Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 207
Năm ngoái, sau khi Đại Cách mạng kết thúc.
Sữa bột này cô mua ở cửa hàng, chứ sữa bột trong không gian đã bị Tam Tam uống hết sạch.
Tiền thuê mỗi tháng khoảng hơn ba trăm đồng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mẹ, sao mẹ lại khóc? Anh trai đi thi không phải chuyện tốt sao? Mẹ sợ anh ấy thi trượt ạ?" Nhị Bảo mười hai tuổi là đứa trẻ nghịch ngợm, không chịu học hành, chỉ quậy phá là giỏi.
Từ khi chị dâu cả Cố qua đời, anh cả Cố hoàn toàn suy sụp, anh ấy bỏ mặc tất cả, suốt ngày chỉ biết uống rượu.
Cả gia đình họ chính thức định cư tại Kinh Thị.
Đồng thời nhận được hai bức thư này khiến cảm xúc của Lý Thanh Vận trở nên lẫn lộn.
Chính bác sĩ cũng nghiêng về phương án cứu đứa bé, nhưng nói gì thì anh ta cũng phải thông báo với người nhà.
Tiền thuê của ba căn nhà này còn nhiều hơn số tiền lương hàng tháng của cả hai cộng lại.
Cố Đình Hoa chỉ để lại một bức thư nói bản thân đi chung với người ta tới phương nam, người trong nhà không cần đi tìm.
Hiện tại Cố Đình Chu được thăng chức lên đội trưởng, lương cao hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng còn có thêm tiền thưởng.
Bác sĩ nhanh chóng đi vào, anh ta châm cho Nghiêm Thục Phân thêm mấy kim và rạch một đường bên hông, dùng tay cố gắng đẩy đứa bé ra ngoài.
Bác sĩ đâm vài kim khiến lượng máu chảy ra ít hơn, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ.
Hiện tại, ba căn nhà này đang được cho thuê, nếu quanh năm không có người ở thì nhà sẽ xuống cấp rất nhanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta không phải Hoa Đà, năm nào anh ta cũng gặp phải vài trường hợp bệnh nhân thế này, nếu may mắn đưa tới sớm thì hai mẹ con có thể bình anh, nhưng người bệnh trước mắt vì thời gian kéo dài quá lâu, đến lúc nguy kịch mới được đưa tới nên anh ta đành bó tay.
Bây giờ dù có đưa cô ta lên huyện thì cũng c·h·ế·t, bọn họ chỉ có thể cố gắng tới phút cuối mà thôi.
Lý Thanh Vận nghỉ việc ở lớp D·ụ·c Hồng, chuyển đến Kinh Thị, tập trung chăm sóc các con. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chuyện này khiến cha Cố và mẹ Cố tức tới bốc khói.
Anh ta vội vàng hỏi ý kiến người nhà: "Hiện giờ tình huống rất nguy hiểm, sản phụ sắp không chịu đựng được nữa, cô ấy nói muốn cứu đứa bé, còn mọi người thì sao?"
Cuối năm, cha Cố gửi thư nói cho họ biết Cố Đình Hoa đã dẫn Nguyệt Nguyệt bỏ trốn theo một người tới từ nơi khác.
Năm ngoái, họ đã dốc toàn bộ số tiền này để mua căn tứ hợp viện. Bởi vì cũng không có nhiều tiền lắm, hai vợ chồng đã lựa chọn rất nhiều và tìm được mấy viện có vị trí đẹp.
Bác sĩ giơ đứa bé sơ sinh lên cho Nghiêm Thục Phân nhìn.
Cố Đình Xuyên khóc không thành tiếng: "Anh không cần con trai nữa, không gì sánh được với việc em còn sống cả."
Đã lâu đến mức cô không còn nhớ nội dung trong sách nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đại Bảo luôn muốn nhập ngũ, nhưng bị Lý Thanh Vận ngăn cản. Cô không phản đối việc con trai nhập ngũ nhưng cô hy vọng anh là một quân nhân có văn hóa, thông qua kỳ thi đại học đi để vào học viện quân sự, đi theo con đường chính quy, như vậy sẽ phù hợp với anh hơn.
Cũng trong năm đó, Thanh Duyệt bình an sinh ra một cô con gái.
"Anh biết rồi!" Cố Yến Lễ xoa đầu em gái.
Lý Thanh Vận cảm động rơi nước mắt.
Hồi lâu sau, ba người bên ngoài đều giật mình khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Mãi đến năm nay, tin tức về việc khôi phục kỳ thi đại học được công bố, Đại Bảo mới hiểu được sự vất vả của bố mẹ. Cậu vui vẻ bắt đầu ôn thi, mục tiêu của anh là học viện quân sự tốt nhất của Hoa Quốc.
Năm ngoái, sau khi Đại Cách mạng kết thúc, ngôi nhà tứ hợp viện mà họ đang sinh sống được mua đúng dịp nhà nước thanh lý tài sản.
Trên khuôn mặt trắng bệch của Nghiêm Thục Phân lộ ra nụ cười.
Lăn lộn một thời gian, cô ta quen với một tài xế lái xe tải đường dài, người nọ đã giúp cô ta mang hàng từ nơi khác về vài lân. Cố Đình Hoa bán sang tay số hàng đó ở chợ đen, kiếm lời khá nhiều tiền.
Ngay giây tiếp theo, Nhị Bảo bị cha tóm sang một bên để trao đổi về cuộc sống.
Lý Thanh Vận nhận lấy chiếc khăn tay từ con gái: "Tam Tam đúng là con gái ngoan của mẹ."
Chương 207
Từ rất lâu, cô ta đã bí mật sử dụng con dấu của cha mình để chuẩn bị cho bản thân một đống thư giới thiệu.
Anh bước vào địa điểm thi với tâm trạng hồi hộp.
Anh ta là bác sĩ trung y, chỉ biết chút ít về tây y.
Vì quá bận rộn nên cha Cố và mẹ Cố không nhận ra sự khác thường của con gái út.
Lý Thanh Vận gửi sữa bột cho cả hai đứa bé.
Nhìn bóng dáng cao lớn của đứa nhỏ, cô nhớ lại đứa nhỏ bé xíu năm xưa khi lần đầu gặp.
Mãi đến khi phát hiện đã mấy ngày rồi con gái không tới nhà mình, bọn họ tới nhà cô ta xem thử mới thấy trong nhà chẳng còn ai.
Ở thời đại này, muốn tìm một người bỏ trốn không phải chuyện dễ, cho nên bọn họ đành mặc kệ cô ta.
Đầu năm nay, Cố Đình Chu cũng được thăng chức và điều chuyển đến Kinh Thị, cả gia đình cuối cùng được đoàn tụ.
Vì vậy, dù bây giờ cô không đi làm, nhưng thu nhập của gia đình không những không giảm mà còn tăng lên, đủ để trang trải cuộc sống và có thể tiết kiệm rất nhiều.
-----
"Anh trai cố lên!"
Ba căn này coi như là hai vợ chồng chuẩn bị cho ba đứa con, mỗi đứa một căn.
Mấy đứa trẻ đều chuyển trường đến Kinh Thị.
"Cứu... đứa nhỏ."
Mạng người quá mỏng manh, chị dâu cả Cố luôn muốn làm lớn chuyện cuối cùng cũng có được con trai như ý muốn, nhưng cái giá mà cô ta phải trả lại là tính mạng của chính mình.
"Đại Bảo, cứ bình tĩnh, cha mẹ ủng hộ con"
Ngay cả đứa bé mới sinh cũng ném cho mẹ Cố chăm sóc, vì bị mắc kẹt trong bụng mẹ quá lâu nên phổi của đứa nhỏ không được tốt, hơi sơ sẩy một chút là lại bị cảm và phát sốt khiến cha mẹ Cố chăm sóc rất vất cả, sữa bột mà Lý Thanh Vận gửi về đã giúp giải quyết như cầu cấp thiết.
Cố Đình Chu sau khi trao đổi về cuộc sống với con, lại kéo cậu bé về, cả nhà cùng nhau đi về nhà.
Vì suốt ngày lái xe bên ngoài nên vợ của người nọ đã bỏ trốn theo người khác, tính ra hai người đến với nhau thì không ai chịu thiệt cả.
Nhưng sau khi cha Cố và mẹ Cố gặp mặt người nọ thì lại c·h·ế·t sống không đồng ý gả con gái cho anh ta.
Một căn là tam tiền viện đang ở, gần trường trung học mà bọn nhỏ theo học, bên cạnh là cửa hàng bách hóa, ở đoạn đường trung tâm Kinh Thị, mọi thứ đều rất thuận tiện.
Đó là hưởng thụ cuộc sống an nhàn, làm bà chủ nhà.
Cố Đình Xuyên ngồi xổm dưới sàn, anh ấy ôm đầu, đau khổ nói: "Cứu người lớn.'
"Mong anh cố gắng cứu người lớn, nếu đứa bé thật sự không giữ được thì cũng đành chịu." Mẹ Cố nói.
Cuộc sống của cả gia đình vô cùng sung túc.
Cũng coi như là đền đáp lại mẹ ruột của chúng.
Tuy nhiên, hiện tại Lý Thanh Vận đã phần nào thực hiện được ước mơ của mình.
Vì vậy, Cố Đình Hoa dứt khoát hoặc là không làm, một khi đã làm thì phải làm đến cùng. Cô ta bỏ lại một bức thư rồi dẫn theo con gái bỏ trốn cùng người ta.
Sinh mệnh của Nghiêm Thục Phân vĩnh viễn dừng lại tại đây.
Sau biết bao gian khổ, cuối cùng cô ta cũng sinh được một nhóc béo nặng bốn kí hai.
Tình cảm giữa cô ta và tài xế xe tải nhanh chóng phát triển.
Lý Thanh Vận tức giận nhìn Nhị Bảo, liếc nhìn Cố Đình Chu.
Con người là vậy, sau khi mất đi rồi mới nhận ra niềm hạnh phúc khi có được.
Là một căn có ba sân nhỏ.
Bỗng nhiên, bác sĩ nhìn thấy máu lại bắt đầu chảy, dù anh ta có châm cứu cũng không cầm máu được.
"Là con trai.”
"Mẹ đừng khóc." Áo bông nhỏ Tam Tam vội vàng lấy chiếc khăn tay của mình ra.
Đến khi các con trưởng thành, nhà sẽ sang tên cho các con.
Khó khăn lắm bọn họ mới tới công xã, vừa thấy tình huống không ổn, bác sĩ vội vàng khiêng Nghiêm Thục Phân lên bàn mổ, bắt đầu châm cứu cầm máu cho cô ta trước.
"Với tình huống hiện giờ tôi chỉ có thể cố gắng hết sức."
"Người nhà, người nhà mau vào đây, sản phụ không ổn rồi." Lúc Cố Đình Xuyên vọt vào, Nghiêm Thục Phân vui sướng nhìn anh ấy: "Anh Xuyên, cuối cùng em đã sinh được con trai cho anh, anh có vui không?”
Con đường này không dễ dàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hơn nữa năm nay, cô ta dùng khoản tiền mượn từ chỗ anh hai đi theo Điền Mỹ Tuyết buôn bán ở chợ đen, kiếm lời được một mớ.
Hơn mười năm trôi qua, cuối cùng cô cũng nuôi dạy anh thành một người đàn ông chính trực.
Nghiêm Thục Phân thở thoi thóp, cố hết sức bắt lấy tay áo bác sĩ.
Dường như cô ta có thể cảm nhận được sinh mệnh của bản thân đang xói mòn nhanh chóng, thế nên cô ta hy vọng bác sinh hãy nhường cơ hội sống cho đứa bé.
Mấy năm nay, hai vợ chồng đã tiết kiệm được gân hai vạn đồng.
Chỉ biết rằng, cuộc đời của hai đứa trẻ này đã được cô thay đổi, sau này chúng sẽ là những người ưu tú của xã hội thay vì sâu bọ.
Không gian rất rộng, bọn trẻ cũng có phòng riêng, thậm chí còn có cả phòng học.
Còn căn nơi nữa, đều là căn có hai sân nhỏ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.