Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 66
“Mẹ hiểu rồi! Sau này mẹ sẽ kể cho con nghe. Con không biết cứ hỏi mẹ!”
“Chúng ta tiếp tục sơn nhé!”
Kiều Vi nhìn cậu bé một lúc, bỗng nhiên gọi: “Tương Tương.”
“Vậy… con có được sơn không ạ?”
Bàn chân trắng lớn rung rung.
Đối với một nữ thanh niên thành phố, từ những tiểu thuyết có tư tưởng độc hại đến sách dạy kỹ thuật nông nghiệp là cả một sự tiến bộ lớn.
Kiều Vi sơn xong phần tường cao nhất phía trên giường đất, cô vẫn dùng con lăn sơn đến phần giữa tường.
Đôi mắt đứa trẻ trong suốt, sáng sủa, nụ cười hồn nhiên.
“Anh mang đồ mà em muốn về rồi này.” Nghiêm Lỗi nói.
Vì thế, vào chủ nhật, đúng như mong muốn của mình, cậu bé có được một hố cát.
Hai người kia làm trò gì không biết.
Được rồi, cô đã xuyên vào trong sách, nên thật ra cô cũng không tin chủ nghĩa duy vật lắm. Kiều Vi: “Phì phì phì.”
“Không giống, cậu ta còn trẻ, tôi cũng không tiêm cho cậu ta.”
Ý thức trật tự của Nghiêm Tương được thể hiện rất rõ lúc đào hố cát.
“Tôi thử xem… Ôi, cái này đau lắm. Cậu xem có đỏ không?”
Anh tiện tay cầm lấy quyển sách Kiều Vi đặt trên giường, hóa ra là quyển “Sổ tay hướng dẫn làm nông” được mua ở trên huyện.
Duy vật hay không duy vật thì cũng không thể trù ẻo bản thân. Nghiêm Lỗi đá vào giường trúc: “Nhanh lên!”
Nghiêm Lỗi dựng ngón tay cái lên với cậu bé.
Kiều Vi bê thùng lên giường đất, người cũng leo lên giường.
Cô quay đầu lại tiếp tục hoạt động cây gậy trúc.
Có lẽ đấy là độ cao tối đa mà cậu bé vừa giơ tay vừa nhón chân mới có thể với tới được.
Một lát sau, bỗng nghe thấy Nghiêm Tương hỏi: “Mẹ nhìn này, sơn như này ạ?”
Không nghĩ tới Nghiêm Tương đã học theo rồi.
“Không biết tai sao trên cổ có vài vết màu đỏ.”
Trên mặt đất có hai cái ghế nhỏ, trừ cái đó ra, trong phòng không còn gì cả.
Nhiều lắm, không cách nào so sánh được.
Kiều Vi đã hiểu.
Cái rương và chiếc kệ nhỏ được đặt trên giường đất sát tường, không cần dọn đi, chỉ cần kéo ra giữa giường là được.
Kiều Vi thở dài: “Mẹ hiểu rồi. Con tiếp tục sơn đi.”
Kiều Vi ngồi dậy, thấy Nghiêm Lỗi xách một cái túi lưới về nhà thì lấy đồ bên trong ra.
Đoàn trưởng Triệu: “…”
Căn phòng hiện giờ khác hẳn lúc trước, bốn bức tường trắng như tuyết, vô cùng mát mẻ, sạch sẽ.
Kiều Vi đổi một câu hỏi khác: “Có lúc nào con cảm thấy yên tĩnh nữa không?”
Hai mẹ con, một cây lăn một chổi quét, một dài một ngắn, ai cũng không gây ra tiếng động, làm theo quy luật khiến người khác nhìn lâu theo sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, từng chút từng chút biến bức tường bẩn dần dần biến thành màu trắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghiêm Tương vui vẻ: “Lúc đọc sách ạ.”
Bởi vì việc này giải tỏa căng thẳng rất tốt. Nếu như livestream ở thế giới sau này, có lẽ tạo ra hiệu ứng tốt như sửa móng lừa và giặt thảm.
Nghiêm Tương cũng không đi: “Con muốn xem mẹ sơn tường.”
Cậu bé vô cùng chăm chú.
Con lăn có diện tích lớn hơn chổi quét nên hiệu suất cũng cao hơn.
Làm sao hiểu được vì sao một đoàn trưởng trẻ tuổi nào đó, thỉnh thoảng trong lúc cởi cúc áo lại lộ ra những vết đỏ trên cổ.
Vôi trắng hiện nay không phải sơn lót cũng không phải loại sơn của sau này. Lúc này chưa có các loại sơn tốt như tương lai.
“Mẹ.” Phía sau vang lên âm thanh còn non nớt của Nghiêm Tương.
Ngoài ra còn có một chiếc kệ nhỏ đơn giản đơn giản được làm bằng gỗ thừa, Tổng cộng có ba tầng, bên trên treo một chiếc rèm vải, đây là nơi để đồ lót sạch của riêng Nghiêm Tương. Quần áo ở bên trong đều được xếp gọn gàng, cậu bé có thể tự tìm được quần áo.
Hôm nay, trong lòng Nghiêm Lỗi vô cùng chờ mong, muốn biết Kiều Vi sơn tường ra sao rồi.
Lao động tay chân chắc chắn không nhẹ nhàng như cô nghĩ.
“Con chưa từng được nghe chuyện xưa, còn có rất chuyện con không biết.”
Nghiêm Tương suy nghĩ một chút, nói một cách chắc chắn: “Rất nhiều.”
Kiều Vi vui vẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghiêm Lỗi cầm ít báo cũ từ doanh trại bộ đội về, thấy Kiều Vi lấy báo trải lên trên giường, để phòng vôi trắng không dính lên giường hay nhỏ xuống sàn nhà. Con lăn được buộc vào cây trúc, cô cho con lăn vào trong thùng vôi, ngâm một lúc, lúc nhấc lên thì khẽ lắc một chút, đợi nó ngừng hắn rồi sơn lên trên tường.
“Hầu hết là không yên tĩnh ạ.”
Đúng là thời đại đặc biệt! Kiều Vi cảm thấy nên cho phép Nghiêm Tương làm nhiều hơn một chút. Nghiêm Tương là một đứa trẻ tự mình hoàn thành dự án hố cát mà không cần sự giúp đỡ của người lớn đấy.
“Vậy con cứ đứng đây xem nhé.”
Nghiêm Tương nói: “Con không mệt ạ.”
“Còn có cả túi mà em muốn nữa.” Nghiêm Lỗi lấy túi ra cho cô: “Có thể đựng được rất nhiều thứ.”
Trên bức tường của những ngôi nhà ở nông thôn không có cửa sổ bình thường mà chỉ có một ô cửa nhỏ, nằm ở vị trí rất cao để đón ánh sáng và không khí.
“Được rồi! Con có thể sơn! Con đi lên đây, mẹ sơn chỗ cao, con sơn chỗ thấp.”
Nghiêm Tương suy nghĩ một chút, nói: “Yên tĩnh.”
Hiện tại, Kiều Vi đang cầm cây gậy trúc buộc con lăn, không tiện sơn chỗ thấp. Cô định sơn chỗ cao trước, sau đó tháo con lăn ra khỏi cây gậy rồi sơn phía dưới sau.
“Hai mẹ con đang làm gì thế?” Nghiêm Lỗi vui vẻ hỏi.
“Làm gì có. Chẳng đỏ chút nào hết.”
Nghiêm Tương không có tủ quần áo lớn, thời bấy giờ tủ quần áo là món đồ có giá trị, trẻ con sẽ không có.
Bàn chân trắng nhỏ thì lắc qua lắc lại.
Nghiêm Lỗi mắng cô: “Nói bậy gì đó, mau phỉ phui cái mồm đi!”
“Đúng không? Lúc mẹ kể chuyện xưa thì sao?” Cô hỏi.
Nghiêm Lỗi vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Kiều Vi cởi giày, cởi tất, nằm vắt chân trên giường trúc, mở quyển sách ra úp lên mặt.
Kiều Vi thỉnh thoảng quay đầu nhìn Nghiêm Tương, nhưng cô nhanh chóng cảm thấy mình không cần phải lo lắng.
“Đi đọc sách đi.”
Kiều Vi có cái thắt lưng kiểu nữ, nó nhỏ và tinh tế hơn là thắt lưng cho nam, nên không hợp với quần bộ đội lắm.
Đoàn trưởng Triệu và đoàn trưỡng Mã vừa đi vừa nói.
Một cái bình nước quân dụng, hai chiếc quần lục quân, quá tuyệt vời, đều là đồ cô cần.
Kiều Vi nhìn lại thì thấy Nghiêm Tương nhân lúc cô chăm chú làm việc, nhặt cái chổi quét cô không dùng, chấm vào thùng sơn, sơn thử một mảng nhỏ ở chỗ tường lúc đầu Kiều Vi thử.
“Con sơn rồi mới hỏi được hay không, cái này gọi là tiền trảm hậu tấu.”
Kiều Vi hỏi cậu bé: “Con rất thích làm những việc này sao? Đào hố cát, sơn tường này ấy.”
Nghiêm Tương bắt đầu sơn trắng chỗ thấp của Kiều Vi, Kiều Vi thì bắt đầu sơn chỗ cao của Nghiêm Tương.
Ý thức trật tự của Nghiêm Tương rất mạnh.
Kiều Vi nhanh chóng nhận ra Nghiêm Lỗi nói không sai, việc này… thật sự quá mệt mỏi.
Con trai anh cũng để chân trần, ngồi đọc sách trên giường, nhưng vì mẹ cậu bé đã chiếm hầu hết diện tích nên đôi chân nhỏ của cậu bé đành gác lên bụng mẹ mình.
Tác dụng của mấy thiết lập nhân vật này để làm nổi bật gen ưu tú hơn người của nam chính, cùng với nam chính cưng chiều nữ chính.
“Có phải là vừa được tiêm máu gà không?”
“Được, để bố xem xem sơn được bao nhiêu rồi?” Nghiêm Lỗi để đồ trong tay xuống, đi thẳng vào nhà.
“Ví dụ?”
Cô quên mất chuyện thắt lưng, không ngờ Nghiêm Lỗi đã nghĩ đến rồi.
Thời đại này không tiện lợi như sau này. Cảm thấy tất cả mọi người, không phân biệt nam nữ, ai cũng có năng lực làm việc rất mạnh.
Không khí trên giường đất có chút mông lung, không thực.
“Chiến sĩ chủ nghĩa cộng sản kiên quyết ủng hộ chủ nghĩa duy vật, không có gì phải sợ hết.”
Cậu bé nói: “Lúc đào hố, sơn tường đều rất yên tĩnh, cảm thấy rất thoải mái.”
Sau này vì để hoàn thành đúng hạn, cậu bé còn “tăng ca” đào hố vào thứ sáu, thứ bảy.
Kiều Vi lại úp sách lên mặt: “Em hẹo rồi, đừng nói chuyện với em, có việc gì thì cứ hoá vàng mã.”
Quá hợp, đúng là phụ kiện thời trang.
Lúc cậu bé gọi Kiều Vi, cậu bé đã sơn được một hình chữ nhật cao hơn chiều cao của mình nửa cánh tay rồi.
“Con có mệt không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiều Vi nghiêng đầu nhìn một lúc lâu mới giật mình nhận ra thời gian đang trôi đi.
Cô quay đầu lại nhìn cậu bé.
“Vâng ạ.”
Nghiêm Lỗi vô cùng cảm động.
Hình tượng này không phù hợp với Nghiêm Tương ở thời đại này.
Lúc này, cô cảm thấy ghét tác giả, tại sao trước khi viết sao không thiết lập nhân vật cho tốt. Tại sao lại làm ẩu như vậy? Tiểu thuyết thập niên nào có thích hợp với thiết lập “Cục cưng thiên tài” chứ, thiết lập nhân vật này chỉ dùng trong mấy cuốn tiểu thuyết đô thị ngọt sủng thôi.
Hơn nữa còn rất chắc chắn.
Nghiêm Tương dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Thực ra, ý thức trật tự của Nghiêm Tương rất tốt. Cậu bé vắt quần áo là vắt từ cổ áo đến góc áo, vắt khăn cũng vậy, từ đầu này đến đầu khác. Không giống vài người vắt đồ khá tùy ý.
Mọi người xuống xe ở ngã rẽ, đoàn trưởng Triệu và đoàn trưởng Mã nói với nhau một câu, quay đầu lại gọi: “Nghiêm…”
Trong nháy mắt, giống như có ánh nắng mặt trời xua đi tâm trạng u ám vừa rồi của Kiều Vi, tim cô như được sưởi ấm, tâm trạng cũng trở nên tươi sáng hơn.
Người tiêm máu gà, mặt mũi hồng hào, biểu hiện phấn khởi. Thật ra, tinh thần Nghiêm Lỗi có chút phấn chấn nhưng không giống với biểu hiện của việc tiêm máu gà.
Cũng may, Kiểu Vi chỉ cải tạo nhà của mình mà thôi, không phải cô kiếm sống bằng việc này. Cô không cần phải nhanh chóng làm xong, chậm rãi từ từ sơn từng chỗ.
Anh còn mang một cái thắt lưng da màu nâu về cho cô: “Em đeo thêm cái này. Quần bộ đội phải đeo thêm cái này mới đẹp.”
Khi hai người hoàn thành phần việc của mình sẽ thay đổi vị trí.
Kiều Vi học cách pha vôi trắng từ Nghiêm Lỗi, pha được một thùng, cô dùng chổi quét thử hai lần lên bức tường trong phòng ngủ.
Hiện tại, cậu bé đứng trên giường đất sơn tường, diện tích sơn giống như diện tích người máy sơn vậy: gọn gàng, dày, không bỏ sót chỗ nào cả.
Nghiêm Lỗi đi ra, trêu chọc Kiều Vi: “Đồng chí Kiều giỏi quá.”
Nhưng như vậy sơn tường cũng tiện, không cần phải di chuyển đồ đạc lớn nào cả.
Ánh nắng chiếu vào, do ở hướng Bắc nên không để đủ hình thành hình dạng mà xuyên qua cửa sổ tạo thành những quầng sáng.
“Tại sao? Con thấy thích nó ở chỗ nào?”
“Con không mệt ạ. Cái này chơi vui lắm. Mẹ ơi, con có thể sơn không?”
Chị Dương gần như là người toàn năng, Lâm Tịch Tịch cũng không kém hơn bao nhiêu.
“Không biết gần đây làm sao, mỗi ngày đều vội vàng chạy về nhà.” Anh ta lẩm bẩm.
Thành phần chính của vôi trắng là vôi, sơn vôi trắng chính là sơn nước vôi.
Kiều Vi nói với cậu bé: “Con ra sân chơi đi.”
Nghiêm Lỗi cũng vậy, cái gì cũng biết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa nhìn đã thấy phòng ngủ của Nghiêm Tương đã được sơn xong.
Nghiêm Tương không đi.
“Lúc mẹ giảng cho con nghe về những đồ vật mà con không biết, lúc ấy cũng rất yên tĩnh.” Nghiêm Tương nói: “Con rất thích nói chuyện với mẹ.”
Não của cậu bé không tiếp nhận hết được mọi thứ. Phần lớn thời gian cậu bé phải chịu đựng sự ầm ĩ của thế giới bên ngoài, vì vậy cậu bé tìm một cách khác để giải tỏa – lao động tay chân.
Kiều Vi nói: “Nếu như con mệt thì nghỉ đi. Tay đau thì đừng sơn nữa.”
Kiều Vi bỏ quyển sách trên mặt ra, híp mắt nhìn anh: “Anh về rồi à, hôm nay không được, em không còn sức nấu cơm nữa, chúng ta đến nhà ăn ăn đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu bé chia hố cát thành nhiều phần bằng nhau, mỗi phần chính là khối lượng công việc cậu bé cần hoàn thành trong một ngày.
Kiều Vi cảm thấy đau lòng.
Cậu bé cũng sắp xếp đệm giường theo quy tắc đối xứng.
Nghiêm Lỗi đã mất dạng
Thảo nào, khi cô xuyên qua được mấy ngày, lúc nào cũng thấy cậu bé ngồi chồm hỗm ở sân chơi với mấy viên sỏi, lặp đi lặp lại một chuỗi động tác.
Tuy con cháu của các lão đồng chí lần lượt được sinh ra, nhưng sinh hoạt vợ chồng vô cùng đơn giản, có một số thứ cả đời cũng không hiểu.
“Tôi hỏi cậu ta, cậu ta nói cậu ta tự véo.”
Nghiêm Tương vẫn ở bên cạnh nhìn xem.
Nghiêm Tương vui vẻ đứng lên ghế đặt trên giường đất. Hai mẹ con phối hợp, Kiều Vi giơ con lăn cán dài sơn bên trên và giữa tường, Nghiêm Tương sơn phía dưới.
“Để em đi thử xem.” Kiều Vi ôm đống đồ vào nhà.
“Con thấy lúc nào không yên tĩnh?”
Nếu không phải do chuyện của đoàn trưởng Triệu làm chậm tiến độ của Nghiêm Tương, Kiều Vi cảm thấy cậu bé có thể dựa vào kế hoạch mà cậu bé đã sắp xếp mà hoàn thành công việc theo đúng tiến độ.
Phòng trống không nên thấy rất rõ bức tường bẩn.
Cậu bé có một rương gỗ, trong đó đựng quần áo bốn mùa.
Chương 66
Trên mặt Nghiêm Tương hiện lên một nụ cười vui vẻ: “Đúng ạ.”
“Vâng ạ.”
Nghiêm Lỗi xoay người ngồi lên giường, nói chuyện với Nghiêm Tương, lại hỏi chuyện sơn tường hôm nay.
Nghiêm Tương bỏ quyển sách nhỏ xuống: “Bố ơi, hôm nay bọn con sơn tường rồi. Trắng như tuyết luôn!”
Đoàn trưởng Mã nói: “Lạ thật. Anh có chú ý thấy hình như gần đâytinh thần cậu ta rất tốt.”
Kiều Vi nhìn cậu bé.
Mắt Nghiêm Tương cong cong, cười hở cả răng: “Sơn tường vui lắm, mẹ sơn bằng chổi lăn, con thì dùng bàn chải.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.