Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52
Có trời mới biết hôm nay anh đã sợ hãi đến nhường nào.
Cuối cùng anh ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại mới dám đối mặt với toàn bộ mọi chuyện.
May mắn là trời cao rủ lòng thương, hai người đều không sao cả.
Chương 52
Cô thoa thuốc cho Phán Đệ, Lý Thanh Vận mới ôm Nhị Bảo đang ngủ say quay lại phòng phía đông, Đại Bảo đã ngủ rồi. Cố Đình Chu đang thay thuốc ở dưới dưới đèn, cô phóng mắt sang nhìn chỉ thấy một màu đỏ ghê người.
Gã đàn ông c·h·ế·t tiệt, dám cắn rách miệng cô rồi.
Lý Thanh Vận bình tĩnh tâm trạng của mình lại, cô nấu một nồi bánh canh, mọi người ăn uống xong, tắm rửa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Suốt cả ngày hôm nay, đầu của cô cứ ong ong suốt thôi.
Sau khi tiễn bọn họ về, một ngày bận rộn đã kết thúc. Lý Thanh Vận xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Mấy ngày nay, sự vụng về che giấu của cô ở trong mắt anh chắc là trăm ngàn kẻ hở.
"Em có thể nói cho anh biết tên của em được không?" Con ngươi sâu thẳm của Cố Đình Chu nhìn Lý Thanh Vận.
Lần đầu tiên trong đời, anh nếm được nỗi khổ tương tư.
Khi nụ hôn kết thúc, dường như Lý Thanh Vận cũng đã nghĩ thông suốt và phóng túng bản thân thử đáp lại anh.
Trên đường đi, mẹ Cố cũng dẫn theo chị dâu cả Cố và anh cả Cố tới đây.
Cố Đình Chu cảm thấy được sự do dự, mờ mịt và hoảng sợ túng quân của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc mới gặp, anh chỉ cảm thấy tò mò và tìm tòi nghiên cứu về cô. Sau khi tìm hiểu sâu hơn và phát hiện mọi thứ về cô, anh từng bước rơi vào lưới tình do bản thân tự dệt nên, lún sâu ở trong vũng bùn lầy đó và khó có thể tự kiềm chế được bản thân.
Trong giây phút đó, anh đã biết trải qua những ngày quen nhau và ở chung, anh đã lặng yên đặt người phụ nữ này ở trong lòng. Nếu cô có thể sống sót thì anh muốn nói cho cô biết tấm lòng của mình, anh không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa.
Tuy nhiên, cô lại không nghĩ ra vì sao rõ ràng là anh đã đoán ra được cô không phải là nguyên thân nhưng anh vẫn đối xử với cô tốt như vậy, thậm chí vừa rồi anh còn... Cho nên, cô có thể mong chờ một chút rằng trong lòng anh có cô hay không?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lý Thanh Vận cảm nhận được sự chân thành và cuồng nhiệt ở trong mắt của anh.
Chuyện này tạm thời đã kết thúc.
Quả nhiên là chảy máu. Vốn dĩ miệng vết thương đã sắp lành lại có chút dấu hiệu bị nứt ra, vết thương chảy máu tươi kết vảy ở trên miếng băng gạc. Vừa mới xé miếng băng gạc dính chặt vào da thịt ra thì từng giọt máu tươi to như hạt châu cũng chảy ra theo.
Lý Thanh Vận đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy mà, nhưng cô lại không ngờ rằng nó lại tới nhanh như vậy. Cô đã hạ quyết tâm từ lâu, chỉ cần anh hỏi thì cô sẽ nói thẳng ra hết.
Cũng chờ bản thân suy nghĩ thật kỹ về toàn bộ mọi thứ.
Mẹ Cố và chị dâu cả Cố mang theo mười mấy quả trứng gà tới nhà thăm cháu nội, bọn họ cũng thuận tiện trò chuyện vài câu về sự việc xảy ra vào ban ngày. Cơn lửa giận ở trong lòng mẹ Cố rất lâu cũng chưa thể nguôi ngoai, bà ấy vẫn luôn miệng mắng chửi cả nhà kế toán.
Cô tự nhắc nhở bản thân nhiều lần rằng nội dung ở trong sách là phiến diện và người đang ở trước mắt mới là sự thật.
Lý Thanh Vận kinh ngạc nhìn về phía anh. Thảo nào cô đã bảo răng anh hoàn toàn khác với trong sách. Trên người anh có rất nhiều chuyện cũng lệch khỏi quỹ đạo đã được sắp đặt sẵn ở trong sách.
Anh nghĩ, chờ một chút, chờ một chút, chờ thời cơ chín muồi mới nói ra tình cảm của mình, chờ cho trong lòng cô không còn tràn ngập sự đề phòng với mình nữa.
"Làm sao lại không có việc gì được chứ! Ban ngày, miệng vết thương của anh nứt ra trong lúc kéo em từ trong giếng ra, đúng không? Em phải sớm nghĩ ra mới đúng.
Lần đầu tiên anh phát hiện ra nội tâm của mình là lúc cô về nhà mẹ đẻ, cô đã nói rằng giữa trưa về nhà nhưng suốt cả ngày cô vẫn chưa về nhà.
Em tên là Lý Thanh Vận, Thanh trong nước trong, Vận trong thú vị. Cô nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông, từng câu từng chữ nói ra.
Chị dâu cả Cố cũng mang vẻ mặt đầy phẫn nộ.
"Sao lại chảy máu thế này?" Lý Thanh Vận vội vàng đặt con xuống đi qua đó kiểm tra.
Cố Đình Chu nặng tình nhìn về phía người phụ nữ. Bởi vì cô, đây là lần đầu tiên mà anh cảm nhận được sự lo lắng ở trong lòng trong cả hai kiếp người.
Suốt cả ngày, anh đứng ngồi không yên, sách cũng xem không nổi. Anh giống như một cậu nhóc mới lớn đang chờ đợi người yêu quay về.
"Phán Đệ, em đã vất vả chăm sóc cho Nhị Bảo suốt một ngày hôm nay rồi."
Giờ phút này, anh thừa nhận bản thân ích kỷ. Người anh muốn chính là cô, không phải là Lý Chiêu Đệ kia. Vậy còn bọn nhỏ thì sao? Bọn nhỏ càng muốn Lý Chiêu Đệ kia hơn hay là cô đây? (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi nhìn thấy đôi giày nữ kia ở bên cạnh cái giếng, trái tim của anh sắp nhảy ra ngoài, nghĩ đến việc bản thân sẽ mất đi con trai và cô khiến anh sắp nổi điên vì lo lắng.
"Xin chào, Thanh Vận, xin cho phép anh trịnh trọng giới thiệu với em, anh tên là Cố Đình Chu, là Cố Đình Chu đến từ ba mươi năm sau." Cố Đình Chu nối tiếp cuộc đối thoại, anh nghiêm túc giới thiệu.
Điều khiến anh thấy cảm động nhất chính là cô không hề do dự nhảy xuống giếng cứu Đại Bảo. Trên đời này, có lẽ không bao giờ có ai yêu thương hai đứa nhỏ như cô cả.
Hóa ra, anh là người đến từ ba mươi năm sau sống lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh hận không thể khiến vết thương ở chân lập tức lành lại. Như vậy, anh có thể đi tìm cô, chứ không phải là ở nhà chờ cô quay về.
Dường như Cố Đình Chu đã cảm nhận được cảm xúc của cô. Rốt cuộc anh nhịn không được, một tay kéo cô vào trong lòng mình.
Anh cúi đầu không hề do dự hôn lên môi của cô.
Cố Đình Chu, anh có đau hay không? Không có gì thì còn quá sớm để nói ra. Rất xin lỗi, em bận quá, không có chú ý tới miệng vết thương của anh. Ngày mai, chúng ta tới bệnh viện huyện đi kiểm tra một chút đi."
Anh muốn thẳng thắn nói ra toàn bộ cho cô biết, nói cho cô biết tình cảm của mình, thứ mà anh muốn chính là cô và cũng chỉ có cô mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bằng không, anh thật sự không biết mình nên làm cái gì bây giờ và sẽ làm ra chuyện gì.
Nụ hôn kết thúc bằng việc Lý Thanh Vận cảm thấy khó thở.
Anh cả Cố trò chuyện với em trai vài câu, an ủi anh một lúc rồi cũng quay về.
Sự việc hôm nay lại làm cho anh hiểu rõ ràng trong cuộc sống này có rất nhiều thứ đều chỉ lướt qua nhau và anh không muốn chờ đợi thêm nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô tự trách cứ bản thân không có bảo vệ tốt cho Đại Bảo, cũng không có chăm sóc cho bệnh nhân. Vốn dĩ là anh đã bị tương, đã vậy mà anh còn mang theo miệng vết thương để kéo cô từ giếng lên nữa. Lúc ấy, tại sao cô lại không nghĩ tới chân của anh sẽ bị thương lần thứ hai cơ chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Động tác càng ủng hộ Cố Đình Chu, nụ hôn càng cuồng nhiệt hơn. Thậm chí là Lý Thanh Vận có thể nếm được vị rỉ sét ở trong miệng.
Anh càng sợ hãi hơn là nếu cô đi rồi, Lý Chiêu Đệ ban đầu sẽ quay trở lại, anh nên làm cái gì bây giờ?
Ít nhiều nhờ có Phán Đệ giúp đỡ chăm sóc cho Nhị Bảo. Bây giờ, Nhị Bảo giống như đã tỉnh táo hơn một chút. Trước kia, cậu bé có thể tự mình chơi đùa rất ngoan ngoãn. Hiện tại, không thấy ai tới nên cậu bé bắt đầu khóc quấy, tiếng khóc đinh tai nhức óc.
Lý Thanh Vận quan sát miệng vết thương chảy máu đầm đìa kia, cô khóc nức nở, nói năng lộn xộn, vừa cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho anh vừa thoa thuốc và băng bó lại cho anh lần nữa.
"Không có việc gì." Cố Đình Chu an ủi cô, mỉm cười.
Hơn nữa, ai có thể tin rằng cô không phải là mẹ ruột của bọn nhỏ đâu chứ.
Lý Thanh Vận bị động đón nhận nụ hôn này, người đàn ông hôn vừa nghiêm túc vừa điên cuồng.
"Không có việc gì đâu, chị cả, có thể giúp đỡ chị, em cảm thấy cực kỳ vui vẻ." Chẳng có ai muốn trở thành kẻ ăn không ngồi rồi cả.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.