Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27
Có vẻ Nghiêm Lỗi rất thích nói câu “Thiếu gì em nói với anh.” Nói thế cũng không phải khoe khoang, nhưng ở thời đại này, bản chất của nó giống như tổng tài bá đạo mua mua mua trong tiểu thuyết ngôn tình.
Giày nhựa hay còn gọi là giày vải quân đội, đế màu xanh quân đội, phần trên là vải. Trong bộ đội đúng là giày vải quân đội.
Kiều Vi lắc nồi, quay đầu thấy anh thì cười: “Về rồi à.”
Đồ hộp không phải là đồ lúc nào cũng mua được, phải may mắn mới có. Nghiêm Lỗi nghe vậy, mắt cũng sáng lên: “Hợp tác xã cung tiêu bán đồ hộp?”
Nếu là anh thì sẽ làm được chuyện này, nhưng Kiều Vi… là con em của giai cấp công nhân có danh tiếng tốt trên thành phố, về trấn nhỏ này, tuy bình đẳng nhưng cô coi thường mọi người ở đây. Bảo cô làm chuyện đối nhân xử thế, cô có thể mặt lạnh với bạn ba ngày.
Còn nói: “Đừng lộ ra đấy. Nhà mình vụng trộm ăn là được, đừng khoe khoang.”
Nghiêm Lỗi cười vỗ đầu Nghiêm Tương, bảo cậu bé đi chơi. Anh vào phòng cởi đồng phục ra, lúc ra ngoài thấy trên mái hiên đang treo đôi giày nhựa.
Đãi ngộ và tiền lương của đoàn trưởng Triệu đủ nuôi sống năm đứa trẻ. Tuy lương cao nhưng phiếu lại có hạn.
Nghiêm Tương ghé sát vào tai Nghiêm Lỗi, tay che miệng nói: “Chúng ta mua bốn lọ. Mẹ không cho con nói cho người khác biết. Nếu không sau này sẽ không mua được nữa.”
“Phải chờ lúc nữa mới có đồ ăn, anh đi đọc sách đi.” Cô xua anh ra.
Thứ còn dư duy nhất là thuốc lá. Không phải Nghiêm Lỗi nghiện thuốc lá mà thật ra kí ức nói với Kiều Vi rằng chỉ khi tâm trạng không tốt và xã giao Nghiêm Lỗi mới hút thuốc.
Anh lấy quyển sách, ngồi trên ghế tre nhỏ dưới mái hiên để đọc, ngẩng đầu có thể thấy con trai đang chơi trong sân, nghiêng đầu có thể nghe thấy vợ mình đang bận rộn trong bếp.
Nghiêm Lỗi bị lạnh nhạt, cũng không hỏi lại lần hai.
Nhà cậu bé có bốn lọ, vậy là hạnh phúc nhân bốn rồi.
Cứ như vậy, Kiều Vi mang theo một đôi giày nhựa và bốn hũ đào vàng về nhà.
Như nhà đoàn trưởng Triệu, tiền lương và phiếu không khác gì Nghiêm Lỗi, nhưng nhà anh ta đông người, tiêu nhiều. Thể hiện rõ nhất là việc tiêu rất nhiều vào quần áo mặc trên người. Cho nên rõ ràng là gia đình cán bộ, nhưng quần áo trên người hai đứa nhỏ vá chằng vá đụp, giày cũng là đồ anh chị để lại.
“Hôm nay em mua một đôi giày nhựa, tốn một phiếu công nghiệp.” Cô nói: “Một ngày tiêu hai phiếu công nghiệp.”
Giày cũ chỉ là phụ, quan trọng là… xấu.
Nam giới có thuốc lá có thể coi là đồng tiền mạnh. Hễ có đường nào lấy được là đàn ông sẽ tìm cách lấy một ít về nhà, lúc cần cầu cạnh người ta giúp đỡ thì rất hữu ích.
Hình như nhiệt độ trong bếp tăng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghiêm Tương kéo Nghiêm Lỗi nhìn cái hũ trong thùng nước, sau đó dẫn anh đi xem ba lọ khác trong tủ. Đôi với trẻ con, lúc có đồ hộp là lúc hạnh phúc nhất.
Về đến nhà, cô đóng cửa lại, đi vào trong phòng rồi mới dám lấy bốn lọ ra, đặt lên bàn bát tiên trong nhà chính. Bốn cái bình thủy tinh sáng lấp lánh, cảm giác y hệt như chiếm được chiến lợi phẩm.
“Dùng đi! Nhà chúng ta không thiếu.” Nghiêm Lỗi khẳng định, dừng một chút lại nói: “Nếu thiếu thì em nói với anh.”
“Chưa được ăn đâu ạ.” Trong mắt Nghiêm Tương đầy chờ mong: “Mẹ nói, bình thường ăn không ngon, phải làm lạnh rồi ăn mới ngon. Đợi đến buổi tối mới được ăn.”
Mắt cô tròn, lại nhìn anh chằm chằm, dường như đang bất an vì một ngày dùng hai tờ phiếu công nghiệp.
Hôm qua, trong lúc dọn dẹp vệ sinh căn nhà, cô đã kiểm kê sơ bộ các loại đồ vật trong nhà. Về cơ bản ngoài gạo, bột mì, lương thực, dầu, than ra thì các loại khác đều không dư. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ảo giác à? Sao cô có cảm giác các đường nét trên mặt anh đều trở nên dịu dàng hơn nhỉ?
Nghe anh ta dặn dò như thế, Kiều Vi cũng chột dạ, dọc đường cô cầm cái làn, dắt Nghiêm Tương đi nhanh về nhà.
Nghiêm Lỗi không tin: “Sao người ta lại đồng ý bán cho em?”
Chín bỏ làm mười, coi như cô cũng có một đôi giày vải mới rồi.
Chương 27 (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết tại sao Nghiêm Lỗi lại không muốn đi.
Vốn Kiều Vi muốn mua đôi giày trắng mà trước đây mẹ cô đã từng kể. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bây giờ giày da được xem là đồ quý giá, đôi giày da kia của Kiều Vi đã sửa hai lần rồi. Cô muốn đổi đôi mới, nhưng phải vào thành phố mới mua được giày da, mà vào thành phố cũng không dễ. Thứ nhất, đi đi về về cũng tốn một ngày, cô không muốn nói với Nghiêm Lỗi.
Nghiêm Tương kiễng chân đi dọc mép bàn, không ngừng: “Oa, oa, oa.”
Người bán hàng kia còn cố ý dặn cô: “Dùng rau đậy lên, đừng để cho người ta nhìn thấy.”
Cô xoay người lại, bỏ chiếc đũa xuống, rồi nhặt cái xẻng đảo đồ ăn: “Suýt nữa thì cháy! Mau đi ra đi! Đừng gây thêm rắc rối cho em!”
Tương lai trên đường đâu đâu cũng thấy màu xanh lá.
Nghiêm Lỗi nghe lời há ra, bị một miếng tóp mỡ lấp miệng. Lúc Kiều Vi lấy tóp mỡ đã cố ý chọn một miếng có mỡ, có nạc, giòn rụm, trong miệng đầy hương thơm.
Nghiêm Lỗi nhớ đến mới hỏi: “Mua giày nhựa làm gì? Sao em không chờ vào thành phố mua đôi giày da. Đôi giày da kia của em cũ rồi mà?”
Nhưng Nghiêm Lỗi không phủ nhận cách làm của cô, ngược lại dùng ánh mắt khác thường quan sát cô: “Được chứ, có tiến bộ.”
Nghiêm Lỗi ôm lấy Nghiêm Tương: “Con trai.”
Về đến nhà, Nghiêm Tương xông đến: “Bố, bố, bố!”
Có một lần Nghiêm Lỗi chủ động hỏi cô có muốn lên thành phố không, lúc đó cô đang xem thư của kỹ thuật viên, chê anh quấy rầy cô, nên nói “Không đi”, sau đó không để ý tới Nghiêm Lỗi nữa.
Anh lật từng trang, cảm thấy rất thoải mái.
Tay anh đút túi quần, dựa cửa nhìn cô.
“Con từng ăn rồi ạ.” Giọng Nghiêm Tương trong trẻo: “Nhưng con chưa được ăn nhiều như vậy bao giờ.”
“Ở hợp tác xã cung tiêu, chiều qua bọn họ vừa lấy hai thùng đồ hộp, sáng nay mới bày. Đúng lúc em đi ngang qua trông thấy, người khác còn chưa biết đâu.” Kiều Vi vung vẩy xẻng thức ăn: “Em nhanh như chớp lấy luôn bốn lọ.”
Cô quay đầu nhìn anh. Dù sao hình như ở đây khó kiếm được phiếu công nghiệp, nếu như anh nói không được, sau này cô sẽ không làm thế nữa.
Trước đây Kiều Vi không hiểu sao lại tích trữ hàng, cuối cùng bây giờ cô cũng cảm nhận được niềm vui từ chuyện này.
Mẹ cô kể khi còn bé không có giày thể thảo, giày lười cũng là sau này mới có. Trước đây, các trường đều cho học sinh đi giày trắng, là sự kết hợp giữa giày thể thao và màu trắng. Lúc Kiều Vi muốn mua một để chạy bộ thì nghĩ ngay đến đôi này.
Như vậy rất tốt, cán bộ bọn họ có xe đưa đón, tan làm đúng giờ, cũng không có việc phải tăng ca.
Trong mắt Kiều Vi ngập ý cười.
Kiều Vi “a” một tiếng, phá hủy bầu không khí!
Nghiêm Lỗi cười đi ra.
Hôm nay cô đến rất đúng lúc, vừa bày hàng mới. Người bán hàng cũng nói rằng, vì mọi người chưa biết, khi biết rồi sẽ đổ xô đến mua, một hai giờ là hết sạch.
Kiều Vi lại đút cho anh một miếng.
Nghiêm Lỗi nuốt hết: “Thêm một miếng nữa.”
Kiều Vi xoa đầu cậu bé: “Con từng ăn chưa?”
Người này thật biết dỗ.
Sở dĩ không đòi nhiều hơn là vì khi xách giỏ đựng rau lên mới phát hiện quá nặng. Nào là lọ thủy tinh, lại còn nước đường. Cô còn mua rau và thịt ở chợ nông sản nữa, không thể xách nổi.
Vừa nói còn vừa lén lút ngó trái ngó phải, sợ có khách hàng khác đi vào nhìn thấy.
Anh nói: “Sao lại thơm thế? Em nấu gì vậy?”
Người bán hàng ngó trái ngó phải, duỗi tay đặt lên trên hai tờ phiếu công nghiệp kia, ho khan hỏi cô: “… Cô muốn mua mấy lọ?”
Kiều Vi không muốn đi đôi giày da kia.
Kiều Vi nói: “Con trai nhà anh ta muốn mua đôi giày nhựa, nhưng không có phiếu công nghiệp, nên em cho anh ta một phiếu, không sao chứ?”
Thấy cô bận rộn trong bếp, nói chuyện vui vẻ hòa thuận với cô, khiến lòng người thoải mái.
“Em cảm thấy mình ít vận động, muốn sáng sớm dậy chạy bộ một chút, nên em mới mua giày nhựa.”
Hay thật, mua hũ hoa quả còn phải che giấu, giống như trộm vậy.
Những thứ khác đều được kiểm tra lại.
Nghiêm Lỗi tan làm ngồi xe jeep về nhà, tạm biệt mấy người đoàn trưởng Triệu ở giao lộ rồi ai về nhà nấy.
Anh đến phòng bếp, quả nhiên Kiều Vi đang xào thức ăn.
Nghiêm Tương vịn vai Nghiêm Lỗi, ánh mắt sáng ngời, nói cho bố biết tin tức tốt: “Hôm nay nhà mình mua được hũ đào vàng!”
Kiều Vi hỏi: “Vậy em được sử dụng phiếu công nghiệp đúng không?”
Sống lưng Nghiêm Lỗi thẳng tắp: “Cái này là dùng để mua, nếu không dùng chẳng lẽ giữ lại sinh thằng c*? Em muốn mua gì thì mua.”
Thời kì vật tư thiếu thốn, làm gì có người nào mua một lúc bốn lọ chứ. Hơn nữa trong trấn không bằng trên thành phố, không thể nhập nhiều. Thị trấn lớn như thế, hàng hợp tác xã cung tiêu nhập về sẽ chia mỗi cửa hàng một phần, mỗi nhà được một hai thùng.
Cô cho rằng giày trắng ở thời đại này là đồ dùng cơ bản. Ai ngờ thời đại này so với “thuở nhỏ” của mẹ còn xa hơn chứ. Người bán hàng ở hợp tác xã cung tiêu nói cho cô biết, giày trắng phong cách tây gì đó chỉ trong thành phố mới bán. Trong trấn chỉ bán giày vải quân đội.
Hôm nay lại chủ động nói với Kiều Vi.
Nghiêm Lỗi hỏi cô: “Sao em lại lấy được bốn lọ đồ hộp thế?”
Nghiêm Tương ở trong sân ngẩng đầu, mắt sáng ngời: “Là tóp mỡ! Bố, tóp mỡ rất thơm! Mẹ làm cho bố ăn đi! Ăn rất ngon đó!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhà Kiều Vi khá ổn, vì lương của chồng cao, được cấp nhiều phiếu công nghiệp.
Không phải là không có tiền, mà là không đủ phiếu.
Nên cô mua giày vải quân đội.
Nghiêm Lỗi ngạc nhiên.
Nghiêm Lỗi vỗ Nghiêm Tương: “Con ăn chưa? Ngon không?”
Hiện tại giày vải quân đội đã phổ biến, tương lai càng phổ biến.
Thời kì không có tủ lạnh, chỉ có thể dùng nước lạnh. Kiều Vi lấy hũ ngâm trong thùng nước, nước giếng khoan là nước ngầm, lạnh buốt.
Kiều Vi nhịn cười: “Được.”
Kiều Vi buông xẻng xuống, dùng đũa gắp một miếng chấm muối, giơ chiếc đũa đến trước mặt Nghiêm Lỗi: “Há miệng.”
Thời đại này, xét về tổng thể thì vẫn còn quê mùa cục mịch, nhưng trong mắt Kiều Vi vẫn có sự khác biệt. Có một số thứ chẳng hạn như chiếc áo khoác dệt bằng vải màu xanh và đôi giày vải làm thủ công mà bà cụ ở trấn trên mặc chắc chắn tốt hơn giày da. Thực ra trong mắt Kiều Vi, những đồ dùng truyền thống này mang theo văn hóa đất nước. Ngược lại, giày da “phong cách tây” trong mắt người khác ở trong mắt cô thì vô cùng quê mùa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.