Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 312: Chương 312
Về sau có sự tham gia của chị cả Triệu và Triệu nhị, cộng với sự giúp đỡ của người nhà, quy mô buôn bán của cô cũng khuếch trương hơn, mỗi tháng có thể kiếm được từ hai đến ba trăm đồng.
Triệu Uyển Thanh không biết cậu bé tích lũy tiền làm gì nhưng cũng chưa có ý định vạch trần, chỉ để ý xem Đoàn Tử bán thế nào.
Cô kéo Thang Viên đi đến gần chậu rửa mặt, mở b.í.m tóc của cô bé ra rồi bện lại gọn gàng một lần nữa, sau đó lấy khăn cho cô bé rửa mặt và rửa tay.
"Lại đang lén lút bán kẹo?" Màn Thầu cúi đầu nhìn đôi củ cải trước mặt mình.
"Đoàn Tử, tôi biết cậu nể tình anh em của chúng ta nhưng... Một hào năm cũng còn đắt..." Cường Tử do dự nói.
Ở hiện đại, con số này không đáng kể chút nào nhưng đây là những năm bảy mươi, đó lại là một khoản tiền cực kỳ lớn.
Hôm nay cô đã hẹn đi xem cửa hàng.
Trước kia Màn Thầu của cô là một đứa bé đáng yêu biết bao, sao bây giờ trưởng thành, đến tuổi đi học lại giống y như cha của mình, duy trì thiết lập một người anh trưởng rất vững vàng, rất ổn thỏa.
"Chạy đi đâu chơi rồi? Rửa tay trước đi!"
nh Đoàn Tử khá hoạt bát, đầu óc linh hoạt, thích đùa nghịch, từ năm trước đã bắt đầu lén lút người nhà vụng trộm bán kẹo, tích lũy tiền tiêu vặt.
Nếu cô chậm chạp, đến lúc đó sẽ mất đi lợi thế thị trường trước đây mình đã chiếm được.
Tính tì
"Anh Cường Tử, anh đã từng nếm ô mai chưa? Anh có muốn nếm thử một que không?" Thang Viên xòe bàn tay đang nắm kẹo ra trước mặt Cường Tử.
Trong mấy năm nay, ba đứa bé dần dần trưởng thành cũng có nhiều sự thay đổi.
Đứa bé trai tên Cường Tử nuốt nước miếng, không biết là do kẹo kia quá mê hoặc người ta hay là vì bé gái đáng yêu đang cầm kẹo kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một cậu bé khác gọi từ sau lưng họ.
Cường Tử nhìn thấy cô bé ăn kẹo đã ch** n**c miếng từ lâu rồi.
Đoàn Tử lấy một tờ tiền trong số tiền mình vừa kiếm được đưa cho anh cả: "Anh cả, thấy mặt chia đôi."
Triệu Uyển Thanh nhìn thấy một bên tai của con trai cả hơi ửng đỏ, cô cũng không vạch trần cậu, chỉ khen: "Màn Thầu là một anh cả rất tốt!"
Triệu Uyển Thanh nhìn gương mặt nghiêm túc của con trai cả, cô nhịn không được xoa đầu Màn Thầu.
"Anh cả tốt!" Thang Viên cũng ôm một cánh tay của Màn Thầu, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Màn Thầu là anh cả, cậu rất giống cha mình là Lâm Thiệu Hoa, thông minh, già dặn, có trí tuệ, làm việc khiêm tốn. Từ khi lên tiểu học, hàng năm đều mang giấy khen về, ngoại trừ đứng nhất cũng chưa từng đứng vị trí khác.
Mà thế giới bên ngoài càng thay đổi nhiều hơn.
Trong nhà có ba đứa bé đang dần dần trưởng thành, đặc điểm tính cách của mỗi đứa cũng thể hiện rất rõ ràng.
Giai đoạn đầu tích lũy của tư bản, cô đã thắng rất nhiều người, tiếp theo cô phải dựa vào ưu thế này của mình làm một số vốn trong làn sóng của thời đại này...
Ban đầu cô còn cho rằng phải đợi đến năm 78, sau khi phía trên thông báo chính thức mở cửa cải cách nhưng nhìn ở hiện tại có thể thấy được thời đại này đúng là nhanh tay thì còn chậm tay thì mất.
"Anh cả tốt!" Đoàn Tử nhảy dựng lên kêu một tiếng.
Màn Thầu đã là đứa bé bảy tuổi, còn là anh cả trong nhà nên làm việc gì cũng cho cảm giác rất ổn thỏa.
Triệu Uyển Thanh nhìn theo bóng lưng của ba anh em, bất đắc dĩ gật đầu.
Cả nhà chỉ có một cô con gái như thế nên tất nhiên cô bé đã trở thành cục cưng của cả nhà.
Lúc này càng không thể kìm được, thế là Cường Tử lập tức mở túi ra, đếm tiền mua một que.
DTV (đọc tại Qidian-VP.com)
DTV (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế là ngay sau khi từ huyện về nhà, Triệu Uyển Thanh lập tức gom hết tất cả tiền mình đã kiếm được từ những năm qua kiểm tra lại. Hai năm đầu, lúc sự nghiệp vừa mới cất bước, Triệu Uyển Thanh đã dựa vào khả năng làm bánh của mình và khả năng buôn bán của Lâm Thiệu Hoa, mỗi tháng hai người đều có thể kiếm được trên dưới hai trăm đồng.
"Ồ! Vị ô mai này ngon quá!" Thang Viên chớp đôi mắt to tròn, bắt đầu biểu diễn.
Đoàn Tử và Thang Viên nhìn nhau, mỗi đứa ôm một cánh tay của anh cả mình, vừa lắc qua lắc lại vừa nói: "Anh cả, xin anh đừng nói cho cha mẹ biết được không?"
Đoàn Tử và Thang Viên bị gọi tên lập tức thu kẹo lại và tiền về, co cẳng chạy đến chỗ cậu bé này: "Anh cả!"
Chương 312: Chương 312
Đoàn Tử nhìn thoáng qua Thang Viên đứng cạnh mình, Thang Viên mở to mắt lên như đã hiểu ý: "Cô bé lập tức mở một que kẹo ra cho vào miệng, bắt đầu ăn.
Mà với những sự thay đổi thế này, phía trên không hề có ý bắt dừng lại...
"Mẹ, chúng con về rồi."
Phải biết rằng, vào thời kỳ đầu của mở cửa cải cách, gia đình có vạn đồng đã có thể lên báo khoe khoang, huống hồ bây giờ còn chưa mở cửa cải cách mà cô đã có nhiều tiền thế này.
Vẻ mặt Màn Thầu cực kỳ nghiêm túc nhưng miệng lại nói: "Anh đã nói với cha mẹ bao giờ chưa?"
Vừa bước vào cửa, Đoàn Tử và Thang Viên đã đồng thanh hô lên.
Tích lũy mấy năm nay, trong tay cô đã có hơn hai vạn.
Còn Đoàn Tử, cậu bé tự mình đến chậu rửa mặt bên cạnh, tự mình rửa sạch sẽ.
"Đoàn Tử, Thang Viên, hai đứa làm gì đó?"
Đoàn Tử và Thang Viên đã thành công mua chuộc được anh cả. Thế là ba người hí ha hí hửng trở về nhà.
Triệu Uyển Thanh vừa học kiến thức của chương trình cao trung, tự làm thử hai đề kiểm tra cô đã mang đến từ hiện đại, sau đó gom đồ đi đến huyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba đứa bé đến giống như một trận gió, rồi đi cũng giống như một trận gió. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn về phần Thang Viên, tính tình hồn nhiên, ngây thơ, tuy ngây thơ nhưng không ngốc, thỉnh thoảng cũng thể hiện một mặt ranh mãnh, giống như một chú hồ ly nhỏ rất đáng yêu.
Màn Thầu cũng không hề cảm thấy xấu hổ, cậu nhét tờ tiền vào túi xách của mình.
Triệu Uyển Thanh vừa nghe đã biết cơ hội đã đến rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.