Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 151: Chương 151

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 151: Chương 151


Máu tươi từ người con hươu chảy thẳng vào cái thùng to lớn kia, thỉnh thoảng lại nhỏ vài giọt trên nền tuyết trắng tinh, trông đỏ rực chói mắt cực điểm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bông tuyết tan ra khiến lòng bàn tay cô hơi ướt.

Mãi sau Sở Thấm mới gật đầu hài lòng, không tồi, chỉ chiếm một diện tích nhỏ của ba lô.

“Phải về rồi.” Sở Thấm thì thầm với bản thân, trận tuyết này chắc lại dày lắm cho xem.

Đợi đến khi ra khỏi cửa suối nước nóng, đến phần bìa rừng Sở Thấm mới dám thở phào một hơi, cô dựa vào gốc cây để lấy lại bình tĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì thế Sở Thấm đã bỏ con hươu vào trong ba lô không gian, cảnh giác nhìn xung quanh rồi nhanh chóng xuống núi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng chân hươu làm gì có chuyện dễ cắt như thế, hươu rừng muốn dùng sừng đ.â.m cô, nó giơ chân định đá cô. Thấy con hươu sắp chạm vào người mình, Sở Thấm nhanh nhẹn lăn sang bên cạnh, đồng thời đưa con d.a.o cắt đứt chân trái của hươu.

Sở Thấm nhanh tay lẹ mắt, dùng con d.a.o g.i.ế.c heo đ.â.m vào giữa người con hươu, nó run rẩy vùng vẫy khoảng nửa phút mới dần yên lặng.

Có thể nói khắp người hươu đều là bảo bối, ngoài máu, sừng còn có deer p·e·n·i·s. Sau khi lọc những thứ quý hiếm, Sở Thấm còn cắt được khoảng một hai mươi cân thịt ở các bộ phận có thể ăn được.

Không chỉ tuyết đọng trên cây, dường như tuyết bắt đầu rơi từ giữa không trung, vừa nãy cô không để ý tới.

Về đến nhà.

Chương 151: Chương 151

Máu hươu rất hữu ích, ở kiếp trước, người trong thành phố luôn muốn có nó, nhưng tiếc là mỗi lần săn xong mang hươu về đến nơi chỉ còn có ít máu.

Sở Thấm toát mồ hôi lạnh, suýt nữa là cô bị con hượu đụng trúng rồi, tóm lại là do lâu không đi săn nên hơi ngượng tay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sở Thấm tới sân sau trước, cô đặt ba thanh gỗ vừa kéo về trong sân sau, dùng d.a.o chẻ củi chặt thành từng đoạn ngắn.

Sở Thấm thả hươu ra, cắt đứt sừng hươu… Ai nha, cái này cũng là vật quý hiếm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thậm chí lúc ăn thịt hươu chín còn không cần chấm nước sốt, mùi vị khi ăn thẳng như vậy cũng không tồi.

Sở Thấm cũng không có ý định g.i.ế.c c.h.ế.t con hươu luôn trên núi, dù sao thì m.á.u hươu cũng là thứ đáng giá, cô muốn giữ lại.

Mặc dù trong nhà có rất nhiều cây gỗ nhưng Sở Thấm không nhìn được cái cảnh đồ thì hao dần mà không bổ sung thêm.

Sở Thấm để phiến đá vào trong bếp than, đồng thời tưới dầu lên trên, sau đó đặt miếng thịt hươu tươi lên trên, âm thanh “xèo xèo” vang lên k*ch th*ch vị giác của con người.

Sở Thấm nhắm mắt, cô đứng dậy, tuyết đọng trên cây thi nhau rơi xuống.

Sở Thấm vươn tay cảm nhận bông tuyết.

Xem ra trò chơi c·h·ó kia vẫn rất hiểu chuyện.

Sừng hươu được cho là thuốc hiếm, có tác dụng làm ấm thận, bồi bổ gân cốt, hầm thịt ăn cũng không tồi.

Thịt hươu tươi ăn rất ngon, ban đêm, Sở Thấm cắt một miếng thịt hươu rồi thái lát, đặt trên phiến đá nướng.

Lúc Sở Thấm về nhà, cô tình cờ thấy Đại Nành Tử lên núi, hai người gật đầu xem như chào hỏi, nhưng không ai nói với nhau câu nào.

Như vậy vẫn chưa đủ, Sở Thấm tránh được động tác c·h·ó cùng rứt giậu của con hươu, vòng sang bên cạnh rồi cắt chân trước bên phải của nó. Vết cắt quá tàn bạo, lúc này hươu rừng quỳ rạp xuống đất, không thể bò dậy được nữa.

Thật ra trong nhà Sở Thấm vẫn còn tương vừng, toàn bộ hạt mè trong thôn đều được đem đi ép lấy dầu, ép xong Sở Thấm chia làm bốn lạng, bây giờ vẫn còn nguyên trong tủ, không mất dấu giọt nào.

Còn nếu muốn chấm, Sở Thấm sẽ chấm với muối tiêu, cô thầm nghĩ sang năm xay thêm ít bột ớt cũng hay.

Chân con hươu xấu số bị đứt, nó quỳ rạp xuống đất.

Sở Thấm cất m.á.u hươu thu được vào trong ba lô rồi lại cố gắng nhét cả con hươu vào.

Tương vừng là thím Sở cho, lần đó Sở Thấm cho thím Sở đồ sấy, vậy nên ngày hôm sau thím Sở đã đưa lại Sở Thấm tương vừng. Nghe nói tương vừng này là do người chị họ của bà ấy nghiền, khoảng hai cân, Sở Thấm vừa ngửi đã thấy thơm.

“Cuối cùng cũng xong.” Sở Thấm để con hươu rừng sang một bên, sau khi vắt hết m.á.u thì nó cũng đã c.h.ế.t đờ rồi.

Con hươu rừng vẫn giãy giụa không ngừng, Sở Thấm không dám ở lại nơi này quá lâu. Con hươu không đổ quá nhiều máu, nhưng ai biết nó có thu hút con nào khác tới đây hay không, mùi m.á.u tươi rất dễ hấp dẫn động vật hoang dã.

Sau khi chặt riêng thành từng đoạn, Sở Thấm đặt chúng trong sân, đợi ngày nào trời nắng sẽ đem ra phơi rồi ôm vào phòng bếp.

Nhưng trước khi quay về, Sở Thấm cần phải chặt một ít củi trước, cô có mang d.a.o chặt củi theo. Dùng d.a.o chặt cùi chặt mấy cây gỗ, sau đó vứt bảy cây gỗ vào trong không gian, hai cây còn lại thì kéo thẳng về.

Sở Thấm vỗ n.g.ự.c nói: “Tay nghề cũng không bị giảm sút quá nhiều, năm đó c.h.é.m đầu hươu đâu tốn sức như vậy!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 151: Chương 151