Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15


Những người khác chỉ thấy Kiều Vi Vi là một người quái gở, cao ngạo, không thể yêu thương được, nhưng họ không nhìn thấy vấn đề chú trọng vệ sinh cũng như theo đuổi mức sống và nhu cầu tinh thần của cô ấy.

Theo quan điểm của Kiều Vi, trong thời đại và môi trường nhà ở một tầng, không phải những đứa trẻ này nên kết bè kết đội chơi cùng nhau sao?

Nếu nói hiểu biết thì cô có biết về thời đại này, hiểu rõ những xu hướng lớn và mức độ nghiêm trọng của chúng. Nói không hiểu biết thì cũng đúng là không hiểu biết, cô không biết chính xác những sự kiện quan trọng cụ thể xảy ra vào năm nào.

Kiều Vi cảm thấy có lẽ là nguyên chủ Kiều Vi Vi không hòa đồng với các gia đình quân nhân khác, dẫn đến việc Nghiêm Tương cũng bị cô lập, giống như những gì đã xảy ra ở nhà của đoàn trưởng Triệu vừa rồi.

Kiều Vi hỏi: “Đã có ai nói con giống tiểu thiếu gia chưa?”

Sau khi dọn dẹp xong phòng ngủ, phòng làm việc và phòng khách, cô bước vào phòng ngủ của Nghiêm Tương, phát hiện phòng của Nghiêm Tương lại ngăn nắp đến không ngờ.

Mặc dù “kiến thức vài thập niên” của Lâm Tịch Tịch cũng chỉ là làm vợ một công nhân ở thành phố hạng ba nửa cuộc đời, nhưng điều đó không ngăn cản Lâm Tịch Tịch sinh ra tự tin mãnh liệt và cảm giác ưu việt.

Đến thăm họ hàng ở tỉnh cái gì chứ, vợ đầu của Nghiêm Lỗi… Rõ ràng đã bỏ trốn cùng ai đó!

Nghe thấy tiếng bước chân, Nghiêm Tương ngẩng đầu mỉm cười với mẹ.

“Không có.”

Kiều Vi lắc nó rồi đặt trở lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Quần áo của con không bị rách sao?”

Kiều Vi hỏi: “Quần áo trên người bọn trẻ trong đại viện bên kia có vá không?”

Câu trả lời này bộc lộ tính tổ chức và khả năng quan sát mạnh mẽ hơn một đứa trẻ ba bốn tuổi bình thường nhiều. Nhưng Kiều Vi không có kinh nghiệm nuôi dạy con cái nên không phát hiện ra.

Ví dụ như cô ta, trở về từ những năm chín mươi, c·h·ế·t rồi trọng sinh.

Nhưng lại nghĩ đến việc vừa rồi chị Dương không cho Quân Quân chơi với Nghiêm Tương. Quả nhiên, ngày hôm qua khi cô trở về đã thấy Nghiêm Tương ở nhà chơi một mình.

Hơn một trăm đồng, thực sự là một số tiền rất lớn.

Đừng trách Kiều Vi keo kiệt, hiện giờ cô rất muốn tìm hiểu vấn đề tiền bạc.

Cuộc sống giàu có phú quý đã bị bỏ lỡ như vậy.

Khuôm mặt nhỏ của Nghiêm Tương nghiêm túc: “Bọn họ quá ồn ào, nói cũng không nghe.”

Nghiêm Tương gật đầu: “Có.”

Nghiêm Tương ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Có vá, có không.”

Còn việc liệu Nghiêm Lỗi và cô có thể phát triển tình cảm hay không chỉ là thứ yếu. Kiều Vi đã theo dõi cuộc hôn nhân của bố mẹ cô cả đời, cô không hề có ảo tưởng về hôn nhân như những cô gái trẻ.

Cô mở tủ quần áo lục lọi trong hộp, sau đó quay đầu hỏi Nghiêm Tương: “Con không có quần áo vá sao?”

Chương 15

Cô quyết định: “Lát nữa mẹ sẽ tìm cho con hai bộ quần áo phù hợp, để con chơi với bọn họ.”

Ở thế hệ sau, Kiều Vi cũng xem được tin tức kể một đứa trẻ mặc chiếc váy trị giá vài nghìn tệ đến trường mẫu giáo, khi bị xé rách thì gọi bố mẹ đối phương bồi thường mấy nghìn tệ. Kết quả là đứa trẻ ở trường đã bị cô lập… Ai dám cho con mình chơi với đứa trẻ này, không cẩn thận làm hỏng quần áo của người ta sẽ phải bồi thường hàng ngàn tệ.

Cuộc sống của nguyên chủ không thiếu tiền và tem phiếu, quan hệ với Nghiêm Lỗi lại không tốt nên chưa bao giờ hỏi về tiền tiết kiệm của gia đình.

Nhưng nguyên chủ không biết trong nhà có bao nhiêu tiền tiết kiệm, mỗi tháng Nghiêm Lỗi đều đưa cho nguyên chủ năm mươi đồng chi tiêu trong nhà, nếu không đủ dùng có thể xin thêm. Nhưng lúc nào cũng đủ, thậm chí là rất dư dả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dưới ánh hào quang của nam chính, còn sợ cái gì.

Nói đến đây, cô phải cảm ơn nguyên chủ, mặc dù nguyên chủ ở bên ngoài không cho người ta ấn tượng tốt, hơn nữa quan hệ hôn nhân với nam chính cũng tệ. Nhưng ít nhất cô ấy cũng đã khiến nam chính bỏ được nhiều thói quen xấu.

Kiều Vi: “?”

Cô nghĩ tất cả trẻ con đều thông minh như vậy.

Nhưng sau đó cô lại nghĩ, Nghiêm Tương là con trai của Nghiêm Lỗi, Nghiêm Lỗi là nam chính, cô đột nhiên cảm thấy mình không cần phải lo lắng.

Có hơn một trăm đồng.

Kiều Vi thả lỏng, suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Quần áo của Quân Quân có miếng vá, quần áo của người khác cũng bị vá sao?”

Theo trí nhớ của nguyên chủ, chiếc hộp trong ngăn kéo là để dùng cho sinh hoạt hàng ngày trong gia đình, chiếc hộp giấu trên nóc tủ quần áo là tiền tiết kiệm cho gia đình.

Ví dụ như uống nước lã, không rửa chân, chép miệng và khạc nhổ bừa bãi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu đúng như vậy thì tự tin của Lâm Tịch Tịch lại được xây dựng lần nữa.

Vẫn là do sai thời đại.

Lâm Tịch Tịch biết cậu cô ta đang giúp cô ta tìm đối tượng kết hôn.

“Quần áo rách đều đem cho người khác rồi.”

Kiều Vi bỗng nhiên căng thẳng, nhưng hỏi ra mới biết hóa ra chỉ là mấy đứa trẻ con mà thôi. Lúc chơi cùng nhau, chúng gọi Nghiêm Tương là tiểu thiếu gia.

Nếu Kiều Vi kia cũng c·h·ế·t rồi trọng sinh, vậy cô trở về từ khi nào?

Hôm nay, sau khi trải nghiệm đến nhà ăn và chợ nông sản, hiểu biết của cô về tiền bạc đã trở nên rõ ràng hơn. Cô mở ngăn kéo lấy hộp sắt ra, đếm số tiền bên trong.

Nghiêm Tương nói xong liền chạy đi uống nước.

Điều quan trọng nhất là cô ta nắm giữ nhược điểm của Kiều Vi.

Vô nghĩa, không có ai khác!

“Đại viện thì ít, trấn trên thì nhiều.” Nghiêm Tương nói.

Kiều Vi đi ra ngoài, thấy Nghiêm Tương vẫn đang chơi trong bóng râm. Đứa trẻ này quá yên tĩnh, yên tĩnh như thể không tồn tại.

Chiếc hộp sắt này được đặt trong ngăn kéo, là dùng cho sinh hoạt hàng ngày trong nhà, thuộc số tiền mà Kiều Vi có thể sắp xếp.

Điều này không phải không có lý. Nếu Kiều Vi là bố mẹ của “những đứa trẻ khác”, cô sẽ không cho con mình chơi với những đứa trẻ mặc đồ xa xỉ. Vì vậy cô hoàn toàn không trách chị Dương.

Lâu rồi cô không làm công việc dọn dẹp, trong phòng bệnh, không gian duy nhất thuộc về cô chỉ có một chiếc giường và một chiếc tủ đầu giường. Một số bệnh nhân chung phòng hoặc người nhà còn không hài lòng với việc cô kéo rèm vì cảm thấy nó ảnh hưởng đến độ thông thoáng của phòng bệnh.

Có lẽ những người đó đã không vượt qua được những năm tháng đó, hoặc có thể họ cũng tầm thường và bất tài như chồng cô ta. Trong nhà máy của chồng cô ta cũng có những sĩ quan chuyển nghề về làm, tuy đang làm quản lý nhưng cũng bị sa thải.

Nghiêm Tương đang ôm một trong số đó để uống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bây giờ đây là nhà của cô, cô phải trân trọng nó.

Thật ra Lâm Tịch Tịch đang hoang mang một điều.

Nhìn thấy Nghiêm Tương đang chơi một mình dưới bóng râm chỗ mái hiên, Kiều Vi đi vào phòng sách.

Đang băn khoăn không biết trẻ con có thể hiểu chuyện này hay không, nào biết Nghiêm Tương lại lắc đầu: “Con không thích chơi cùng bọn họ.”

Tiền lương của một công nhân bình thường là khoảng ba mươi đồng, có thể nuôi một gia đình bốn hoặc năm người.

Kiều Vi suy nghĩ một chút, đứng dậy đi vào phòng ngủ, bước lên ghế đẩu, mò mẫm trên đỉnh tủ, quả nhiên tìm được một chiếc hộp sắt. Nhưng chiếc hộp sắt này lại có một mũi khóa, phía trên treo một chiếc khóa sắt nhỏ.

Vào mùa hè, giường đất được trải chiếu trúc và phủ chăn hơi mỏng lên trên. Chiếc chăn phủ giường đã được gấp lại. Tuy các góc không được ngay ngắn cho lắm, nhưng đó là do Nghiêm Tương còn nhỏ không có lực, có thể thấy cậu bé đã cố gắng hết sức.

Nghiêm Tương lại lắc đầu: “Không, con không chơi với bọn họ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Những bà mẹ đó không cho con mình chơi với Nghiêm Tương.

Kiều Vi cảm thấy mình có hơi sợ bóng sợ gió.

Cô hỏi Nghiêm Tương: “Con có thường chơi với đám Quân Quân không?”

Ấn tượng của Kiều Vi về Nghiêm Lỗi ngày hôm qua có thể nói là khá tốt, đó là bởi vì người đàn ông này đã được nguyên chủ nỗ lực cải tạo rất nhiều. Nghĩ đến Nghiêm Lỗi trong nguyên tác có thể cưới trước yêu sau với Lâm Tịch Tịch, cũng phải cảm ơn nguyên chủ.

Cô đã trải qua những ngày cuối đời trong phòng bệnh và nhìn thấy quá nhiều hiện thực trên đời. Chưa kể bố cô sợ cô tìm ông ta để xin tiền chữa bệnh, trực tiếp cho cô vào danh sách đen. Người bạn trai cũng lùi bước khi phải đối mặt với chi phí điều trị khổng lồ.

Một chiếc váy có giá sáu, bảy, tám đồng, cô ấy nói mua thì mua. Trong tủ quần áo còn có vài cái.

Kiều Vi lục lại trí nhớ của mình, nhớ ra đây đều là nước sôi để nguội.

Lâm Tịch Tịch nghĩ đến năm đó, khi đọc được thư của cậu mình nói anh muốn mang con tái giá, lại xuất thân từ nông thôn, cô ta cảm thấy không vui, bĩu môi lập tức từ chối, trong lòng cảm thấy hối hận muốn c·h·ế·t.

Người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát.

Cô ta là người đến từ những năm chín mươi, kiến thức đã vượt xa thời đại này. Người trí thức gì chứ, Kiều Vi cùng lắm chỉ là một người có học vấn cấp ba mà thôi. Sao có thể so sánh với kiến thức vài thập niên của cô ta.

Chỉ có Nghiêm Lỗi mới có thể đảm bảo sự giàu sang phú quý mà cô ta mong muốn.

Sau khi thu tiền và tem phiếu, Kiều Vi thu dọn nhà cửa và quét tước lau chùi.

Con người phải sống thực tế. Kiều Vi muốn có cảm giác an toàn, thứ nhất cô muốn một công việc có thể kiếm tiền, thứ hai cô muốn tìm hiểu tình hình tài chính của gia đình mình.

Người ta là nhà lãnh đạo lớn, nhân vật sẽ xuất hiện trên bản tin.

Nụ cười của trẻ con thật trong sáng.

Hơn nữa, đây là thế giới trong sách, còn phải cân nhắc những sai xót do trình độ tác giả chưa đủ, lịch sử không rõ ràng và suy nghĩ cá nhân.

Theo những gì cô ta biết, Kiều Vi đã c·h·ế·t trong chuyến đi lên tỉnh lần này, chẳng lẽ cô c·h·ế·t rồi lập tức trọng sinh sao?

Trên bàn dưới mái hiên có mấy chiếc chậu và lọ tráng men.

Không, không, cô ta trọng sinh, điều đó có nghĩa là ông trời cũng cảm thấy sự giàu sang phú quý kia lẽ ra phải là của cô ta. Đúng không? Nếu không thì tại sao lại để cô ta trọng sinh?

Sau này nhà cậu là gia đình cán bộ nên cuộc sống cũng không tồi. Nhưng, nhưng, không thể so sánh được với người đó.

Kiều Vi bị bỏ lại: “?”

Kiều Vi dắt Nghiêm Tương về nhà, đến phòng Nghiêm Tương trước.

Nhưng hầu hết những người có địa vị cao đều đã lập gia đình. Còn những người trẻ tuổi chưa lập gia đình, lại không nghe nói nhà lãnh đạo tương lai nào xuất thân từ cùng quân khu với cậu cô ta.

Nhưng bây giờ Kiều Vi đã là mẹ của Nghiêm Tương, thấy Nghiêm Tương bị cô lập, làm sao cô có thể vui vẻ được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15