Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 593
"Chị cả, chị biết đau sao vừa rồi không tránh đi? Người ta đánh chị thì mặc kệ để cho người ta đánh sao?"
Hiện giờ, trong nhà đã có bất động sản ở khắc nơi, ngoại trừ một cái là tứ viện để ở ra thì dư lại ba cái đều là cửa hàng.
Bên kia, thực đơn của đầu bếp Phòng và đầu bếp Chu đều đã được hoàn thiện, cuối cùng kết quả vẫn là ba kiểu lẩu. Lẩu hạt cải cay rát, lẩu nước trong, cùng với lẩu cà chua, ngoài ra đều là các loại đồ ăn truyền thống bỏ vào lẩu, bên cạnh đó Triệu Uyển Thanh còn thêm không ít món.
Lâm Thiệu Hoa giơ tay ra lấy từ ngăn tủ cạnh giường đất, từ bên trong cùng lấy ra một cái hộp nhỏ cùng một quyển sổ hồng.
Mẹ Triệu ở một bên thở dài, nói: "Vốn tưởng rằng Phạm Vệ Thành là người tốt, không nghĩ đến lại có vợ cũ độc ác như vậy cái tốt. Hai con phải suy nghĩ việc này thật kỹ vào."
Triệu Uyển Thanh vào tiệm kiểm tra một hồi, cuối cùng nhìn bài trí xung quanh đều vô cùng vừa lòng.
Chị cả Triệu cúi đầu, trong lòng lại nghĩ lại chuyện em gái nói trước mặt mọi người...
Chị cả Triệu ngẩng đầu, nhìn ánh mắt nghiêm túc của em gái, rồi lại thấy sự lo lắng của cha mẹ, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ dũng cảm.
Đầu tháng 11, siêu thị và Trần Ký cùng thống kê doanh thu, Triệu Uyển Thanh cũng tích đủ tiền để mua lại cửa hàng lẩu. Hai vạn đồng tiền được trả cho người bán nhà, tiệm lẩu từ này đã trở thành cửa hàng của Triệu Uyển Thanh.
Tiệm lẩu được trả xong tiền thì trang trí trong tiệm cũng hoàn thành.
Chị cả Triệu gật đầu, đem lời cô nói ghi tạc chặt chẽ vào trong lòng.
"Lâm Thiệu Hoa, anh càng ngày càng biết lừa gạt người khác rồi..." Người phụ nữ tức giận đánh anh một cái.
Màn đêm buông xuống, Triệu Uyển Thanh đem bất động sản để trên giường đất, nhìn quyển sổ màu đỏ rực, Triệu Uyển Thanh híp mắt cười.
Còn có loại chuyện tốt này thật sao?
"Đây là quyền lợi quốc gia giao cho chúng ta..."
"Uyển Thanh, về sau chị sẽ cố gắng bảo vệ bản thân..." Miệng chị ấy nói nhỏ, nhưng trong mắt rõ ràng có tia sáng phát ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Uyển Thanh tức khắc trợn to đôi mắt,"Sổ đỏ nào?"
Phan Thục Trân tới cục cảnh sát, thì hoàn toàn không có tự tin.
Triệu Uyển Thanh trở về nhà, cửa hàng Trần Ký đã đóng cửa, Phạm Hòa Trí cũng đã được bảo mẫu đón đi.
Lâm Thiệu Hoa nhìn cô bị tiền tài mê hoặc đến không chịu đi ngủ thì trực tiếp ôm lấy cô,"Em còn quên mất một cái sổ đỏ."
Qua chuyện của Phan Thục Trân, người Triệu gia đối với chuyện của chị cả Triệu và Phạm Vệ Thành lại có thay đổi.
Phan Thục Trân tùy tiện đánh người, ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của người khác, nhưng bởi vì tạo thành hậu quả chưa quá nghiêm trọng, cho nên chỉ dừng lại ở mức tạm giam mấy ngày rồi thả ra mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng lẽ trong nhà còn có một cái nào sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này mẹ Triệu đang lấy thuốc xử lý vết thương trên mặt của chị cả Triệu, nhìn miệng vết thương kia, trong lòng Triệu Uyển Thanh lại càng tức giận.
Triệu Uyển Thanh lại nói: "Chị cả, người thân có thể giúp chị được một, hai lần, nhưng không thể giúp chị hết toàn bộ. Nếu lần sau còn có người đến đây làm như vậy, chị cũng tùy ý cho người ta muốn đánh thì đánh, muốn chửi mắng thì chửi mắng sao?"
Triệu Uyển Thanh nhìn quyển sổ hồng viết ba chữ,"Giấy kết hôn" thì nụ cười lập tức biến mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người phụ nữ bị đè ép trên giường đất, sau khi rầm rì vài tiếng thì hai người liền ôm chặt lấy nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 593
Người đàn ông nắm lấy tay cô, một bên cắn nhẹ lên miệng cô, nghiêm túc nói,"Hiện giờ, nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng rồi..."
DTV
Có đông đảo người thay Triệu Uyển Thanh làm chứng như vậy, rất nhanh cảnh sát đã định tội Phan Thục Trân.
Cô nhận lấy tăm bông trong tay mẹ Triệu, giúp chị cả xử lý, chị cả đau đến mức nhíu mặt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.