Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 146: Chương 146

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Chương 146


Hàn Định Quốc dừng lại, quay đầu nhìn: “Ôi trời, suýt nữa thì quên.”

Chương 146: Chương 146


Đợi sang ngày thứ hai vẫn có thể nghe thấy tiếng lộc cộc lộc cộc rất nhỏ, đây chính là âm thanh của quá trình lên men.

Sở Thấm lại bắt đầu nghĩ xa xăm.

Sở Thấm: “…”

Sở Thấm cảm thấy rất hài lòng.

Sau đó thím Sở lại nói: “Ai u, cũng phải cảm ơn đội trưởng nhiều lắm. Con nhóc Sở Thấm này có thể làm là có thể làm, nhưng ít nhiều cũng nhờ công đội trưởng đã báo danh cho con bé!”

Dứt lời, ông ấy lớn tiếng đáp: “Có, giờ tôi chở đi đây, chọn cho tôi hai con heo khỏe mạnh cùng lứa nhau nhé.”

Đúng lúc này thím Sở quay lại, bà ấy nói: “Sở Thấm, cháu gói thêm ba cái túi nữa cho đội trưởng cầm về nhé, trời đang lạnh lại còn có tuyết rơi nữa, mang heo tới cho cháu cũng không dễ dàng gì đâu.”

Gạo nếp vừa hấp xong nên vẫn còn nóng hổi, mùi thơm lan tỏa khắp sân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hàn Định Quốc về đến nhà trước khi tuyết rơi dày đặc, ông ấy đích thân giao hai con heo cho Sở Thấm.

Cách đây không lâu, khi đọc báo, Sở Thấm còn nghĩ tình hình năm sau chắc sẽ còn tệ hơn năm nay. Nhưng chắc chắn thiên tai sẽ không tới trong một sớm một chiều, vậy nên vụ thu hoạch năm sau là ưu tiên hàng đầu.

Hàn Định Quốc cười nói: “Đây là nhờ sự cố gắng của chính cô, công sức của tôi cũng chẳng là bao cả. Đến lúc đó cô cứ tới thẳng chính quyền xã, đây là lần đầu tiên quê chúng ta có chiến sĩ thi đua đó.”

Phải biết rằng hầu hết những người nhận được phần thưởng lớn này đều là các công nhân có trình độ cao, thâm niên lâu năm. Mà Sở Thấm – một nông dân chính gốc, tuổi vẫn còn trẻ lại có thể nhận được giải thưởng cấp thành phố, đây là điều nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

“Này, chẳng phải đây là đội trưởng Hàn của thôn Cao Thụ sao, ông có muốn chở heo đi luôn không?” Hàn Định Quốc mừng rỡ vội vàng đạp xe trở về, đột nhiên có tiếng nói từ sau lưng truyền đến.

Bấy giờ Sở Thấm mới phản ứng lại, cô vội nói: “Cảm ơn đội trưởng.”

Sở Thấm biết rõ những bước còn lại của việc ủ rượu, tiết trời đang lạnh nên thời gian sấy khô gạo nếp sẽ được rút ngắn. Sở Thấm chỉ cần đổ rượu vào gạo nếp rồi đảo đều, sau đó cho vào cái lu lớn có nước sôi để nguội. Cuối cùng đào một cái lỗ giữa phần gạo nếp rồi dùng nắp gỗ đậy lại nhưng không đậy kín, lu gạo nếp sẽ từ từ lên men.

Thím Sở há hốc mồm, nói không nên lời, mãi một lúc lâu sau mới vỗ tay cái độp rồi nói với giọng mừng rỡ: “Đây là chuyện tốt nha!”

Vào mấy ngày này, tin tức Sở Thấm trở thành chiến sĩ thi đua đã càn quét khắp thôn, thậm chí còn lan sang các thôn hay thị trấn khác.

Hàn Định Quốc không từ chối, bởi ông ấy vẫn còn việc muốn nói.

Làm sao để bảo đảm việc thu hoạch được? Đó là bản thân phải có quyền lên tiếng.

Hàn Định Quốc vội xua tay: “Không cần, tôi có việc cần nói với Sở Thấm thôi.”

Sở Thấm ngẩn người: “Có chuyện gì ạ?”

Dứt lời, bà ấy chọc Sở Thấm hai cái, nghiến răng: “Còn đứng ngây người ra đó làm gì, cháu mau nói đi chứ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy chỉ là thành phố chứ không phải tỉnh, nhưng như vậy cũng không tồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dứt lời, Sở Thấm nhờ thím Sở bế heo đến chuồng, cô còn việc phải làm nên không thể chạm vào heo.

Chiến sĩ thi đua… Đây chính là cơ hội tốt.

Năm sau, rốt cuộc điều gì sẽ xảy ra vào năm sau?

Sở Thấm mừng ra mặt, cơm gạo nếp vừa mới hấp chín xong, cô vội vàng nhận heo và nói: “Có heo rồi, đội trưởng khoan đi đã, đợi tôi lấy mấy nắm gạo nếp cho ông.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hàn Định Quốc về nhà với mấy nắm gạo nếp, thím Sở cũng cầm hạt dưa đi tìm người trong thôn để nói chuyện phiếm khoe khoang. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sở Thấm vừa mới xào một ít dưa muối măng đông trong cái chảo sắt nhỏ, sau đó cô lại lấy củ cải muối và đậu phộng xào ra, gói chung với gạo nếp rồi cầm tới đưa cho Hàn Định Quốc.

Thậm chí bí thư chi bộ thôn còn chạy tới hỏi Hàn Định Quốc với nét mặt ngạc nhiên: “Chuyện này là thật đấy à?”

Những bông tuyết đã dần buông xuống, chưa đầy một tiếng sau, tuyết rơi càng lúc càng dày.

Rõ ràng Hàn Định Quốc đang rất vui, nhưng ngoài mặt ông ấy vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Ngày kia cô có nửa ngày để về quê, khoảng thời gian trước tôi có đăng ký chiến sĩ thi đua giúp cô, huyện yêu cầu cô báo danh lên thành phố. Và vừa có thông báo nói cô được thành phố chọn để trao thưởng, đến lúc đó cô hãy tự đi lãnh quà nhé.”

Mấy năm trước trong thôn cũng đăng ký đều đều, nhưng chỉ gọi là đăng ký cho có lệ chứ cũng chẳng ai để tâm tới, ai ngờ Sở Thấm lại may mắn như vậy đâu.

Cô thật sự sửng sốt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Chương 146