng làm việc nhưng vẫn không đủ ăn...
"Giỏi quá!" Triệu Uyển Thanh đi đến rồi khen ngợi con trai mình.
Nếu không phải con gái cả, thì cũng không tới lượt cô phải xuống nông thôn.
Mẹ Triệu thấy cậu bước vào nhà chị cả ở cách vách, không nói gì, lại thúc d·ụ·c Đổng Hiểu Hà ăn thêm một quả lê. ...
Vì đã ăn viên uống tăng lực, tay chân của Tiểu Lâm Khải trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, vì vậy cậu nhóc đã biết đi còn sớm hơn mấy đứa trẻ bình thường một hai tháng.
Cô ấy nhỏ giọng: "Chị hai của anh thật tốt..."
Nhưng ngày qua ngày, cô ấy dần hiểu ra thực tế.
Cô chỉ đứng bên cạnh khích lệ bé tự mình đứng dậy.
Nếu cô ấy cũng có chị gái, liệu sẽ có người đối xử tốt với cô ấy như vậy?
Đôi khi nhóc con này không cẩn thận cũng có thể ngã, nhưng Triệu Uyển Thanh sẽ không giúp cậu nhóc đứng lên, cũng không để ai đó giúp cậu nhóc.
Nhưng sau hơn nửa năm, không có một đồng tiền nào được gửi đến, thậm chí thư của cô ấy gửi đi cũng như đá chìm xuống biển.
Tô Thắng Nam cầm lấy một quả lê, lau qua vạt áo trắng, sau đó cắn một miếng.
Nhưng khi thấy Lâm Thiệu Hoa cũng tán thành cách làm của cô, thậm chí còn giải thích cho bà tại sao lại làm như vậy thì mẹ Lâm cũng không can thiệp vào nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
DTV
Không, cô ấy chỉ đang mơ mộng giữa ban ngày, cô ấy là con gái cả trong nhà, ở đâu mà có chị gái?
Sau khi hiểu được, cô ấy cố gắng làm việc chăm chỉ, mỗi ngày phải làm việc để kiếm đủ công điểm. Nhưng làm việc nông đối với một cô bé thành phố đâu có dễ dàng như vậy, hơn nữa cô ấy là còn một cô gái.
Chương 203: Chương 203
Hôm nay, Triệu Uyển Thanh đang nhìn Tiểu Lâm Khải chạy trong sân.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.