Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 136

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 136


Cùng vào tiểu học, Nghiêm Tương vô cùng vui vẻ.

Đầu đội mũ cao, cổ đeo thẻ gỗ.

Quân Quân lại buồn gần c·h·ế·t.

Trưa ngày nào Kiều Vi cũng đón Nghiêm Tương về đơn vị ăn cơm.

Nghiêm Tương cảm thấy sau khi vào học tiểu học càng vui vẻ hơn.

Nhất là lúc này, cô được điều đến thư viện, thời gian đi làm ở thư viện muộn hơn cơ quan hành chính huyện.

Trên thực tế, dù bây giờ là chủ nhật, người trên thư viện cũng rất ít.

Chạng vạng tối, Kiều Vi đứng trước cửa sổ nghe lén hai đứa nhỏ đang ngồi trên giường trúc ăn bánh quy sữa nói chuyện phiếm.

Nghiêm Tương dịu dàng an ủi: “Đừng khóc, em cho anh kẹo.”

“Phải ngồi lâu như vậy, còn không được uống nước, không được đi vệ sinh, không được tùy tiện đứng lên cũng không được nói chuyện. Anh đi dạo trong lớp một vòng, cô giáo phạt anh đứng ở cửa. Anh hai anh về nhà mách anh cả và chị cả. Anh cả bảo chị cả nhẹ tay, bảo chị cả đánh anh. Chị cả nhẹ tay gì chứ? Một mình chị ấy có thể đánh ba người! Hu hu, vì sao người ta phải lớn lên, vì sao lớn lên phải đi học, hu hu…”

“Hu hu, còn nữa không?”

Dường như Nghiêm Tương muốn nói gì đó.

Trước kia, khi nhân viên thư viện đến dùng cơm đều yên lặng.

Bởi vì nghe nói Nghiêm Tương học tiểu học, chị Dương cảm thấy Quân Quân lớn hơn một tuổi nên cũng đưa đi học tiểu học.

Nghiêm Tương có thể ngẩn ngơ cả tiết học, ánh mắt không tập trung nhìn bảng đen, chỉ tập trung nhìn không khí.

Vì thế ngày nào vào giờ cơm trưa, có thể nhìn thấy giám đốc thư viện giỏi giao tiếp mới nhận chức dẫn theo một đám nhân viên sợ giao tiếp.

Trước cửa thư viện có thể giăng lưới bắt chim.

Thời gian mở cửa thư viện còn muộn hơn, nửa giờ trước là để nhân viên trong thư viện thu dọn và quét tước vệ sinh. Dọn dẹp sạch sẽ xong mới mở cửa đón khách.

Trong tiết học, giáo viên dạy học cứ dạy học, bạn học tiếp tục học, còn cậu bé tự học trong đầu.

Ở thư viện ít nhân viên cho nên không có nhà ăn riêng, bọn họ được chia ăn cơm với Cục nông nghiệp thuộc trường huyện cổ. Cho nên nhân viên thư viện sẽ ăn cơm trưa với Cục nông nghiệp, ngày nào cũng đến nhà ăn ở Cục nông nghiệp ăn uống.

Cho nên thời gian nghỉ ngơi của mọi người nhiều hơn đơn vị khác một tí.

Một tháng không gặp, ông ta gầy đi trông thấy.

“Đồng chí Kiều Vi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Kiều Vi hỏi tiếp, thái độ của cô rất kiên nhẫn không giống phụ huynh dạy dỗ con thô bạo. Cuối cùng cô giáo nói: “Ở trên lớp cậu bé hay ngẩn người, có lúc ngẩn người cả tiết học, ánh mắt mông lung. Đôi khi tôi phải gọi mấy lần cậu bé mới hoàn hồn, tôi hơi lo lắng cho đứa bé này.”

Cô giáo cảm thấy phụ huynh của Nghiêm Tương rất chân thành, vì thế mới nói: “Dường như Nghiêm Tương… Ừm… Cô có chú ý không… Đầu óc của thằng bé… Có vấn đề đúng không?”

Bên thư viện còn có một điểm khác công việc ở cơ quan hành chính đó là thứ hai thư viện đóng cửa, mọi người nghỉ ngơi. Chủ nhật sẽ mở lại nên chủ nhật mọi người nghỉ thay phiên.

Bây giờ Nghiêm Tương đã đi học rồi, lại thấy Quân Quân chơi bên ngoài cả ngày, ngày nào cũng bẩn. Chị Dương khó chịu nhìn thằng bé, nên cho thằng bé vào trường tiểu học ở Hạ Hà Khẩu.

Lúc tan học chơi vui hơn khi ở nhà trẻ, bởi vì cậu bé nhỏ nhất lớp, những đứa trẻ khác đều lớn tuổi hơn.

Con đường đạp xe không giống đường ngồi phương tiện giao thông công cộng, cô phải đạp ngang qua một bên khác của đại viện chính phủ.

“Tiểu Kiều.”

“Hu hu…”

Bầu không khí lúc này không hợp đọc sách. Đọc sách trở nên không an toàn, con người trời sinh có bản năng xu lợi tị hại.

Kiều Vi: “Ừm, vậy để mẹ nói với cô giáo, con cứ tiếp tục, bảo cô giáo đừng lo lắng cũng không cần quan tâm.”

Cậu bé không thể thật sự học một cộng một bằng hai như người khác được.

Mùa hè quá nóng, mùa đông quá lạnh nên Kiều Vi đưa Nghiêm Tương ngồi xe buýt công cộng đi làm rồi tan làm, nhưng mùa thoải mái như tháng chín, cô thích chạy xe đạp hơn.

Giám đốc giỏi giao tiếp chào hỏi mọi người.

Chờ khi đi xa, cô mới khẽ hỏi: “Con lên lớp ngẩn người là đang suy nghĩ gì thế?”

Lo rằng đứa bé này chậm phát triển trí não.

Kiều Vi ôn hòa nói: “Thằng bé có chuyện gì nhất định cô phải nói với tôi, đứa bé trưởng thành phải cần sự giúp đỡ của phụ huynh, đặc biệt là thầy cô.”

Khi Nghiêm Tương chơi với bạn học sẽ tiêu hao năng lượng gấp đôi lúc ở nhà trẻ.

Bình thường những đứa bé ngẩn người nghe không lọt tai nhưng không đến mức như vậy.

Kiều Vi dẫn Nghiêm Tương trở lại thư viện, cầm hộp cơm cùng cấp dưới đi qua cửa đến Cục nông nghiệp cách một bức tường.

Thời gian này có thể nhìn thấy đội ngũ diễu hành trên đường.

Ở nông thôn đi học muộn, chị ta vốn không muốn đưa đi sớm như thế.

Nhưng bây giờ trong phòng ăn có người chào hỏi… (đọc tại Qidian-VP.com)

Đương nhiên sự thông minh của cậu bé vượt qua bạn bè đồng lứa, nhưng lại không có thân thể khỏe mạnh như Cương Tử. Anh Tử đã là thiếu niên sẽ không chơi cùng cậu bé, chỉ có bạn học tiểu học cùng lớp mới chơi cùng nhau.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, Kiều Vi đạp xe chở Nghiêm Tương đi học trước.

“Viên cuối đó!”

Cô giáo nói: “Giờ nghỉ giải lao rất bình thường, chơi với các bạn rất vui, các bạn học lớn tuổi cũng thích chơi với cậu bé.”

Nghiêm Tương nói: “Con đọc này nọ, còn suy luận phương trình nữa.”

Kiều Vi cám ơn cô giáo, nắm tay Nghiêm Tương rời đi.

Kiều Vi chỉ muốn đẩy xe sang một bên tránh đường, nhưng bỗng thấy được người bị áp giải giữa đội ngũ.

Nhân viên sợ giao tiếp co rụt như chim cút đi theo sau giám đốc.

Vào tháng chín rõ ràng không nóng lắm, sớm muộn gì cũng mát mẻ hơn.

Chương 136

Còn có cái đuôi nhỏ Nghiêm Tương lanh lợi theo sau.

“Giám đốc Kiều.”

Kiều Vi bình tĩnh đè cậu bé lại, hỏi cô giáo: “Vậy giờ nghỉ giải lao thì sao?”

Nhưng vì sao cô ấy lại do dự?

“Hu hu, còn không?”

“Còn, cho anh viên này nữa.”

Cho nên cô giáo hoang mang. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì Nghiêm Tương vẫn thích chơi đùa với các bạn, cậu bé cũng dần đến tuổi thích chạy nhảy.

Chủ nhiệm do dự một lúc nói: “Cũng không tệ lắm, không tệ lắm.”

Trẻ con ở độ tuổi này chỉ cần lớn hơn nửa tuổi hoặc một tuổi thì cơ thể phát triển rất nhanh, chạy nhanh hơn nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quân Quân kể khổ…

Nhưng con người buồn vui không giống nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vui vẻ gấp bội.

Qua mấy hôm nữa, khi đón con, Kiều Vi cố ý hỏi cô chủ nhiệm: “Nghiêm Tương thế nào?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 136