Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 34

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34


Nào ngờ Kiều Vi nghe thấy lời buộc tội xúc phạm như vậy, sự tức giận trên mặt biến thành bừng tỉnh. Cô ‘ồ’ một tiếng nói: “Tôi còn tưởng gì. Những lời đồn ở chợ thì cô nghe cho vui thôi. Nói ra thì tôi cũng không tiện nói cho cô hay, sáng qua tôi nghe thấy họ nói về cô đấy.”

Lâm Tịch Tịch vẫn rất kích động: “Họ nói bậy, tôi không có! Dì nói cho tôi biết là ai, xem tôi có xé xác họ ra hay không! Là ai?”

Kiều Vi nhướng mắt: “Cô tìm ra người nói lời này cho tôi, tôi sẽ kéo cô ta ra thao trường của đại viện, chúng ta gọi tất cả mọi người ra, cả nam lẫn nữ, gọi hết ra! Tôi sẽ đối chất với cô ta trước mặt mọi người, xem cô ta dựa vào đâu mà nói như vậy!”

Không phải hôm thứ ba chúng ta tới nhà tắm sao, cô ra ngoài một mình trước. Có phải cô đã đứng cùng cậu cô và chồng tôi không? Chắc không còn ai khác. Ban ngày đám đàn ông đều ở doanh trại, chúng ta muốn cũng không gặp được. Tối về cô lại bận rộn nấu cơm, chăm sóc con cái cho cậu mợ cô, cũng không có thời gian đi gặp người khác, đúng không?”

Kiều Vi nghĩ, nếu Nghiêm Lỗi không được, thì có thể tìm Trương Lỗi, Triệu Lỗi, Lý Lỗi, Vương Lỗi chứ.

Lâm Tịch Tịch không khỏi chột dạ. Cảm thấy con đường lan truyền tin đồn này có vẻ khó đi.

Bị cuộc đời hành hạ dã man nửa đời, dù được trọng sinh với ngoại hình trẻ trung xinh đẹp, nhưng trong thâm tâm vẫn không giấu được sự lo lắng bất an.

Nói xong, cô đứng dậy.

Cô ta đã trọng sinh, không thể để người ta chỉ mũi mắng là đồ hư hỏng giống như kiếp trước được!

Cô ta nhìn chằm chằm vào Kiều Vi.

Lâm Tịch Tịch đột nhiên bình tĩnh lại.

“Hả?”

Quả nhiên, khi Kiều Vi nói như vậy, Lâm Tịch Tịch ngẩn ra: “Nói về tôi? Tôi có gì hay ho mà nói?”

Những gì Lâm Tịch Tịch nói đều là bịa đặt. Làm sao cô ta có thể nói ra tên người thật được. Cô ta lắp bắp: “Tôi cũng không nhìn thấy mặt, không biết là ai.”

Cô ta không ra khỏi cửa, không ra khỏi nhà mà vẫn bị người ta bàn tán, đáng ghét.

Lâm Tịch Tịch rụt rè.

Nhưng cách giàu sang phú quý xa lắm.

Nước bọt tung tóe, tuy mang hình hài của một thiếu nữ, nhưng Kiều Vi vẫn nhìn ra được bóng dáng của một người trung niên.

Cô ta đến đây là vì Nghiêm Lỗi, ai ngờ Kiều Vi không c·h·ế·t, Nghiêm Lỗi vẫn sống cuộc sống bình thường. Cái gọi là cuộc sống bình thường chính là Lâm Tịch Tịch muốn gặp anh một lần, đều phải canh lúc sáng sớm lén lút ra khỏi nhà để gặp, còn suýt nữa bị cậu của cô ta phát hiện ra.

“Một cô gái tốt như cô, sao có thể để người khác hủy hoại danh tiếng của mình như vậy. Cô đến nhà cậu cô, có phải là muốn cậu cô tìm đối tượng trong quân đội cho cô không? Nếu danh tiếng của cô bị hủy hoại, thì làm sao tìm được đối tượng.”

Chỉ cần xác định là thật!

“Không nghe ra được.” Kiều Vi hùng hồn nói: “Tôi không giao du với họ, thậm chí còn không biết tên, nếu không tin thì cô cứ hỏi mợ cô xem.”

“Không phải tôi coi thường nông dân, mọi người đều là anh em giai cấp vô sản, không có gì để coi thường. Nhưng cuộc sống hàng ngày, ăn uống ngủ nghỉ, tìm công nhân hoặc quân nhân chắc chắn sẽ tốt hơn một chút.” Cô nói: “Đặc biệt là quân nhân, chế độ đãi ngộ tốt hơn nhiều. Trong số các cán bộ cấp tiểu đoàn, rất nhiều thanh niên chưa kết hôn, lương còn cao hơn cả công nhân. Cô tìm một người yêu trong quân đội, chắc chắn tốt hơn là tìm ở quê. Tiền đủ tiêu, phiếu đủ dùng.”

Mà về sau hầu hết những sĩ quan này cũng sẽ phục viên chuyển ngành, phần lớn đều là người tầm thường.

Cô ta không ngờ vợ của Nghiêm Lỗi lại là người có tính cách mạnh mẽ như vậy. Nếu cô ta thực sự đi khắp nơi tuyên truyền chuyện cô ta (bị nghi ngờ) bỏ trốn và bị bắt đến đại viện để đối chất trước mặt nhiều người thì sẽ thế nào.

Kiều Vi nhìn ra Lâm Tịch Tịch rất chấp niệm với Nghiêm Lỗi, muốn hướng dẫn cô ta đừng vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng. Trên đời này không phải chỉ có Nghiêm Lỗi là đàn ông.

Thật là khó khăn.

Dù sao cô không thể đặt mình vào vị trí của Lâm Tịch Tịch để suy nghĩ. Cũng là vì nguyên tác luôn tóm tắt rất nhanh về “kiếp trước” của nữ chính, kể sơ qua một chút là lập tức bước vào kiếp mới, lựa chọn lại. Hưởng thụ tình yêu ngọt ngào, không thể hiện được mặt phức tạp trong nội tâm của nữ chính. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ví dụ như trong một nhà máy, năm người mới có một tổ trưởng, năm tổ mới có một trưởng dây chuyền, hai dây chuyền sản xuất mới có một quản lý phân xưởng. Cả nhà máy có khoảng một nghìn người thì chỉ có một giám đốc nhà máy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Điều này đã đâm thẳng vào nỗi đau của Lâm Tịch Tịch, không ngoài dự đoán, cô ta trực tiếp rơi vào bẫy tự thanh minh: “Tôi không có, tôi không có. Ngày nào tôi cũng chỉ ở nhà cậu làm việc nhà và trông cháu. Tôi rất nghiêm túc! Tôi đi mua đồ ăn còn dẫn theo bé Năm và Quân Quân! Mợ tôi có thể làm chứng! Tôi rất đứng đắn, trong sạch!”

Lấy Trương Lỗi, Triệu Lỗi, ai biết được Trương Lỗi, Triệu Lỗi có bị mất việc như người chồng thanh niên trí thức của cô ta không.

Người kiệt xuất chính là người được chọn trong hàng vạn người. Giàu sang phú quý chỉ thuộc về số ít người.

“Không được nói chuyện khi đang ăn, nuốt xuống rồi hãy nói.” Kiều Vi xoa đầu con bé, quay lại chuyển chủ đề, nói với Lâm Tịch Tịch: “Cô đến đây tìm đối tượng, vậy là tìm đúng chỗ rồi.”

Lâm Tịch Tịch vô cùng hối hận. Cô ta đã từng nghĩ rất nhiều lần, nếu có cơ hội làm lại, cô ta sẽ không để người khác nắm được nhược điểm này uy h**p cả đời.

Kiều Vi khá biết ơn tính cách xa cách của Kiều Vi Vi, điều này đã giúp cô tránh được rất nhiều phiền phức sau khi xuyên không.

Bé Năm còn chưa ăn hết một miếng, giơ đũa lên, trên đũa xiên miếng đào, gặm đến nỗi miệng với mặt dính đầy nước đường. Nghe vậy, con bé ngậm một miếng đào, nói lơ lớ: “Ngon! Ngọt!”

“Cho nên cô xem, những người này không biết gì cả, thấy cô nhìn hai người đàn ông đứng gần thì bắt đầu đồn đại về cô.” Kiều Vi nói: “Không thể tin được.”

Cãi nhau quá nhiều, hàng xóm đều biết nên chỉ trỏ bàn tán sau lưng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Tịch Tịch không dám chớp mắt, không bỏ qua bất kỳ biến hóa nào trên khuôn mặt Kiều Vi!

“Cô xem, tôi ngại không dám nói.” Kiều Vi tỏ vẻ xấu hổ, nhanh chóng phản đòn: “Họ nói cô liếc mắt đưa tình với đàn ông, lẳng lơ. Họ đều nói cô không đứng đắn, bảo phải đề phòng cô, đừng để chồng mình bị cô quyến rũ.”

Nghiêm Tương cũng đã ăn hết đào, bưng bát gật đầu: “Ngon!”

Nhưng đối với Lâm Tịch Tịch, cô ta không muốn tùy tiện tìm một người để lấy.

Lâm Tịch Tịch lập tức nghẹn họng.

Lúc đó, chị Dương cũng nói với cháu gái Lâm Tịch Tịch đến vay tiền rằng họ không còn liên lạc với Nghiêm Lỗi nữa, ngừng liên lạc từ lâu rồi.

Kiều Vi uống hết nước đường trong bát, lấy khăn tay ra lau miệng, quay sang hỏi hai đứa bé: “Có ngon không?”

Lâm Tịch Tịch nghe xong liền nổi nóng: “Vớ vẩn! Tôi không có!”

Đừng tự chứng minh. Đừng bao giờ tự chứng minh, hãy trực tiếp phản đòn.

Chương 34 (đọc tại Qidian-VP.com)

Bởi vì cuối cùng cô ta cũng nhận ra có gì đó không đúng, tại sao cô ta lại bị Kiều Vi dẫn dắt như vậy? Không phải đang nói về chuyện Kiều Vi bỏ trốn sao, sao cô ta vừa hoàn hồn thì người phụ nữ này lại nói một tràng về cô ta?

Lâm Tịch Tịch lập tức gật đầu, tức giận nói: “Đúng đúng đúng! Mấy hôm nay tôi đến đây, không gặp được mấy người!”

Cô ta kích động, suýt nữa nhảy dựng lên tại chỗ.

Thực ra khi còn trẻ, Lâm Tịch Tịch rất nóng bỏng và táo bạo. Cô ta và người chồng trí thức kết hôn vì cô ta có thai trước khi kết hôn.

Bởi vì chị Dương đã nói với cô ta rồi, vợ của đoàn trưởng Nghiêm có học thức, rất kiêu ngạo, bình thường không giao du với những người không có học thức như chúng ta.

Cô ta muốn ngẩng cao đầu gả cho Nghiêm Lỗi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kiều Vi nói: “Tôi không nhìn thấy mặt, nhưng chắc là cùng một nhóm người nói xấu tôi. Dù sao thì họ cũng biết cả hai chúng ta. Cô nghe thấy ai nói xấu tôi? Đi, chúng ta đi tìm họ!”

Nào ngờ, Kiều Vi lại nói với cô ta rằng, danh tiếng của cô ta đã hỏng rồi?

Cô ta, cô ta không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời “nghe nói”, “nghe đồn” của mợ cô ta, nhưng đó là chuyện của hơn hai mươi năm, gần ba mươi năm trước rồi.

Cứ để cô nói thì không biết sẽ dẫn đến đâu nữa. Lâm Tịch Tịch hạ quyết tâm, hỏi thẳng: “Dì thực sự không bỏ trốn với người khác?”

Kiều Vi dùng đũa xiên miếng đào cuối cùng vào miệng, rút đũa ra, chỉ vào mặt Lâm Tịch Tịch: “Tôi nói cho cô biết, đừng nên để ý đến những bà tám ở chợ. Họ thích nói gì thì nói, cô cứ sống ngay thẳng là được. Đừng để ý đến họ, càng để ý thì chuyện càng to, càng nhiều người biết những lời đồn đại nhảm nhí đó thì danh tiếng của cô càng tệ.”

Cô nói: “Vậy lần sau nếu cô nghe thấy, cô hãy túm lấy họ, đừng để họ chạy thoát.”

Cô ta dừng lại một chút, lớn giọng nói: “Tôi mới đến đây vài ngày, làm sao biết được. Nhưng mà chắc dì Kiều phải biết chứ, nghe giọng nói cũng có thể nhận ra chứ?”

Lâm Tịch Tịch cứng đầu nói: “Tôi không làm chuyện đó!”

Tốt hơn một chút như cậu của cô ta, cũng chỉ là một lãnh đạo tầm trung của một tổ chức công bình thường. Cuộc sống gia đình khá thoải mái.

Kiều Vi không c·h·ế·t, được Nghiêm Lỗi đón về, nếu cô thực sự bỏ trốn thì hai vợ chồng ít nhiều cũng phải lộ ra. Nhưng Lâm Tịch Tịch thấy hai vợ chồng này rất bình thường, khiến cô ta hơi lo lắng, sợ những gì chị Dương nói là không đúng sự thật. Vì vậy, cô ta muốn xác minh lại.

Kiều Vi cười nói: “Tôi đoán thử xem, không khéo người đàn ông mà họ nói đến chính là cậu cô và anh Nghiêm nhà tôi.”

Cuộc đời thực sự quá khó lường. Năm đó, thanh niên trí thức ở thành phố trong mắt cô ta chói lóa biết bao, nhưng sau này mới hiểu, đó chỉ là một người tầm thường.

Chuyện này đã theo cô ta cả đời. Vợ chồng cãi nhau, chồng cô ta lại bóng gió chửi cô ta là đồ d*m đ*ng. Mẹ chồng càng không nể mặt cô ta, chỉ thẳng mặt mắng, cho rằng người phụ nữ nhà quê như cô ta đã làm hỏng cả cuộc đời con trai bà ta.

Chỉ cần nắm được một chút manh mối chứng minh chuyện này là thật, cô ta không cần bất kỳ bằng chứng xác thực nào, chỉ cần truyền bá chuyện này ra ngoài, khiến mọi người đều biết, đủ để chấm dứt cuộc hôn nhân của vợ chồng Nghiêm Lỗi và Kiều Vi, để cô ta lên thay thế.

Chị ta bảo Lâm Tịch Tịch đừng học theo Kiều Vi, phải nhiệt tình với mọi người mới tốt. Mọi người là hàng xóm, chồng thì là chiến hữu của nhau, sao có thể không giao du như vậy, thật là xa cách!

Ngay cả “nhân vật lớn” mà gia đình của đoàn trưởng Triệu quen biết cũng chỉ có Nghiêm Lỗi.

Lâm Tịch Tịch lại bị nghẹn họng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34