Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 669
Suốt đêm tuyết trắng tơi bời trải khắp cả Bắc Kinh, vào buổi sáng, toàn bộ Bắc Kinh đã được phủ bởi tuyết trắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng Đoàn Tử cứ khăng khăng muốn chen vào phòng của anh trai, Thang Viên ban đầu cũng muốn chen vào giường anh hai và anh cả, nhưng bị Lâm Thiệu Hoa dứt khoát từ chối, nên cô nhóc liền tức tối trở về phòng riêng của mình.
Mặc dù đêm qua không ngủ đủ, nhưng sáng nay Triệu Uyển Thanh đã thức dậy từ sớm.
Chương 669 (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu bé như con hổ nhỏ lao tới Triệu Uyển Thanh, trong một nhát thì đã đẩy anh trai ra xa hơn một nửa, dễ dàng ôm lấy eo mẹ và rống to lên: "Mẹ ơi! Con nhớ mẹ quá!"
Lúc này, Màn Thầu mới mở mắt: "Mẹ?"
"Chắc là do em chưa ngủ đủ, mắt em bị hoa rồi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
DTV
Cả gia đình cùng ngồi cưng chiều nhau một lúc, Lâm Thiệu Hoa ở bên cạnh nhìn càng lúc càng đen mặt,"Thang Viên chắc cũng dậy rồi."
Liệu có phải Phùng Củng đã nhập hồn vào con trai cô không?
Nhắc về con, Triệu Uyển Thanh ngay lập tức đã quăng những chuyện tối qua sau đầu, mặc nhanh quần áo rồi đi đến phòng của mấy đứa nhỏ.
Bữa sáng được mẹ Triệu và mẹ Lâm cùng nhau làm, khi họ đặt bữa ăn lên bàn thì mắt họ nhìn về Lâm Thiệu Hoa và Triệu Uyển Thanh không thôi.
"Mẹ đã trở về rồi!" Triệu Uyển Thanh ôm mặt con trai lớn một lúc lâu, nhìn kỹ cậu bé, sau khi xác định cậu bé không gầy đi, cô ôm chặt Màn Thầu vào lòng, sau đó mạnh mẽ x** n*n.
Đây là bữa ăn đầu tiên của cả gia đình sau khi đoàn tụ, nên bữa ăn diễn ra chậm rãi hơn.
Cả gia đình lại đồng loạt đi vào phòng của Thang Viên, mấy mẹ con lại được phen thể hiện tình cảm, sau đó mới dừng lại.
Triệu Uyển Thanh che miệng cười, sau đó xấu tính bóp nhẹ chiếc mũi của hai đứa nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhà có nhiều phòng nên mỗi đứa nhỏ ở một phòng cũng không có vấn đề gì.
Khi tiến lại gần, cô thấy hai đứa con đang ngủ say sưa, khuôn mặt hồng hào ấm áp.
Người đàn ông nhướn mày nhìn về phía cô, vươn tay nhéo nhẹ vào thắt lưng cô: "Không phải là muốn gặp con sao? Chúng ta giờ đi xem bọn nhỏ."
Sau khi nằm xuống nhắm mắt lại một lúc, sau đó Đoàn Tử đột ngột trợn mắt thật to - vẫn là mẹ đang ôm anh trai.
Lần này, Đoàn Tử đã hoàn toàn tỉnh dậy.
Đoàn Tử thoát khỏi tay Triệu Uyển Thanh, miễn cưỡng xoay người sang một bên: "Anh trai, anh ngủ mơ à, mẹ đang ở Mỹ đấy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Uyển Thanh cảm thấy hơi hoang mang khi nhận thấy ánh nhìn đó.
Cô vỗ vỗ thắt lưng đau đớn, không kìm nén được liếc mắt nhìn Lâm Thiệu Hoa bên cạnh.
Cậu bé dụi mắt ngồi dậy, ngạc nhiên không thể tin nổi nhìn mẹ và anh trai ôm nhau, sau đó lại nằm xuống.
Kể từ khi chuyển đến tứ hợp viện, mẹ Triệu không tìm cho mình một căn phòng riêng nào mà lại sống chung với mẹ Lâm, nói là ban đêm có thể nói chuyện cùng nhau.
Nhắm mắt lại, mở mắt ra như vậy lặp lại ba lần, Đoàn Tử cuối cùng cũng xác nhận chuyện này là thật.
Triệu Uyển Thanh vừa ăn cơm vừa kể về cuộc sống ở Mỹ của mình.
Cô chọc vào má của hai đứa trẻ, Màn Thầu nhíu mày, Đoàn Tử thì phát ra âm thanh như lợn con.
Màn Thầu ngồi dậy, trên khuôn mặt hiện ra một sự vui mừng không thể kìm nén.
Đứa trẻ này thông thường rất trưởng thành, bất kể cảm xúc gì cũng không hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng hôm nay thì không thể che giấu được nữa, điều này cho thấy sự hân hoan sâu thẳm trong lòng cậu bé.
"Cớ sao ôm chặt thế? Con muốn biến eo mẹ thành một món trang sức đấy à?" Triệu Uyển Thanh nâng mặt Đoàn Tử cười nói, nói xong, cô hôn lên mặt con trai một cái.
Dưới ánh nhìn chăm chú của con trai lớn, cô hôn mạnh mẽ một cái tương tự lên mặt Màn Thầu.
Triệu Uyển Thanh: "Haha haha."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.