Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22


Lý Thanh Vận sơn tới mức đau nhức toàn thân, thắt lưng như thể không còn là của mình nữa nhưng vẫn thấy vui mừng. Nhìn thành quả lao động của mình, cô nở nụ cười.

Bà ấy biết thằng cả không kiếm được nhiều, nhà họ chỉ sống qua ngày chứ không có tiền để dành, sống hơi khó khăn nên khó tránh khỏi việc con dâu cả sẽ thiển cận. Nhưng đa phần cô ta đều làm vậy vì trông con nên cho tới bây giờ bà ấy cũng không nói gì. Nhưng lần này thì khác.

Chị dâu cả Cố cười tươi như hoa.

"Nhị Bảo cai sữa sớm, đợt trước bố nó gửi ít vé mua sữa bột tới, nên con mua sữa bột về cho nó uống. Sữa bột vừa có dinh dưỡng, tốt hơn bột gạo nhiều." Lý Thanh Vận giải thích.

"Mẹ tốt quá, Đại Bảo thích ăn thịt." Đại Bảo không hề che giấu sự yêu thích của mình với thịt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Họ cũng không sợ mùi hương bay qua nhà khác khiến người ta ghen tị, nhà họ ở riêng lẻ, cách nhà khác tận 100m, mùi hương đâu thể bay xa thế.

Cơm cũng ăn bữa đực bữa cái, sống như mấy đứa bé ăn xin vậy, nếu không phải mẹ chồng luôn trông chừng thì không biết sẽ thế nào nữa.

Mùi khoai tây, ớt xanh và thịt lợn thái sợi bay khắp trong sân, Đại Bảo bế em trai đứng ở cửa bếp nhìn. "Mẹ ơi, thịt mẹ nấu thơm quá."

Chị dâu cả Cố nhìn thấy nhiều vải vậy thì hoa cả mắt. Tuy mẹ chồng đã nói trước nhưng vẫn không chấn động bằng việc tự mình nhìn thấy.

Chị dâu cả Cố bị mẹ chồng nhắc nhở nên không dám làm gì, nhưng đây là lần đầu tiên mà cô ta hiểu được sự chênh lệch giữa nhà mình với nhà thằng hai. Nhà thằng hai phủi tay một cái đã có nhiều vải vóc để làm quần áo cho con cái, mà hai cô con gái nhà cô ta thì hiếm lắm mới có bộ quần áo mới. Ngẫm lại thì cảm thấy mất cân bằng.

Chương 22 (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi sắp xếp cho con xong, Lý Thanh Vận ra giếng, cắt một miếng thịt khoảng năm lạng rồi lấy mỡ ra. Thái mỡ bỏ vào nồi đun nhỏ lửa, sau đó thái thịt thành sợi, trộn với các loại rau rồi ướp gia vị.

"Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn gì ạ?" Đại Bảo biết mẹ treo thịt ở giếng.

Bà ấy cất vải nhà thằng hai cho mình và vải làm quần áo cho hai đứa bé vào phòng của con dâu cả, rồi báo lại cho thằng hai một tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi đun nước nóng và thắp đèn dầu để lau người cho hai đứa bé xong, cô tự tắm gội giặt giũ, sau đó ba mẹ con chơi trên giường sưởi một lúc rồi tiến vào mộng đẹp.

Nhìn sự thay đổi của Lý Chiêu Đệ, cuối cùng bà ấy cũng yên tâm hơn. Bố nó nói đúng, mẹ Đại Bảo chỉ cần tiêu tiên cho con là được, dù sao cũng hơn là cô lấy tiền để trợ cấp cho nhà mẹ đẻ và may quần áo cho mình. Chỉ cần cô nuôi dưỡng hai đứa bé thật tốt thì dù tốn tiền cũng chẳng sao, dù sao thằng hai kiếm tiền giỏi, con người phải có sự so sánh thì mới biết cái nào tốt được.

"Mẹ Đại Bảo à, con đang cho uống gì vậy?" Mẹ Cố hỏi.

Hai mẹ con ăn một tô cơm lớn với khoai tây xào thịt lợn thái sợi và canh trứng cà chua, đúng là sảng khoái.

Cô đút sữa cho Nhị Bảo trước, rồi đặt bé lên giường cho Đại Bảo chơi với em, dạy em cách lật người.

Lý Thanh Vận bỏ năm cái bánh bao còn dư vào không gian, định sáng mai ăn. Ăn bánh bao mãi cũng chán, tối nay cô sẽ ăn cơm và thịt heo thái sợi.

Cô đổ đầy nồi dầu này vào hai lọ nhỏ và thêm dầu đậu nành vào, đủ cho họ ăn một thời gian.

"Vậy mẹ may cho Đại Bảo và Nhị Bảo đi ạ, may nhiều chút ạ, Đại Bảo đáng thương lắm, thím hai bỏ mặc em ấy, em ấy cũng không có quần áo mới để mặc đâu.' Thỉnh thoảng Đại Bảo sẽ qua đây, tuổi tác hai đứa lại ngang nhau nên có thể chơi chung.

Lý Thanh Vận đặt nồi cơm xong thì ra mảnh đất phía sau hái hai trái ớt, hai quả cà chua, rồi lấy củ khoai tây lớn từ trong hầm.

Còn chỗ tóp mỡ còn lại thì cô định để mai làm hoành thánh.

Trăng nhô lên, một ngày lao động đã kết thúc.

Cô ta cũng may quần áo, quả nhiên đúng như mẹ chồng nói, sau khi làm quân áo cho hai đứa bé xong thì còn khá nhiều vải thừa, đủ để may quần áo thu đông cho hai cô con gái nhà mình. Đối với người nông thôn ân huệ luôn được coi trọng, dù chỉ giúp đỡ may thủ công miễn phí nhưng lại được tận bốn bộ quần áo mới thì là chuyện lớn rồi.

Cô con út Nhị Ni sờ mảnh vải, ngây thơ hỏi: "Mẹ ơi, vải này đẹp quá, thật sự sẽ may quần áo mới cho con và chị sao?"

"Thơm thì con ăn nhiều chút, đặt em nằm xuống đi, mẹ nấu canh xong là chúng ta có thể ăn rồi, nhớ nhìn bậc thang đấy."

Đại Bảo và Nhị Bảo cũng sống rất khổ, còn gầy hơn cả Nhị Ni. Trước đây Lý Chiêu Đệ có tiền, có vải cũng chẳng lo cho hai đứa bé, nên quần áo của hai đứa toàn mặc đồ bỏ của người khác, có rách cũng không vá cho hai đứa bé.

Những việc khác có thể làm từ từ, nhưng cô không thể chịu đựng được căn phòng đầy bụi bẩn này. Cô tìm bộ quần áo lao động mặc vào, rồi dùng miếng vải quấn quanh đầu, rồi bắt đầu sơn tường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Thanh Vận tiễn mẹ chồng đi, dỗ Nhị Bảo ngủ xong thì đặt vào giường cho ngủ chung với anh.

Lý Thanh Vận vừa rửa mặt rửa tay vừa đáp: "Ăn thịt!"

Sau đó cô tìm một miếng bông màu trắng mềm thấm nước, cắt mười chiếc tã mới cho Nhị Bảo, tã trước đó vừa rách vừa cứng, nên dùng để quét tước vệ sinh.

"Đại Bảo đói chưa con, mẹ dọn dẹp chút rồi nấu cơm cho con nhé."

"Cả à, mẹ phải nói trước, con không được học mấy kẻ nông cạn kia, mấy cuộn vải này phải may quần áo cho Đại Bảo và Nhị Bảo trước, phải làm rộng chút đừng chật quá để sang năm còn mặc được. Nếu không khó mà bàn giao lại cho em dâu con, hơn nữa làm vậy cũng không hay." Mẹ Cố nghiêm mặt nhắc nhở.

Vừa rồi quả thật chị dâu cả Cố có thâm tính toán trong lòng, nghĩ rằng tuổi Nhị Bảo lớn nhanh cũng chẳng mặc được bao lâu, nhà thằng hai có tiền có vải, đến lúc đó may lại là được, như vậy có thể dư nhiều vải hơn.

Khi mẹ Cố đến nhà Lý Thanh Vận lần nữa, Đại Bảo đã bị cô bắt đi ngủ trưa, Nhị Bảo thì bị đói nên tỉnh lại, Lý Thanh Vận đang cho con bú sữa, thằng bé m.út rất nhanh như thể mười ngày rồi chưa được ăn vậy.

Đại Bảo nói sau này lớn muốn ăn cơm trắng mỗi ngày, quá ngon rồi.

Tuy nhà mình không giàu có nhưng cả nhà đều hòa thuận, đều sẽ nhường cho con cái ăn trước chứ không để chúng đói bụng. Cả năm tốt xấu gì cũng mua được bộ quần áo mới cho con, tuy mẹ chồng nói thích cháu trai nhưng cũng không quá khát khe với hai cô con gái của cô ta.

Bị mẹ chồng vạch trần tâm tư, cô ta cũng biết mình nghĩ vậy là không đúng nên ngượng ngùng nói: 'Sao có thể chứ, con chắc chắn sẽ làm việc đàng hoàng, mẹ yên tâm đi."

Trong phòng ngủ còn có em bé nên sẽ để sơn cuối cùng, cô sơn từ phòng khách, sơn tới lúc mặt trời mặt mới sơn được hết tất cả phòng trong nhà.

Đây là mỡ heo mà nhà nào cũng yêu thích trong thời kỳ khó khăn, xào gì cũng ném một cục mỡ vào, món nào cũng thơm ngon.

Người ta hai nói, ba tháng thì lật người sáu tháng biết ngồi, Nhị Bảo đã được năm tháng rồi mà vẫn chưa biết lật người, một mặt là vì thiếu dinh dưỡng, một mặt là trước đó không ai chăm sóc nên đứa bé chậm phát triển, các nhóm cơ cũng chưa đủ sức, nhưng bây giờ phải bù lại. Nên cô thường cho bé nằm sấp, để bé ngẩng đầu thì có thể rèn luyện sức mạnh của chỉ trên.

"Mùi thơm quá, nhìn thằng bé uống trông ngon chưa kìa.' Mẹ Cố vuốt mặt Nhị Bảo, cười nói.

Mỡ trong nồi bên kia gần như đã tan hết, khi cặn dầu chuyển sang màu hơi vàng thì vớt mỡ ra để lại phần dầu.

"Không phải thì tốt, con bớt chút thời gian cắt vải ra đi, mẹ rảnh thì sẽ giúp con, làm nhanh chút chứ sắp vào thu rồi mà bọn nhỏ không có đồ mặc." Mẹ Cố nói xong thì về phòng mình.

Câu nói hồn nhiên của Nhị Ni khiến sự mất cân bằng của chị dâu cả Cố biến mất ngay lập tức, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, mình đúng là càng sống càng thụt lùi, còn không bằng một đứa bé.

Trong lúc đó, Đại Bảo và Nhị Bảo tỉnh lại, cô để Đại Bảo chơi chung với em trai, còn mình thì sơn tiếp.

Khi dầu nguội hơn chút thì cho vào lọ rồi đặt ở chỗ cao trong bếp để tránh cho con cái chạm vào, sau khi dầu đông lại thì có thể cất vào ngăn kéo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở lại suốt một buổi trưa thì cũng tới giờ làm việc, mẹ Cố đo kích thước của hai đứa bé rồi cuộn vải lại mang về nhà.

Nghĩ tới đây, cô ta cũng thấy thoải mái hơn, cô ta kêu con gái ra ngoài chơi còn mình thì bắt tay vào làm việc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22